Người nọ, luôn có thói quen đợi người khác nói xong, mới nêu ra cách nghĩ của bản thân, nhịp điệp từ tốn, thậm chí gần như êm dịu tựa dòng nước ngầm, giọng không lớn, nhưng có thể gây chú ý cho người khác.
Đến cả thời gian lâm triều, y cũng không kiềm được đưa mắt tìm kiếm bóng dáng hắn.
“Phạch”, nhìn hơn phân nửa chồng tấu chương khiến lòng phiền muộn, bị gạt phăng xuống đất.
Tô Bồi Thịnh không dám hé môi, vội bước lại nhặt lên, xếp ngay ngắn rồi đặt lên bàn.
“Ai cho ngươi nhặt lên!” Dận Chân quát mắng.
Tô Bồi Thịnh đã đi theo y mấy mươi năm, đã quá rành tính tình của chủ tử nhà mình, nghe vậy bèn quỳ xuống thỉnh tội.
“Nô tài đáng chết!”
Dận Chân ôm một bụng lửa nhưng không thể bắn, tức đến độ muốn đá cho hắn một cước.
Nhưng cuối cùng thì vẫn không làm, y bước xuống trường kỷ, mang giày, sải bước đi ra ngoài.
Tô Bồi Thịnh vội bò dậy, theo sau.
Bên ngoài cũng chẳng có gì đáng xem, chỉ một màu trắng của tuyết, đến cả miếng ngói lưu ly cũng bị phủ bởi một lớp tuyết, con đường trắng xóa phảng phất không thấy điểm cuối.
Tử Cấm Thành, rất cô quạnh.
Người trong Tử Cấm Thành, còn cô quạnh hơn cả thành.
Tiên đế năm xưa, tuy rằng có bốn biển, có ba ngàn giai nhân đếm không xuể, nhưng đến tuổi già, chư vương đoạt vị, tranh giành đến kẻ sống người chết, văn võ toàn triều, tần phi hậu cung đều mang lòng toan tính với ông, ở tận đáy lòng ông, chưa chắc đã không cô quạnh.
Dận Chân đứng dưới tàng cây, ngước đầu nhìn nhánh mai phủ tuyết, đột nhiên nhớ đến người khác thì ngóng trông đông đi xuân đến, còn người nọ lại chỉ yêu mùa đông khắc nghiệt, vì ngạc nương hắn thích nhất hoa mai nở rộ giữa tuyết phủ trời đông.
“Bồi Thịnh.”
“Có nô tài.” Tô Bồi Thịnh vội bước lên.
“Mấy ngày rồi đệ ấy chưa tiến cung?”
Tô Bồi Thịnh biết đệ ấy là đang chỉ ai, bèn thưa: “Hồi bẩm Vạn tuế gia, Vương gia đã tròn mười ngày chưa tiến cung.”
“Lâu vậy sao?” Dận Chân thoáng giật mình, kế đó lại hậm hực: “Trẫm không triệu đệ ấy, chẳng lẽ đệ ấy không biết dâng tấu thỉnh kiến à?”
Tô Bồi Thịnh đương nhiên không dám hé môi, cúi rụt đầu, hận một nỗi bản thân không thể hóa thành trong suốt trước mặt Hoàng đế.
Không chịu nhận bản thân mỗi ngày đều nhớ đến hắn.
Không chịu nhận bản thân không thể bỏ xuống tôn nghiêm cao cao tại thượng của một vị vua để đi tìm hắn.
Một tiếng giòn tan, nhánh cây bị bẻ gẫy, tuyết đọng trên đấy rơi xuống theo, rắc đầy tay y.
Như còn chưa hả giận, y vứt phăng cành cây xuống đất, rồi dẫm đạp lên nó, bỏ đi.
Dận Chân bước chầm chậm về Dưỡng Tâm Điện, trông thấy Đại A ca Hoằng Huy đang đứng trước cửa, cúi đầu chần chừ, không biết tại sao lại do dự, thấy họ đi đến, bước lên hành lễ.
“Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã.”
Thiếu niên mười bốn tuổi, tướng mạo tuấn tú cao ráo, đến cả hành lễ thỉnh an, nhất cử nhất động, đều theo đúng quy phép.
Dận Chân nhìn nó, bỗng thoáng chút cảm giác năm tháng thoi đưa.
“Sao lại đến thỉnh an vào giờ này?”
