Tựa hồ nhận ra hành động của người phía sau, khi Tiếu Đồng cầm lấy khung ảnh lên, liền quay đầu liếc mắt nhìn Văn Mân một cái. Khi tầm mắt hai người giao nhau, Văn Mân liền lập tức chuyển hướng nhìn sang bên khác, cô không dám nhìn thẳng mắt hắn.
“Đây là thư cầu hôn em viết cho anh, em nhất định là nhận ra rồi chứ, chữ viết xấu như thế, muốn tìm người thứ hai trên đời này viết xấu thế này cũng thật không dễ gì.” Tiếu Đồng mỉm cười cúi xuống nhìn khung ảnh trong tay, lời nói từ miệng và biểu cảm của hắn lúc này hoàn toàn tương phản với nhau.
“Ách…Tiếu Đồng, anh nói lời này không công bằng với em, khi đó em vẫn còn nhỏ, có thể viết được nhiều chữ như vậy đã giỏi lắm rồi.”
“Con người không thể dễ dàng thỏa mãn với bản thân mình như vậy được, phải luôn luôn có mục tiêu. Khi anh ở vào tuổi của em đã đạt giải vàng cuộc thi viết chữ thư pháp dành cho lứa tuổi thiếu nhi rồi.
Có thể thấy, chuyện đó không quan hệ với tuổi tác mà quan hệ với chỉ số thông minh.”
Vốn chỉ là nhớ lại chuyện ngày nhỏ nhưng qua miệng Tiếu Đồng lại biến thành phê phán và kiểm điểm cô. Văn Mân bất đắc dĩ vươn tay đỡ lấy trán, trong lòng lại thêm lần nữa khẳng định trước kia cô quả thật đã hiểu lầm hắn rồi, một người không tồn tại tế bào yêu đương như hắn thì làm sao có thể thừa dịp bố mẹ cô không ở nhà mà tranh thủ đến tiếp xúc gần gũi với cô? Sở dĩ hắn chuyển đến đây ở, đơn giản là xuất phát từ mối quan hệ thân thiết nhiều năm giữa hai nhà, vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà thôi.
Còn cái khung ảnh sở dĩ có thể được giữ gìn lâu đến vậy có lẽ bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết xấu đến thế, cho nên vật lấy hiếm làm quý, thuận tay giữ lại mà thôi.
“Tiếu Đồng, thực ra chữ xấu hơn của em cũng không phải là không có, anh không cần giữ lại cái này, để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Tiếu Đồng hiển nhiên không có để ý lắm đến lời Văn Mân nói. Hắn vừa cất quần áo vào trong tủ vừa thuận miệng hỏi, thậm chí ngay cả quay đầu lại nhìn cô cũng không thèm.
Văn Mân cúi đầu vặn vẹo ngón tay, âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào sau gáy Tiếu Đồng nói: “Hiểu lầm anh có ý với em, muốn dựa vào tờ giấy này, lấy…lấy em.”
Sở dĩ Văn Mân cố gắng gạt bỏ xấu hổ nói lời này ra khỏi miệng cũng bởi vì cô có dụng ý riêng của mình. Dù việc này cũng không tính là lớn nhưng cô vẫn muốn thử xem xem tờ giấy cầu hôn này Tiếu Đồng muốn giữ lại có phải có ý tứ gì khác không, cho dù hắn chỉ có một chút ý muốn thực hiện lời hứa trong tờ giấy, cô cũng sẽ đối với tương lai ở bên nhau của hai người càng thêm chắc chắn hơn.
“Sẽ có hiểu lầm như vậy sao? Vậy thì không được.”
Sau khi Tiếu Đồng nghe xong liền buông bỏ công việc trên tay, xoay người cầm lấy khung ảnh đặt ở đầu giường.
Hắn đi đến trước mặt Văn Mân đương lúc cô ngập tràn mất mát, chỉ vào dòng chữ trên giấy rồi đọc.
“Mình thích nhất là anh trai mắt kính, sau này lớn lên nhất định mình phải gả cho anh trai mắt kính, làm cô dâu của anh trai mắt kính. Văn Mân.”
“Em xem, trên này viết rõ rành rành là em thích anh, là em muốn gả cho anh, vì sao lại có thể hiểu lầm là anh thích em, anh muốn cưới em được. Quan hệ bị động và chủ động này tuyệt đối không thể hiểu sai, bởi điểm này trực tiếp quan hệ tới địa vị hai bên nam nữ sau hôn nhân.”
Xem thêm...