Mà người bị mọi người chú ý, em gái Tống Tu nghi Tống Cẩn Xuyến lúc này đang rất cao hứng đi dạo trong Minh Sắt Cung, hứng thú bừng bừng hỏi Tống Tu nghi, "Tỷ tỷ, Hoàng thượng là người như thế nào?"
Hai Đại Cung nữ Triều Vân, Mộ Vũ bên người Tống Tu nghi nhìn nhị tiểu thư Tống gia từ lúc vào cung đến giờ vẻ mặt rất hưng phấn, hoàn toàn chưa từng hỏi qua thân thể tu nghi thế nào, trong lòng cảm thấy không đáng thay tu nghi nhà mình.
Tống Tu nghi rũ mắt nhìn muội muội vui không kiềm chế được, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng là một bậc quân vương rất tốt." Lòng mang thiên hạ, cần chính yêu dân.
Đáng tiếc hắn không phải là một phu quân tốt.
Mặc dù các nàng cũng không được tính là thê tử của Hoàng thượng, chỉ có Hoàng hậu mới được coi là thê tử được Hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng đối với các nàng thì Vĩnh An đế chính là phu quân.
Tống Cẩn Xuyến không nghe được ẩn ý trong lời nói của Tống Tu nghi, vẫn vui vẻ nói: "Có lẽ cha không lừa ta, tỷ tỷ cũng đã nói như vậy, Hoàng thượng nhất định là một người rất tốt, có thể gả cho Hoàng thượng thật sự là ta có phúc."
"Gả?" Tống Tu nghi cười giễu cợt, "Ai nói cho muội là muội phải gả vào cung?"
"Cha nói a.
Chẳng lẽ tỷ tỷ gọi ta và cung không phải là vì để ta gả cho Hoàng thượng sao?" Tống Cẩn Xuyến mặc đầy mơ hồ.
Tống Tu nghi châm chọc cười một tiếng, nói: "Trong cung này có thể dùng chữ gả chỉ có Hoàng hậu nương nương, muội nghĩ muội có thể vào cung với tư cách Hoàng hậu sao?"
Nhìn Tống Cẩn Xuyến ngồi đó, trên mặt vẫn còn vẻ ngốc nghếch, có chút không hiểu tại sao tỷ tỷ ôn nhu đoan chính lại đột nhiên thay đổi thành bộ dạng này.
Tống Tu nghi nhìn em gái mình trên mặt đầy sự ngốc nghếch, mệt mỏi xua tay, "Ta mệt, để Triều Vân đưa muội xuống nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta."
Triều Vân nghe vậy lập tức tiến lên, đứng trước mặt Tống Cẩn Xuyến đưa tay, "Nhị tiểu thư, mời."
Tống Cẩn Xuyến có chút vô tri vô giác đứng dậy đi theo Triều Vân rời khỏi phòng ngủ của Tống Tu nghi.
Sau khi Tống Cẩn Xuyến đi, Tống Tu nghi yên lặng một hồi, đột nhiên "xùy" một tiếng, nói: "Rõ ràng khi còn bé là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, sao mà mấy năm không gặp lại ngốc thành thế này? Cha còn muốn trông cậy vào nàng có thể mang lại vinh quang vô hạn cho Tống gia, xem ra bây giờ cha ta cũng hồ đồ rồi."
Để người như vậy vào cung, có khi còn gây tai họa ấy chứ? Bất quá chuyện này cũng không có quan hệ gì tới nàng, nàng đã hi sinh quá nhiều vì Tống gia, bây giờ nàng không muốn phí tâm phí sức nữa, nếu cha cứ khăng khăng muốn đưa nàng ta vào cung, vậy thì cha phải tự gánh vác hậu quả.
"Nương nương." Mộ Vũ đau lòng kêu Tống Tu nghi một tiếng.
Tống Tu nghi hướng về phía Mộ Vũ cười một tiếng, nói: "Ta không sao.
Ngươi yên tâm, ngươi và Triều Vân đã hết lòng hầu hạ ta, ta sẽ không để hai người lại cho nàng.
Trước khi đi ta sẽ thay các ngươi an bài thật tốt."
Mộ Vũ cười gượng nói: "Nương nương ngài đừng nói mấy lời như này, Đàm viện sử y thuật cao minh, ngài nhất định sẽ ổn thôi."
Tống Tu nghi lắc đầu, "Ngươi biết mà, ta không hồi phục được.
Ngươi cùng Triều Vân thương lượng với nhau một chút, nếu muốn rời cung ta sẽ chuẩn bị vàng bạc cho các ngươi rồi xin Hoàng thượng cho các ngươi xuất cung, còn nếu không muốn rời cung mà muốn đi nơi khác phục vụ thì cũng nói cho ta một tiếng, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Đối với Triều Vân và Mộ Vũ mà nói, rời cung đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Mộ Vũ nghe vậy vẫn lắc đầu một cái, nước mắt lưng tròng nói; "Nương nương, nô tỳ không xuất cung, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ nương nương.
Nếu là...!nếu là...!Sau này nô tỳ sẽ đi hầu hạ Ngũ Công chúa, Triều Vân cũng nghĩ như nô tỳ."
Tống Tu nghi xúc động nói: "Các ngươi sao phải khổ như vậy chứ? Thân thể Ngũ Công chúa còn không biết sau này sẽ thế nào, nếu lỡ như nó xảy ra chuyện, đến lúc đó các ngươi làm thế nào?"