Hoằng Huy tỏ vẻ muốn nói lại thôi: “Khởi bẩm Hoàng a mã, Hoằng Vượng xin nghỉ đến nay đã mười ngày, không đến Thượng Thư Phòng học, nhi thần không có hoàng lệnh, không thể xuất cung, nên....”
Nó và Hoằng Vượng từ nhỏ đã thân thiết, thân hơn cả huynh đệ ruột thịt, tuy rằng lúc hai người lớn lên, thân phận cách biệt, không còn gần gũi như xưa, nhưng Hoằng Huy là người hoài cổ, vẫn luôn xem Hoằng Vượng như đệ đệ quan trọng nhất trong cảm nhận của nó.
Nếu không phải do hiện tại nó không thể tự tiện xuất cung, thì nó đã bay đến phủ Liêm Thân vương từ lâu rồi. Mười ngày liên tiếp, Hoằng Vượng chỉ đưa đơn xin nghỉ, nhưng không mời Thái y, Hoằng Huy không nhẫn nại được nữa, sai một lão Thái y xuất cung đến bắt mạch cho nó, nhưng Thái y quay về, hỏi tình hình thế nào thì chỉ tỏ vẻ khúm núm, không nói được nguyên cớ, Hoằng Huy lại càng nóng lòng hơn.
Dận Chân sửng sốt, lại lập tức cau mày: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này, mà con ở đây huyên thuyên, không biết chừng mực?”
Không đợi Hoằng Huy thanh minh, y nói tiếp: “Con thân là Đại A ca, không lo lấy mình làm gương, dành thời gian cho việc học, trái lại chỉ quan tâm mấy chuyện vớ vẩn, không đâu vào đâu!”
Hoằng Huy thả tay đứng nghiêm, ra vẻ đang chăm chú lắng nghe, Dận Chân thấy thế, không biết nên nói tiếp thế nào, đành phất tay nói: “Về đi, ngày mai trẫm sẽ đến Thượng Thư Phòng kiểm tra việc học của các con.”
“Dạ, nhi thần cáo lui.”
Y nhìn theo Hoằng Huy, đột nhiên cảm thấy tinh thần uể oải, đến cả nửa chồng tấu chương trên bàn, cũng không có hứng liếc mắt, tư thế dựa đầu vào đệm, khẽ khép mắt, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Bồi Thịnh đứng bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhưng trong lòng thì khó tránh oán thầm một câu, chỉ cho quan lại phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, ôm một bụng bất bình thay cho Đại A ca.
Một giấc không yên.
Cảnh sắc lạ lẫm vụt qua như cảnh trong mộng, như cưỡi ngựa xem hoa, kéo đến nườm nượp.
Thoạt đầu là bông tuyết bay lả tả, màu trắng đến lòa mắt, yên tĩnh và an bình, tiếp đến, phía tận cùng của nền tuyết vô tận bỗng từ từ đắp thành một cây cầu, bên cầu mọc đầy hoa sắc đỏ tươi, từng đóa từng đóa, trên nền tuyết, lại càng rung động lòng người hơn.
Đằng trước có một bóng người, cách y không xa, chỉ là mỗi khi y bước nhanh hơn, thì khoảng cách mỏng manh âý như vẫn tồn tại, đuổi không kịp, bỏ không rơi.
Dáng người mảnh khảnh, tác phong tao nhã, y bỗng cảm thấy bóng lưng này thân quen đến nói không nên lời, nhưng dù cố nhớ, y vẫn không nhớ ra, trái tim trống rỗng, như thiếu mất thứ gì.
Ngươi là ai?
Dường như hỏi thành tiếng, mà lại dường như không, bóng người nọ vẫn không quay đầu lại, tiếp tục duy trì tốc độ đều đều tiến về phía trước.
Y đuổi theo đến độ mồ hôi chảy nhễ nhại, vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách giữa hai người.
Không biết đã đi được bao lâu, người nọ cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Dận Chân mừng rơn, vội vàng bước lên.
Thời điểm sắp chạm vào vai đối phương, bóng người nọ lại bỗng biến mất, vô ảnh vô tung.
Y giật bắn, xong lại phát hiện bản thân đã đi lên cầu lúc nào không hay.
Xung quanh yên tĩnh đến độ không có lấy một tiếng vang, cả cây cầu bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặt, chỉ khi tay sờ lên lan can bạch ngọc, và chân đạp trên mặt đá tảng, mới giúp y miễn cưỡng nhận ra đây là một cây cầu.
Dưới cầu.... Y không kiềm được đưa mắt nhìn, chỉ nhìn thấy dòng vong xuyên sâu thẳm như mực, không dấy một làn sóng, phẳng lặng như trong truyền thuyết.
Đi thêm vài bước, lại phát hiện có một người đang ngồi bên lề cầu phía trước.
Ngồi khòm lưng, tóc dài rủ rượi, che khuất cả mặt, không thấy rõ dung mạo.
Bất giác đi lại, đến trước mặt người nọ, ngừng lại.
Ngươi là ai?
Người nọ từ từ ngẩng đầu dậy, gương mặt lạnh lùng, trắch nhợt như tuyết.
Ta không biết.
Dận Chân có chút giận, đừng nói đến hiện giờ y là cửu ngũ chí tôn, dù thời y còn là Hoàng a ca, cũng rất hiếm bị đối xử vô lễ như thế này.
Đây là đâu?
Ở đây? Đây là cầu Nại Hà.
Dận Chân giật bắn, trong vô thức lùi chân về sau, khóe miệng trắng bệch của người nọ dần dần nhướn lên một độ cong quỷ quyệt.
Đây là cầu Nại Hà, người ngươi muốn tìm, nói vậy đã không còn ở dương thế.
Không thể nào! Y phản bác trong vô thức, nhưng không tài nào nhớ ra nổi người mình muốn tìm là ai.
Hoặc, bản thân ngươi đã chết, đi nào, theo ta đi băng vong xuyên, qua khỏi vong xuyên, ngươi sẽ chính thức cắt đứt với nhân gian.
Người nọ cười khặc khặc một cách quái dị, vươn tay muốn kéo y.
Đầu óc y còn đang chìm trong mê man, hỗn loạn, nhưng lúc nghe được lời này, lại vụt tỉnh.
To gan, còn không mau lui ra!
Y lùi lại mấy bước, đồng thời quát một tiếng, nhưng cánh tay kia vẫn bám dính.
Lạnh lẽo trắng hếu khiến người ta ghê tởm.
Tay đối phương rất mạnh, Dận Chân không giật ra được, bất ngờ không kịp đề phòng bị đối phương kéo đi nghiêng ngã.
Bỗng có một luồng sức mạnh túm lấy y từ đằng sau, kéo tay y, lôi ngược trở về.
Khi y quay đầu nhìn lại, thì thấy người kéo y, rõ ràng là người lúc ban nãy vẫn luôn đi đằng trước y.
Gương mặt này....
Gương mặt này chính là....!
Dận Chân giật mình, bừng tỉnh.
Lò ngọc hương nồng, chăn mỏng phủ trên người, nơi y đang ở, rõ ràng là Dưỡng Tâm Điện trong Tây Noãn Các, nào phải cầu Nại Hà, đường Hoàng Tuyền.
Trên cổ tay dường như có vật gì bị nới lỏng rớt ra, cúi đầu nhìn, là chuỗi tràng hạt bị dứt dây, rơi lộp độp trên mặt đất.
Xâu tràng hạt bồ đề này do chính Dận Tự tặng y năm xưa, y đã đeo nó nhiều năm rồi, chưa một lần rời tay.
Giờ lại đột ngột đứt dây....
Y ngây ra, một cảm giác hoảng loạn trào dâng trong lòng, nhưng không nói được nguyên nhân.
Tô Bồi Thịnh thấy y tỉnh giấc, đầu mướt mồ hôi, vội vắt khăn nóng bê qua, định khom người nhặt lại hạt.
“Để trẫm.”
Y bước xuống trường kỷ, ngổm xổm trên đất, nhặt lại từng hạt một.
“Ngươi đi tìm một sợi dây, phải chắc.”
Tô Bồi Thịnh vâng lời, chỉ giây sau đã tìm được một sợi dây quay trở lại, thì thấy y đang vuốt ve hạt, ngơ ngẩn xuất thần.
“Vạn tuế gia?”
Dận Chân quay đầu lại, đặt hạt lên bàn, đứng dậy.
“Lấy áo choàng, trẫm muốn xuất cung một chuyến, đừng để lộ.”
Tô Bồi Thịnh thoáng sửng sờ, vội hỏi: “Vậy có cần chuẩn bị kiệu, hay....?”
“Chuẩn bị ngựa!”