Tiếu Đồng vừa ra đến cửa đã thấy Văn Mân đang ngồi đợi trong xe, thấy Tiếu Đồng đang đi tới liền nở nụ cười nhìn hắn rồi nhoài người qua mở cửa xe giúp hắn.
Tiếu Đồng đứng trên bậc thang, nhìn thấy nụ cười của Văn Mân dưới ánh trời chiều hết sức chói lọi chiếu thẳng vào tim hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy một hồi rung động.
Sau khi ngồi vào ghế lái phụ và thắt chặt dây an toàn, hắn quay đầu hướng Văn Mân trừng mắt, “Về sau đừng có cười loạn, xấu muốn chết.”
Văn Mân đột nhiên bị hắn trừng mắt, lại nghe những lời nói lạnh như băng này của hắn, trong mắt không giấu được một tia ảm đảm.
Trong lòng cô cảm thấy thật ủy khuất, buổi sáng sau khi đưa hắn đến sở làm không có thời gian nghỉ liền chạy đi mua thức ăn, thậm chí bữa trưa của mình cũng chưa kịp ăn mà vì hắn vội chuẩn bị một thực đơn phong phú cho bữa tối, chỉ hy vọng hắn có thể ăn uống được vui vẻ. Vội vội vàng vàng cả ngày cuối cùng cũng chuẩn bị xong, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm liền cởi tạp dề rồi lái xe tới đón hắn. Kết quả là, ngay cả một lời nói tốt đẹp cũng chưa được nghe lại nghe thấy một câu như vậy.
“Tiếu Đồng, anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, tôi muốn cười thì có làm sao, tôi liền muốn cười để cho người khác nhìn đấy, anh quản được sao?”
Kể từ sau khi được trọng sinh đến nay, cô vẫn luôn sợ hãi rằng cuộc sống hiện tại có được chỉ là hư ảo, cũng không xác định được Tiếu Đồng liệu có yêu mình lần nữa không. Rốt cuộc chỉ một câu nói này của hắn đã khiến cho Văn Mân bạo phát.
Cô một bên trừng mắt đối với người đàn ông này một bên đưa tay dùng sức lau đi nước mắt đang không ngừng trào ra.
Nhìn thấy Văn Mân nhu vậy, Tiếu Đồng bị dọa cho nhảy dựng. Hắn ngơ ngác nhìn người bên cạnh đang khóc thật thương tâm, nhất thời tay chân luống cuống không biết nên đặt ở chỗ nào.
Hắn vừa mới nói sai cái gì sao? Không phải trên tivi đều nói, đàn ông đối với người phụ nữ mình thích tuyệt đối phải có dục vọng chiếm hữu sao. Còn nữa, chỉ cần dùng ngôn ngữ biểu hiện ra ngoài sẽ khiến cho đối phương cảm nhận được tâm ý của mình đối với họ.
Hơn nữa, sau khi nghe được lời này của hắn, cô ấy không phải là nên hờn dỗi trừng hắn liếc mắt một cái sau đó bởi vì nhìn thấu ý nghĩ của hắn mà trộm cười sao?
Tình huống hiện tại thế này so với trong tivi sao lại khác biệt lớn đến vậy?
"Nhóc, anh…Anh không phải có ý như vây, ý anh là em cười lên trông rất xinh đẹp nên không cần tùy kiện cười khi ở bên ngoài, cái đó…Nếu những người đàn ông khác nhìn thấy em xinh đẹp như vậy sẽ thích em, ý của anh chính là như vậy, em đừng khóc nữa có được hay không? Em khóc vậy anh cảm thấy rất khó chịu."
Tiếu Đồng vẫn bộ dáng lạnh như băng quay mặt đi bối rối giải thích, hắn không phải cố ý làm cho cô khóc. Hắn thực không có kinh nghiệm nói chuyện yêu đương nên cảm thấy làm theo quyển bí kíp tình yêu là được, vơi lại không phải mấy lần trước áp dụng hiệu quả đều rất tốt sao lần này lại kém xa như vậy?
Nhìn thấy bộ dáng Tiếu Đồng đã muốn đổ mồ hôi, Văn Mân rốt cục chứa ý cười trong mắt nhưng vẫn không thể ngừng khóc, nước mắt ngược lại càng rơi nhiều.
Từ khi trọng sinh, cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, sợ mình lại phạm sai lầm, sợ một lần nữa bỏ qua Tiếu Đồng, lại càng sợ hắn không thích mình. Bởi vì có rất nhiều điều sợ hãi nên những lúc đối mặt với hắn cô dường như không còn là chính mình. Cô chỉ nghĩ làm cách nào để lấy lòng hắn nhưng trong quá trình tiếp xúc lại phát hiện thái độ của Tiếu Đồng đối với mình so với kiếp trước khác nhau rất nhiều, vì vậy cô lại càng lo lắng sợ hãi hắn thấy mình không có cá tính nên không muốn cùng mình kết hôn.
Những cảm xúc rối rắm cứ không ngừng đan xen, chất chồng lên nhau khiến cô cảm thấy áp lực, vì vậy hôm nay mới có dịp phát tiết.
Khóc thỏa thích rồi, Văn Mân cảm giác trong lòng bỗng nhẹ nhàng thoải mái hẳn lên. Thấy Tiếu Đồng không ngừng tìm cách giải thích, cô tựa hồ đã hiểu hắn đối với mình là có ý, hắn vẫn thích mình.
Xem thêm...