Mộ Vũ nói: "Nô tỳ và Triều Vân sẽ chăm sóc tốt Ngũ Công chúa, nếu Ngũ Công chúa thật sự xảy ra chuyện gì, nô tỳ cùng Triều Vân cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa."
"Nói bậy!" Tống Tu nghi trách mắng, "Nếu các ngươi nghĩ như vậy hay là sớm rời cung đi, tương lai Ngũ Công chúa thế nào là số mệnh của nó, không có đạo lý nào để cho tính mạng hai ngươi uổng phí."
"Nương nương." Thâm tâm Mộ Vũ rất cảm động, thì ra trong lòng nương nương tính mạng của mình cùng Triều Vân không hề kém so với Ngũ Công chúa.
Tống Tu nghi khoát tay một cái, "Ngươi đi xuống trước đi, để ta suy nghĩ một chút."
Muội muội nhà mình không nhờ vả được, nàng phải thay Ngũ Công chúa trù tính thật tốt mới được.
Trong Càn Ninh Cung, Vĩnh An đế buông sổ con trong tay xuống, hỏi Triệu Toàn Phúc: "Muội muội của Tống Tu nghi đã vào cung chưa?"
Triệu Toàn Phúc gật đầu, đáp: "Nhị tiểu thư Tống gia giờ thìn (1) đã vào Minh Sắt Cung rồi."
(1) giờ thìn: 7h - 9h
Vĩnh An đế lắc đầu một cái, "Này đúng là gấp không chờ nổi."
Lời này Triệu Toàn Phúc không dám đáp lại, hắn cúi đầu đứng yên.
Sau đó lại nghe Vĩnh An đế hỏi: "Chuyện xuất cung chuẩn bị xong chưa?"
Triệu Toàn Phúc mỉm cười trả lời: "Hồi Hoàng thượng, Liêu thống lĩnh đã chuẩn bị xong."
Hoàng thượng muốn xuất cung, điều cần chú ý nhất là vấn đề an toàn.
Mặc dù Hoàng thượng định cải trang vi hành, nhưng Liêu thống lĩnh vẫn muốn an bài hộ vệ âm thầm theo bên người.
"Vậy lát nữa cho người tới nói với Khương Tiệp dư một tiếng, ngày mai cùng trẫm xuất cung." Vĩnh An đế nói xong, lại hỏi: "Trẫm bảo ngươi tìm cổ cầm, ngươi đã tìm được chưa?"
"Hồi Hoàng thượng, đã tìm được rồi."
"Thế thì đưa đến Ngọc Phù uyển luôn đi."
"Vâng, Hoàng thượng."
Sau khi đưa đàn đến Ngọc Phù uyển, Khương Mạn nhìn cổ cầm trước mắt trầm mặc một hồi, không chắc chắn hỏi Nguyễn Lương Anh vừa đưa đàn tới, "Nếu như ta không nhầm, đàn này hẳn là cổ cầm Lục Ỷ đúng không?"
Lục Ỷ đứng thứ ba trong các loại danh cầm.
Tương truyền Lục Ỷ toàn thân màu đen, mờ mờ thấp thoáng ánh xanh, như dây leo quấn quanh khúc gỗ cổ xưa, bởi vậy mới có tên là Lục Ỷ.
Mặc dù Khương Mạn chơi đàn rất dở, nhưng Lục Ỷ này nàng vẫn biết.
Cầm sư dạy nàng năm đó rất tôn sùng cổ cầm Lục Ỷ, không chỉ một lần nói đến hình dáng của nó trước mặt nàng, còn nói điều ước lớn nhất của mình là được dùng Lục Ỷ cầm đàn một khúc.
Nguyễn Lương Anh cười nói: "Tiệp dư thật là tinh mắt, chẳng trách Hoàng thượng lại cho người đem đàn này tới cho ngài.
Tiệp dư ngài nhìn qua đã thấy là một người hiểu đàn."
Khương Mạn nhìn Hoàng thượng đưa tới cho nàng một danh cầm vốn cảm thấy chột dạ, bây giờ nghe Nguyễn Lương Anh thổi phồng lại càng thêm giả dối.
Hoàng thượng thật là không hiểu sâu về kỹ năng chơi đàn của nàng, chỉ bằng kỹ thuật của nàng mà dùng Lục Ỷ gảy cũng quá mức làm nhục Lục Ỷ đi.
Nếu Lục Ỷ cầm mà có ý thức, sợ là chết cũng không nguyện ý để cho nàng gảy đàn.
Khương Mạn khẽ vuốt đàn, giọng vô cùng áy náy, nói: "Để ngươi phải chịu ủy khuất rồi, Lục Ỷ."
Đến lúc đó Hoàng thượng thật sự sẽ không phạt nàng tội đại bất kính vì đánh đàn quá khó nghe sao? Nàng cứ lo lắng như vậy là vì Vĩnh An đế đưa cây đàn này tới, đến nỗi khi biết ngày mai được xuất cung cũng không phấn chấn hơn chút nào.
Nguyễn Lương Anh đưa đàn xong, vừa trở về Càn Ninh Cung liền bị sư phụ Triệu Toàn Phúc tìm tới, hỏi hắn tất cả chi tiết lúc tới Ngọc Phù uyển, hỏi tất cả một lượt, đợi hắn nói hết không sót một chữ sư phụ hắn mới để hắn rời đi..
Danh Sách Chương: