Khương Văn Diệu cười đắc ý, nói tiếp: "Con sói mắt trắng Khương Mạn kia vì để giữ được thánh sủng, về sau nó sẽ phải hiếu thuận với chúng ta thôi."
Viên thị bội phục nhìn Khương Văn Diệu, "Vẫn là lão gia có cách, vậy bây giờ thiếp đi gửi lệnh bài vào trong cung lần nữa, tiện thể để lại lời nhắn luôn."
Khương Văn Diệu phất phất tay, nói: "Đi đi, mau gửi đi."
Khương Mạn ở trong cung nghe được lời Viên thị nhắn thì không khỏi cười nhạo một tiếng, nàng biết Khương Văn Diệu và Viên thị sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho nàng mà.
Vãn Đông nhìn thấy phản ứng của Khương Mạn, có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ tử, nếu không hay là gặp họ một lần?"
Nói gì đi nữa thì con cái cũng không thể bắt bẻ cha mẹ, cho dù trước kia Khương gia có lỗi với Khương Mạn thế nào đi chăng nữa, nhưng Khương Văn Diệu vẫn là cha ruột của Khương Mạn. Nếu ông ta đi lan truyền rằng Khương Mạn bất hiếu, chắc chắn mọi người sẽ chẳng quan tâm đến tiền căn hậu quả mà chỉ biết Khương Mạn này không tốt mà thôi.
Khương Mạn lắc đầu, "Dục vọng con người sâu không thấy đáy, nếu đã nhượng bộ bọn họ một lần thì về sau chắc chắn sẽ còn vô số lần nữa."
"Vậy... vậy thì phải làm sao bây giờ?" Liễm Thu có chút căm phẫn nói: "Cũng không thể mặc kệ bọn họ phá hủy thanh danh của chủ tử được."
Khương Mạn thản nhiên nói: "Không vội, nếu bọn họ rảnh rỗi như vậy, còn có thời gian đến tìm ta gây sự, vậy thì tìm chút việc cho bọn họ làm đi, để bọn họ không còn thời gian đến làm phiền ta nữa."
Trước đó Khương Mạn không nghĩ sẽ làm quyết tuyệt như vậy, dù sao thì Khương Văn Diệu cũng là cha ruột của mình, cho dù ông ta đối xử với nàng và tỷ tỷ không tốt, các nàng cũng không có nhiều cảm tình với ông ta, nhưng thật sự nàng không thể phủ nhận trong người mình đang chảy dòng máu của Khương gia. Hơn nữa, nói thế nào thì Khương gia vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ luôn đặt nàng và Khương gia ở chung một chỗ, nếu Khương gia có chuyện gì thì ít nhiều đều có ảnh hưởng đến nàng và tỷ tỷ.
Nhưng Khương gia lại không biết điều, cứ thích chuốc khổ vào thân, vậy cũng đừng trách nàng nhẫn tâm không quan tâm huyết thống.
Hơn nữa trước đây không lâu nàng đã có công cứu giá, cho dù là Khương gia xảy ra chuyện gì thì có lẽ nàng vẫn có thể rút lui an toàn.
"Chủ tử muốn làm như thế nào?" Vãn Đông hỏi.
Khương Mạn cười cười, nói: "Về sau ngươi sẽ biết."
Nói đoạn, nàng lại giao phó: "Ngươi đi gọi Tiểu Đậu Tử đến đây đi, ta có chuyện muốn giao cho hắn."
"Để nô tỳ đi gọi Tiểu Đậu Tử." Vãn Đông lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Tiểu Đậu Tử tiến vào hành lễ với Khương Mạn rồi hỏi: "Chủ tử, ngài tìm tiểu nhân có chuyện gì ạ?"
"Ta có vài chuyện cần ngươi làm." Khương Mạn sai Liễm Thu mang bút giấy đến để viết một lá thư, lại gỡ một miếng ngọc bội trên người xuống đưa cho Tiểu Đậu Tử, "Ngươi cầm phong thư cùng miếng ngọc bội này xuất cung một chuyến, đến Hoán Nhan Các tìm một quản sự họ Dương, bảo hắn giúp ta làm mấy chuyện ta đã ghi trong này."
Nếu là trước kia, Tiểu Đậu Tử muốn xuất cung rất khó, nhưng bây giờ thì việc đó lại rất dễ dàng.
Hoán Nhan Các là cửa hàng của Khương Phù, mà Dương quản sự là thân tín bên người Khương Phù. Khương Phù đã từng cứu cả nhà Dương quản sự một mạng, trước khi đi Khương Phù có dặn dò nàng nếu có chuyện gì có thể tìm Dương quản sự này.
Tiểu Đậu Tử đáp: "Chủ tử yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ tự mình giao bức thư này tận tay Dương quản sự."
"Ừm, hôm nay không còn sớm, sáng mai ngươi hãy đi." Khương Mạn nói xong thì quay sang Vãn Đông dặn dò: "Ngươi truyền lời đến Khương gia, nói ta gần đây thân thể không khỏe, Hoàng thượng đã bảo ta phải tĩnh dưỡng, bảo bọn họ chờ một chút, để sang tháng xem thế nào rồi ta sẽ sắp xếp gặp bọn họ."
Khương Mạn sợ Khương Văn Diệu và Viên thị chó cùng rứt giậu nên phải trấn an bọn họ trước, đợi đến khi Dương quản sự an bài xong xuôi thì có lẽ bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.
Viên thị ngồi trên bàn nhìn tờ giấy được gửi từ trong cung ra, nhíu nhíu mày, hiển nhiên Khương Mạn không có ý muốn gặp bọn họ ngay. Nhưng thôi, thấy Khương Mạn cuối cùng cũng chịu hồi đáp, Viên thị lại cảm thấy có chút tự đắc, nghĩ cho dù địa vị của Khương Mạn ở trong cung cao cao tại thượng đến nhường nào, còn không phải vẫn bị bà ta nắm ở trong tay sao.
Khương Chỉ đứng một bên nhìn tờ giấy trong tay Viên thị thì khuôn mặt biến hóa liên tục, vội vàng hỏi: "Nương, thế nào rồi? Khương Mạn có đồng ý gặp hai người không?"
Viên thị gấp tờ giấy lại, cười nói: "Sao nó dám không đồng ý chứ? Nếu phụ thân con thật sự đi tìm ngự sử nói nó bất hiếu, không biết nó còn có thể tiếp tục làm sủng phi của Hoàng thượng không, nếu nó biết nghĩ thì đương nhiên sẽ đồng ý rồi."
Khương Chỉ nghe vậy, vui vẻ nói: "Như vậy là tốt rồi. À đúng rồi, thế Khương Mạn có nói bao giờ sẽ gặp không?"
Viên thị lắc đầu, "Con tiện nhân kia nói thân thể nó gần đây không khỏe, Hoàng thượng muốn nó an tâm tĩnh dưỡng, tháng sau sẽ sắp xếp gặp mặt. Ta nghĩ có lẽ nó không muốn gặp mình sớm đâu, nên chắc là ngày mười lăm rồi."
Khương Chỉ có chút ghen tị nói: "Con khốn Khương Mạn đó đúng là số đỏ, tự dưng lại có công cứu giá."
Viên thị bất mãn trừng Khương Chỉ một cái, "Về sau con nói chuyện thì cẩn thận một chút cho ta, địa vị của con tiện nhân đó đã không còn như xưa rồi, con đừng có hở ra là con khốn này nọ, đã quên vì sao Bạch gia bỏ con rồi à?"
Khương Chỉ không phục nói: "Nương không phải cũng gọi nó là tiện nhân sao, hơn nữa bây giờ phụ thân đã có cách trị nó, sao con phải sợ chứ!"
Nói xong, Khương Chỉ đảo tròng mắt, lại kéo tay áo Viên thị làm nũng: "Nương, lần này nương gặp con tiện nhân kia nhất định phải thay con trút giận, bảo nó nói lời hay ý đẹp về con trước mặt Hoàng thượng, tốt nhất là khiến Hoàng thượng hạ chỉ để con quay về Bạch gia."
Viên thị tức phát hỏa nói: "Con tỉnh lại đi, con tưởng Khương Mạn bây giờ vẫn như trước kia để chúng ta tùy ý nặn nhào nó à? Bây giờ tiến cung là vì lo lắng cho tiền đồ của lão gia và em trai con, nhắc nhở nó phải biết nói mấy lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng."
Khương Chỉ nghe vậy tức giận nói: "Nương cả ngày chỉ biết đệ đệ, đệ đệ, chẳng lẽ chỉ có nó là con của người, còn con thì không phải à? Tên đó cả ngày ngoại trừ chỉ biết chơi bời lêu lổng, ăn chơi đàng điếm ở chốn thanh lâu thì còn có tích sự gì nữa?"
"Sao con lại nói em con như vậy?" Viên thị không đồng tình nói: "Nói thế nào đi nữa thì nó vẫn là em ruột của con, hơn nữa thực ra nó rất thông minh, chỉ là chưa gặp thời mà thôi. Chỉ cần cho nó một cơ hội, chắc chắn nó sẽ một đường vinh quang."
"Nói đi nói lại thì nương cũng chỉ thương đệ đệ mà thôi, còn con không biết đã bị vứt đi đâu rồi." Khương Chỉ bĩu môi, tên Khương Chấn kia thì có thể làm nên trò trống gì chứ.
"Làm sao ta có thể không thương con được chứ, con nói lời này đúng là làm tổn thương ta mà." Viên thị nói: "Ta tính toán cho tiền đồ của phụ thân và đệ đệ con cũng là vì con còn gì, nhà mẹ đẻ là chỗ dựa vững chắc của con gái, chỉ khi lão gia và Chấn nhi có tiền đồ rộng mở thì con ở bên ngoài mới có thể đứng thẳng lưng được. Con nói xem nếu không dựa vào hai người họ thì con còn dựa vào ai được nữa? Chẳng lẽ trông cậy vào tên Bạch Văn Bân kia à?"
Danh Sách Chương: