Văn Mân làm theo đề nghị của Tiếu Đồng, khéo léo từ chối lời mời của nhà xuất bản với lý do là blog của cô hiện giờ còn chưa được hoàn thiện nên cô muốn có thời gian hoàn thiện thêm chút nữa, tạm thời chưa suy tính đến việc xuất bản.
Hôm sau, Văn Mân bị tiếng đồng hộ báo thức gọi dậy, cô mơ hồ nhớ lại hình như sáng nay cô có tỉnh dậy một lần. Cô nhớ là, Tiếu Đồng trước khi đi làm đã hôn lên trán cô, còn dặn dò cô điều gì đó, nhưng lúc ấy cô đang ngủ nên không nhớ rõ đó là cái gì.
Vươn tay sờ soạng tìm đồng hồ báo thức tắt đi, thuận tiện nhìn xem thời gian, lại không ngờ đã hơn mười giờ rồi.
Cũng may, cô hiện tại làm nghề tự do, không có thời gian đi làm cố định nên tiếp tục nằm lại trên giường, cố gắng thả lỏng cơ thể cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới ngồi dậy, tùy ý quấn lại mái tóc dài vẫn còn lộn xộn sau khi ngủ.
Đôi mắt khép hờ, từng bước một tiêu sái bước vào toilet rửa mặt. Lúc đứng trước tấm gương trên bồn rửa mặt, cô mở mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, đôi mắt sưng vù này, xem ra cô thật sự ngủ quá nhiều rồi.
Theo phản xạ, cô đưa tay sờ soạng vị trí vẫn thường đặt cái cốc cùng bàn chải đánh răng phía trên bồn rửa mặt nhưng lại không sờ thấy gì. Cô cúi đầu nhìn xuống, đúng là vị trí ấy bây giờ trống không nhưng gần tay trái cô đã đặt sẵn một cốc nước đầy và chiếc bàn chải cũng bóp sẵn kem đánh răng rồi.
Văn Mân chạm vào mép ngoài của cốc, vẫn còn hơi ấm, xem ra lúc chuẩn bị nước là Tiếu Đồng giúp cô lấy nước nóng, tính toán thời gian cô thức dậy đánh răng thì độ ấm cũng vừa vặn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Văn Mân nhịn không được cong lên, trước mặt người ngoài lúc nào cũng lạnh như băng nhưng trong cuộc sống thường ngày lại săn sóc tỉ mỉ như vậy.
Lại được ở cùng Tiếu Đồng thật tốt biết bao, trong lòng Văn Mân lại cảm tạ ông trời, cho cô cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Sau khi rửa mặt, Văn Mân đi xuống phòng bếp, vốn định tùy tiện kiếm vài thứ lấp đầy bụng lại phát hiện trên bàn ăn có một mảnh giấy, hơi hồ nghi vội cầm lên xem thử, chỉ thấy trên đó viết:
“Đừng thấy anh không ở nhà liền tùy tiện bạc đãi dạ dày, bữa sáng đã mua xong rồi, em hâm lại một chút là có thể ăn, nhất định phải ăn hết đấy, trở về anh sẽ kiểm tra.”
“Thật là, chờ anh trở về còn có thể kiểm tra cái gì đây? Nếu thật sự em không muốn ăn mà ném vào thùng rác, thừa lúc anh chưa về mang tới thùng rác công cộng, dù anh có muốn điều tra cũng điều tra không nổi.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng Văn Mân vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn trên tờ giấy nhắn, đem sữa đặt vào lò vi ba hâm lại lần nữa cho đến khi đạt độ ấm vừa đủ mới lấy ra uống, đồng thời cũng đem đĩa thức ăn úp dưới cặp lồng đặt vào trong đó.
Chỉ là, trong lúc đang ngồi bên bàn ăn thoải mái uống ly sữa tươi thì cô đột nhiên ngửi thấy mùi thịt từ lò vi ba tản ra, dạ dày cũng bắt đầu nhộn nhạo rất khó chịu. (có baby rồi nhá
Cô lập tức vọt dậy chạy tới trước bồn rửa tay, vội vàng đặt ly sữa sang bên cạnh rồi chống tay lên hai bên bồn rửa nôn ra.
Buổi sáng cô chưa ăn uống gì ngoài một ly sữa tươi, dù có nôn ra cũng chỉ là sữa vừa mới uống vào và thức ăn tối qua còn chưa kịp tiêu hóa mà thôi, còn lại không có thứ gì khác.
Một lúc sau, Văn Văn Mới chậm rãi khống chế được cảm giác khó chịu bên trong dạ dày, sau khi tự mình lau dọn sạch sẽ mới đi đến quầy bar gần đó ngồi xuống, nhưng ngồi một lúc rồi vẫn cảm thấy toàn thân vô lực và cự kỳ khó chịu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK