Hắn và Mã Tề không phải người xa lạ, năm ấy khi cứu nạn Bình Dương thì đã quen biết, về sau mấy lần cộng sự với nhau, ngày nay trở thành nhạc phụ, thân càng thêm thân, Mã Tề cũng bớt vài phần kiêng kỵ, nói ngay vào trọng tâm: “Bát gia cứ tiếp tục nhàn rỗi thế này, chỉ e sẽ bị lãng quên.”
Dận Tự cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, không nói một lời.
Mã Tề thấy thế, chỉ cho là trong lòng hắn cũng không phục, không khỏi thở dài: “Bát gia nên thường xuyên tiến cung, để ít nhất Vạn tuế gia có thể thường xuyên thấy ngài.”
Dận Tự: “Thấy, thì thế nào?”
Mã Tề nhíu mày: “Với tài trí của Bát gia, nhất định có thể khiến Vạn tuế gia hồi tâm chuyển ý.” Cuối cùng thoáng dừng lại, sau bổ sung thêm một câu. “Đông Quốc Duy, cũng hết sức coi trọng Bát gia.”
Dận Tự ngầm thở dài, nghiêm túc nói: “Theo nhạc phụ đại nhân, tại sao Hoàng a mã lại cách chức của ta?” Không đợi Mã Tề trả lời, hắn lại nói: “Việc này ta tự thấy không thẹn với lương tâm, nhưng thiên tâm khó dò, làm nhiều sai nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Mã Tề cố hạ thấp giọng nói: “E là Thái tử có nguy cơ bị phế.”
Trong thư phòng không có người, không lo tai vách mạch rừng, quan hệ của hai người hiện tại cũng xem như ngồi chung một thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nên Mã Tề cũng không kiêng dè.
Dận Tự thoáng sửng sốt: “Tin tức của nhạc phụ đại nhân từ đâu có được?”
“Vạn tuế gia từng ngầm để lộ ý định này với Đông Quốc Duy.” Mã Tề đắn đo nói, “Cuộc chiến giữa Sách Ngạch Đồ và Minh Châu, đã khiến Hoàng thượng triệt để ngán ngẩm, trong khi Đông Quốc Duy không đứng về phía nào, ở trong mắt Hoàng thượng, ông ấy trái lại là một người đáng để tín nhiệm.”
Dận Tự khẽ nhíu mày, kiếp trước lúc Thái tử bị phế, tối thiểu phải đợi năm Khang Hy thứ bốn mươi bảy, hiện tại nhiều lắm chỉ mới là năm Khang Hy thứ ba mươi bảy, xảy ra trước đúng mười năm, có khả năng ấy không?
“Những lời hôm nay, nhạc phụ đại nhân và ta biết là được, nhất định không thể truyền đến tai người thứ ba, về phần Đông Quốc Duy, xin nhạc phụ đại nhân hãy cân nhắc chừng mực, không nên gần gũi nhiều, để tránh lặp lại tai họa của Dư Quốc Trụ.”
Dư Quốc Trụ, nhậm chức tả phó đô Ngự sử năm Khang Hy thứ hai mươi, sau chuyển qua làm tuần phủ Giang Ninh, giữ chức Hộ bộ Thượng thư, kết đảng với Minh Châu, năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, với một quyển tấu chương của Quách Tú Na, buộc tội Dư Quốc Trụ đến bước mất chức.
Năm ấy khi xảy ra chuyện, Khang Hy xử lý đám quan viên kết đảng, còn thủ hạ lưu tình, nhưng theo tuổi tác cao dần, ông ngày càng chán ghét cảnh người trong triều kéo bè kết cánh đấu đá nhau, đối với hạng người như vậy, xử lý càng ngày càng không chừa đường lui, nếu vụ việc Dư Quốc Trụ xảy ra muộn mấy năm, chỉ e nhẹ nhất cũng phải là kết cuộc tịch biên.
Kiếp trước Mã Tề bị Đông Quốc Duy khuyến khích, ở trước mặt Hoàng a mã tiến cử hắn làm Thái tử, sau chuyện thất bại bị Hoàng a mã ruồng rẫy, hiện tại quan hệ giữa hắn và Mã Tề không giống như trước, có một số chuyện quan trọng vẫn cần phải nhắc nhớ ông trước.
Mã Tề nghe đến câu cuối cùng, trong lòng không khỏi rét lạnh, nhất thời minh mẫn, cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dận Tự, không khỏi đứng dậy chắp tay: “Tạ ơn Bát gia chỉ điểm.”
Dận Tự cười: “Nhạc phụ đại nhân cần gì khách sáo, chỉ là nhất động không bằng nhất tĩnh, nhạc phụ đại nhân cần phải thận trọng, đừng để người khác bắt được sơ hở.”
Người tham gia trình diễn trên sân khấu đã không ít, so với việc nhảy thêm vào, thì không bằng yên lặng đứng một bên xem vỡ kịch này đi đến đâu.
Mã Tề gật đầu, như có điều suy tư.
Lần mật đàm này cũng xem như không phí công, chí ít Dận Tự cũng biết Đông Quốc Duy ngoài mặt nhìn như trung lập, nhưng bên trong cũng không chịu yếu thế, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, chẳng là Dận Tự không biết rốt cuộc thì bản thân có tài đức gì, đến mức khiến cho đối phương cả hai đời đều hướng về phía hắn.
Còn Mã Tề, Dận Tự chỉ hy vọng buổi trò chuyện lần này của hắn, có thể giúp ông tỉnh ngộ, bằng không một khi đánh mất niềm tin của Hoàng a mã, khó tránh khỏi sẽ liên lụy tới hắn.
Lúc Đình Xu từ trong phủ đi ra, viền mắt hơi đỏ, chắc do không nỡ chia tay ngạc nương.
Dận Tự thấy vậy, nắm lấy tay nàng, thấp giọng an ủi: “Đừng lo, đều ở trong kinh thành, có thể về thăm nhà bất cứ lúc nào mà.”
Đình Xu ngẩng đầu nhìn hắn, xong nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lên xe.
Chỉ mới hai ngày sau tân hôn, nàng vẫn còn chút ngại ngùng và không quen, có đôi khi chợt nghĩ tới con người dịu dàng này, về sau sẽ trở thành phu quân bầu bạn cả đời, hai gò má không khỏi ửng đỏ.
Trở về phủ bối lặc, Đình Xu quay về hậu viện nghỉ ngơi, Cao Minh thì đến báo cho Dận Tự, ngoài cửa có cố nhân đến thăm.
Cách nói của hắn khiến lòng hiếu kỳ trong Dận Tự trỗi dậy, không kịp thay y phục đã thẳng hướng tiền sảnh, nhìn thử xem là ai mà có thể khiến Cao Minh cũng gọi một tiếng cố nhân.
Người nọ đang cúi đầu ẩm trà, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, đúng lúc ngẩng đầu lên.
Hai người vừa nhìn nhau, đều cùng không hẹn mà mỉm cười.
“Tử Thanh, lâu không gặp vẫn khỏe chứ?” Dận Tự nghênh đón.
Thẩm Triết đứng dậy, chắp tay thi lễ. “Thảo dân bái kiến Bát A ca, ngài cũng mạnh khỏe chứ?”
Cử chỉ giọng điệu thoải mái phóng khoáng, mang vài phần phong thái danh sĩ hơn ba năm trước, lại tỏ rõ phong lưu tiêu sái.
Dận Tự cười: “Nghe Cao Minh nói có cố nhân tới thăm, ta còn đang nghĩ xem là ai, hóa ra là ngươi.”
Thẩm Triết thấy Dận Tự đối xử với y vẫn như lúc trước, cũng không vì thân phận của mình mà tỏ ra chút ngạo mạn khinh thường nào, trong lòng cũng rất vui vẻ, y mang theo điệt nhi chu du khắp nơi, nhân dịp đặt chân tới kinh thành, nhớ tới duyên gặp gỡ ngắn ngủi vào ba năm trước, đặc biệt tới bái phỏng, vốn tưởng rằng Bát A ca thân phận cao quý, sớm đã dự định không thể bước vào cổng lớn, lại không ngờ thuận lợi đến vậy.
“Thảo dân mang theo Thanh Hòa chu du tứ phương, trùng hợp tạt qua kinh thành.” Thanh Hòa mà y nói, chính là đứa trẻ mà năm xưa y nhận lời chăm sóc thay Lệ thị, nay cũng đã hơn tám tuổi, thông minh trầm tĩnh.
Dận Tự gật đầu: “Ngươi mang công danh trên người, đợt thi hương trước, có tham gia không?”
Thẩm Triết than thở: “Từ lúc báo được đại thù cho huynh tẩu Lệ thị, thảo dân cũng đã tắt hi vọng với công danh, chỉ một lòng đi khắp chốn ngắm nhìn thiên hạ, nuôi nấng Thanh Hòa trưởng thành.”
Y vốn là một người hào hiệp, không hề khăng khăng với con đường khoa cử, mấy năm qua mở rộng tầm mắt, lại càng không muốn phí công tốn sức đi vào quan trường, sống bằng việc xu nịnh khắp nơi.
Dận Tự nghe vậy cười nói: “Nếu đã tới, không bằng dứt khoát lưu lại ta đi, ta cũng không có người tri giao để đàm thơ luận văn.”
Thẩm Triết trầm ngâm trả lời: “Không dám quấy rầy, thảo dân là một thôn dân hương dã, vẫn là ở nhà trọ tự tại hơn.”
“Tử Thanh cứ yên tâm, tính ta thích tự tại, hiện tại cũng là một người vô công rỗi nghề, hiển nhiên sẽ không mang quy củ ra gò bó ngươi, nếu ngươi ở lại phủ ta, chỉ xem như khách mà thôi, tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến hành tung ra vào của ngươi, về phần Thanh Hòa, mặc dù có ngươi chăm sóc, nhưng dù sao ngươi cũng làm nam tử, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn.” Dận Tự biết y đang do dự điều gì, liền tiếp lời.
Câu nói sau cùng hiển nhiên khiến Thẩm Triết dao động, y chắp tay nói: “Đa tạ Bát gia đã coi trọng, chỉ là vô công bất thụ lộc, thảo dân tài sơ học thiển …..”
Trên thực tế, đi lại bên ngoài ba năm, Thẩm Triết cũng có ý định định cư, tuy vị Bát A ca này tuổi còn trẻ, nhưng trầm ổn hơn người, từ lúc ở Bình Dương y đã được chứng kiến, quả thật là một nhân vật đáng để phó thác, bản thân y lúc vào độ tuổi này, cũng không có được định lực giống hắn, chỉ là suy cho cùng hào môn sâu tựa biển, y cũng không dám tùy tiện quyết định.
Dận Tự cười, Thẩm Triết này tuy rằng luôn miệng bảo không bước vào quan trường, nhưng đời người, có ai không hy vọng được một lần rạng danh, chỉ e tận đáy lòng y, cũng chưa chắc không có ý nghĩ này.
“Tử Thanh không cần lo lắng, học thức của ngươi ra sao, lúc ở Bình Dương ta đã biết, qua một hai năm nữa nếu trong phủ có hài tử ra đời, không chừng còn phải mời người làm ân sư nhập môn cho nó.”
Thẩm Triết ngẩn người, tiếp đó liền nói: “Hóa ra Bát gia đã thành thân, cung hỉ cung hỉ, đáng tiếc thảo dân trên người chẳng của cải gì, thành ra cũng không thể tặng quà.”
Dận Tự cười mắng: “Nếu không có thêm câu sau, trông ngươi sẽ như rất có thành ý đấy.”
Hai người nhìn nhau cười to, bầu không khí vốn có chút xa lạ, nay đã tiêu tan theo những lời này.
Cuối cùng Thẩm Triết cũng quyết định lưu lại, về phía Dận Tự đây có thể xem như một thu hoạch. Thẩm Triết tâm tư linh hoạt, bản thân lại không có bối cảnh, cực kỳ thích hợp để làm phụ tá, lúc trước sau khi báo được thù y còn muốn tham gia khoa cử, Dận Tự không tiện mở lời, nay y cam tâm tình nguyện đến tận cửa, đương nhiên không thể tốt hơn.
Cao Minh sắp xếp cho y và Thanh Hòa ở Tây Viện, hoàn cảnh ở đấy thanh tịnh, lại trồng đủ loại cây quế, hoa sen, vừa vặn thích hợp với kiểu văn nhân ôm ấp cảm hứng như Thẩm Triết. Quả nhiên Thẩm Triết vừa nhìn thấy đã rất thích, Dận Tự làm chủ đổi tên Tây Viện thành Hà Viện, từ đấy trở thành nơi tạm trú của Thẩm Triết.
Về phần Sầm Mộng Như đang bị bác bỏ tư cách thi hương, cuối cùng cũng không rời kinh, tuy rằng vẫn không đầu quân cho Dận Tự, nhưng hiện đang ở tạm chỗ của người hảo hữu Lý Bàn, đây cũng xem như một kết quả khiến người người hài lòng.
Dận Tự không có công việc, hễ rảnh rỗi lại đến chỗ Thẩm Triết ẩm trà bàn luận, hoặc ở hậu viện thử mấy giống hoa màu vẫn chưa lớn, ngày qua ngày đặc biệt thảnh thơi.
Chuyện triều đình phảng phất như cách hắn rất xa, thỉnh thoảng có thể từ Dận Chân biết được một số chuyện gần đây, nhưng Dận Tự chỉ im lặng lắng nghe, sau đó lại khuyên bảo Dận Chân không nên dính vào.
Dần dà hắn cũng giảm bớt số lần tiến cung, ngoại trừ dịp lễ tết, trên cơ bản Dận Tự sẽ không đặt chân đến hoàng cung, mà dù có đi, cũng phần lớn là đi thỉnh an ngạc nương.
Đại A ca lúc đầu còn đến thăm viếng, nhưng lâu dài, có lẽ là thấy Khang Hy không có ý định phục chức cho người nhi tử này, nên dần dần cũng không tới nữa.
Đám Dận Đường, Dận Nga toàn các A ca nhỏ tuổi, bởi vậy không cách nào tùy ý xuất cung, có đôi khi sẽ nhờ Dận Chân chuyển thư dùm, trên thư nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kể về một ít việc tạp nham, Dận Tự thấy thú vị, cũng bắt chước hồi âm cho chúng, nhờ Dận Chân trả về.
Về phía Dận Chân, đương nhiên sẽ không vì Dận Tự thất sủng mà xa lánh hắn, trái lại vì lo lắng Dận Tự tâm tình phiền muộn, thường xuyên rủ hắn đi ra ngoài, có khi tới nhà lão nông thỉnh giáo việc đồng áng, hay ra ngoại thành dạo chơi săn bắn giải khuây, tình cảm giữa hai người trong lúc vô tri vô giác dần dần trở nên sâu sắc hơn, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt hay mỉm cười, cũng đã rõ ràng đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Vào một ngày Dận Tự mới từ ngoài về, đang định đi thăm Đình Xu, đi tới cửa viện, bỗng nhìn thấy một nha hoàn đứng bên ngoài, diện mạo xa lạ, không khỏi kỳ quái, lại gần hỏi thăm, mới biết là có khách nữ tới chơi.
“Hồi bẩm gia, có Phúc tấn của Thế tử Khang Thân vương tới chơi, đang trò chuyện với Phúc tấn.”
Thế tử Khang Thân vương ―― Xuân Thái? Dận Tự còn chưa kịp nhớ lại xem Phúc tấn của hắn là ai, rèm cửa đã được vén lên, một nữ tử vận kỳ phục đỏ rực bước ra, vừa khéo mặt đối mắt với hắn, hai người nhất thời đều sửng sốt.
Hai chữ Dục Tú đến bên miệng, lại bị hắn nuốt xuống, khuê danh nữ quyến, có thể cho hắn tùy tiện gọi sao, dù hai người có quan hệ gì đi nữa, cũng đã là chuyện kiếp trước.
Hóa ra nàng là Phúc tấn của Thế tử Khang Thân vương, cũng tốt, Khang Thân vương là một trong bát đại Thiết mạo tử vương, tổ tiên là Lễ Thân vương Đại Thiện, thứ tử của thái tổ, cũng xem như cao quý không ai sáng bằng, đúng là môn đăng hộ đối với nàng.
Quách Lạc La thị đương nhiên vẫn nhận ra hắn, năm ấy Nghi Phi có ý định tác hợp cho hai người, nàng nghĩ vị Bát A ca này tính tình tùy tiện, không thích, nghe nói hảo hữu được gã cho hắn, còn lấy làm bất bình thay cho nàng ấy.
Vừa nãy mới ở bên trong nói với Đình Xu, hãy để ý quản giáo vị Bát A ca này, không thể để hắn giống như mấy người gia đình quyền quý khác, vừa thành thân xong liền nạp thiếp cưới Trắc phúc tấn, quay qua thì đụng ngay chính chủ, cũng xem như oan gia ngõ hẹp.
Quách Lạc La thị ngầm bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn cúi người chào Dận Tự. “Bát gia cát tường.”
Dận Tự gật đầu. “Phúc tấn Thế tử không cần đa lễ, hãy thay ta gởi lời hỏi thăm Xuân Thái.”
Người Bát Kỳ không nhiều quy củ, nữ tử có chồng cũng không cần tránh gặp người ngoài, Quách Lạc La thị tính cách phóng khoáng, lại càng không ngại, nghe vậy gật đầu tỏ ý đã biết, xoay người bỏ đi.
Dận Tự rời mắt khỏi bóng lưng của nàng, cũng vào phòng trong.
Bất luận qua bao lâu, thói quen của Dục Tú vẫn luôn không đổi, vẫn thích mặc xiêm y màu sắc nổi bật như trước, thể hiện sự cao ngạo của nàng đến nhuần nhuyễn, chỉ mong kiếp này nàng có thể kiềm chế tính tình, để tránh lầm người lầm mình.
Đình Xu thấy hắn vén rèm đi vào, đã đứng dậy sẵn để nghênh đón, lại sai hạ nhân bưng khăn mặt trà nóng đến, hầu hạ hắn lau mặt thay đồ.
“Sao hôm nay gia về sớm vậy?”
“Ừ, không có việc gì làm.” Dận Tự mỉm cười, “Đã lâu rồi nàng cũng chưa về thăm nhà, không bằng ngày mai ta cùng về với nàng?”
“Đa tạ gia.” Đình Xu e lệ mỉm cười, xong lại bày ra điệu bộ muốn nói lại thôi. “Thiếp có một chuyện, muốn thương lượng với gia.”
“Hử?”
“Trong phủ có hai gian cửa hàng, nay cửa hàng bên cạnh của một trong hai gian đấy, do làm ăn thua thiệt, muốn sang nhượng, không biết gia …..” Nàng một bên suy xét chọn từ, nói tới đây lại có chút ngập ngừng.
Trước đây khi Dận Tự lập phủ tách riêng Khang Hy chỉ ban một tòa phủ đệ này, lúc hắn đại hôn, tuy rằng trong cung cũng ban thưởng không ít thứ, nhưng trong đó phần lớn là tơ lụa đồ cổ, có thể xem như kỳ trân dị bảo không thể bán, tất cả chi tiêu trong phủ, ngoại trừ bổng lộc của bối lặc ra, chủ yếu dựa vào hai gian cửa hàng xem như của hồi môn Đình Xu mang theo từ nhà mẹ.
Dận Tự không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mở rộng buôn bán, nhưng dục tốc bất đạt, hiện tại hai gian cửa hàng thu nhập ổn định, lợi nhuận dồi dào, đã thuộc hàng hiếm thấy, việc còn lại chỉ có thể từ từ từng bước.
“Nàng muốn sang gian cửa hàng đó?”
Đình Xu gật đầu. “Chẳng hay ý gia thế nào?”
Dận Tự không có công việc, không cần thượng triều, nhưng không thể có chuyện nàng không qua lại với nữ quyến hoàng tộc trong kinh thành, trong lúc xã giao, khó tránh khỏi nghe được một ít tin đồn, nhưng Đình Xu không để trong lòng.
Kỳ thật trước khi được gả đến đây, nàng đã nghe nói về vị Bát A ca này từ lâu rồi.
Có người nói rằng ngạc nương của hắn mỹ mạo hơn người, nhờ vậy mới được đương kim Hoàng thượng coi trọng, từ một tội nhân nhỏ bé trong tân giả khố được thăng lên đến hàng phi, thứ hạng đếm trên đầu ngón tay trong chốn hậu cung, dẫn đến nhi tử của nàng cũng theo đó gà chó lên trời.
Lại có người nói hắn xuất thân ti tiện, là vị Hoàng tử tìm khắp các triều đại nhà Thanh cũng không gặp, nhưng được sủng mà kiêu, đến nỗi bị cách chức, nhàn rỗi tại gia, sau này chỉ e ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Ngay cả Dục Tú, cũng sợ nàng bị lạnh nhạt ức hiếp.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu người tán thưởng coi trọng hắn, điển hình là a mã của nàng.
Nhưng bất luận người bên ngoài nói thế nào, cũng không bằng đôi mắt của bản thân.
Như người uống nước, tự biết ấm lạnh, tự nàng biết hắn tốt, là được rồi, hà tất phải quan tâm cách nhìn của người khác.
Dận Tự thoáng trầm ngâm. “Cũng được, để Cao Minh đi dò hỏi giá thử xem, nếu như được giá thì cứ sang lại, nàng muốn bán cái gì, đã có dự định sẵn chưa?”
Đình Xu lắc đầu, “Hai gian cửa hàng trước kia của chúng ta, là bán tơ lụa, tuy rằng lợi nhuận không ít, nhưng cửa hàng kiểu đó trong kinh thành, chỉ sợ đâu đâu cũng có, mở thêm một cái cũng không giúp ích được gì, nhưng thiếp vẫn chưa nghĩ ra.”
Đối với một nữ tử lớn lên trong chốn khuê phòng, Đình Xu có thể nói ra nhận xét như vậy đã không dễ gì với nàng, trong mắt Dận Tự hiện lên ánh nhìn tán thưởng. “Lúc trước ta đi qua Dương Châu, đó là chốn người lớn lên từ nước, đa số nữ tử đều có nước da mềm mịn trơn láng, biết chừng có thể thử vận chuyển son phấn từ đó đến đây, có kênh đào Kinh Hàng, qua lại cũng không chậm.”
Đình Xu nghe vậy nhoẻn miệng cười: “Hay lắm, thiếp sẽ sai người đi dò hỏi trước, để kiểm xem trong phủ còn dư bao nhiêu tiền, rồi thương lượng với gia sau.”
Lại mấy người nữa trôi qua, chuyện cửa hàng có tin tức, gian cửa hàng kia hóa ra vốn là tổ nghiệp của người bán, nhưng do đối phương cờ bạc thành thói nợ một số tiền lớn, cần trả nợ gấp, bèn phải sang nhượng cửa hàng, giá cả cũng vừa phải, sau khi Dận Tự và Đình Xu thương lượng với nhau, quyết định sang lại cửa hàng, xong chiếu theo lời của Dận Tự, vận chuyển son phấn từ Giang Nam đến đây.
Mối làm ăn này không phải trong kinh thành không có người làm, nhưng không ai chuyên biệt về mặt hàng này, Dận Tự chính là nhìn trúng điểm này, nên muốn nhờ đó gây sự chú ý.
Phải biết rằng, kinh thành từ trước tới nay không thiếu hào môn đại hộ, chỉ thiếu nơi để họ có thể vung tiền, mấy thứ son phấn này, chính là thứ mà nữ tử không thể thiếu, ngay cả người không thích ăn mặc màu mè như Đình Xu, mỗi ngày cũng tốn ít nhất một canh giờ để trang điểm.
Chuyện đã định, lại vẫn chưa chọn được người, không có khả năng Dận Tự sẽ tự đi Giang Nam, mà Cao Minh là hoạn quan, không thể tùy ý ra kinh, xem như không được, cuối cùng Dận Tự quyết định để Thẩm Triết đi cùng Lục Cửu, đồng thời mang theo mấy người hộ vệ giúp đỡ.
Thẩm Triết đương nhiên cực kỳ tình nguyện, y vốn thích đi đây đi đó, tuy vào phủ Dận Tự rồi, nhưng không ngày nào rảnh rỗi, y gần như đã đi khắp thành Bắc Kinh, Lục Cửu thì từng chiêm ngưỡng qua Dương Châu phồn hoa, lại đang gánh vác trọng trách, nên cũng mang tâm trạng nóng lòng muốn thử.
“Gia, lần này đi Giang Nam, ta muốn mượn ngài một người.” Thẩm Triết phe phẩy quạt, cười tủm tỉm nói.
Dận Tự nhìn bàn cờ, nhẹ nhàng hạ xuống cờ trắng trong tay. “Cứ nói.”
“Mấy thứ son phấn này, đương nhiên phải là nử tữ mới có thể thấu hiểu, chúng ta một đám toàn là đại nam nhân, đối cái này dốt đặc cán mai, đến lúc đó chỉ e làm sai.”
“Ý ngươi là, muốn một nữ tử đi theo?” Dận Tự giương mắt, không tỏ thái độ. “Muốn ai?”
“Nha hoàn chăm sóc hoa cỏ ở hậu viện, tên Giai Doanh.”
Dận Tự hơi giật mình, mất nửa ngày mới nhớ tới nữ tử Giai Doanh này, chính là Trần Dĩnh mà lúc trước hắn cứu, về sau dựa theo quy củ trong phủ, đổi tên thành Giai Doanh, đệ đệ của cô Trần Bình, vì làm việc lanh lợi, được cất nhắc lên làm tiểu tư hầu hạ cận thân của Dận Tự.
Hắn tựa tiếu phi tiếu. “Trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, sao ngươi lại chỉ nhìn trúng mỗi cô ta?”
Thẩm Triết sờ sờ mũi: “Ngày ấy ta đi ngang qua hoa viên, thấy nữ tử này đang tưới hoa, nét mặt tập trung, ngay cả ta đứng ở phía sau nàng cũng không hay, sau lại hỏi thăm Cao tổng quản, nói là từ lúc Giai Doạnh đến đây, hoa trong hoa viên, không có một gốc nào bị khô héo, theo như điều này, nàng làm việc quả thật rất ổn thỏa.”
Dận Tự gật đầu, hắn đối với Giai Doanh, ấn tượng không tệ.
“Cô ta nữ tử một thân một mình, đồng hành cùng các ngươi e là không tiện, như vầy đi, bên cạnh Phúc tấn có một nha hoàn, tên là Giai Kỳ, cũng là một người thận trọng, để nàng đi cùng Giai Doanh, vừa hay có một người bầu bạn.”
Thẩm Triết cười nói. “Vậy thì đa tạ Bát gia.”
Vừa qua tháng giêng, nhóm người Thẩm Triết chính thức khởi hành, theo đường thủy hướng về phía Giang Nam, dự tính nhanh nhất cũng phải đầu tháng ba mới có thể trở về.
Dận Tự đích thân ra khỏi thành tiễn họ, trên đường về, vừa hay tình cờ gặp Dận Chân đang cưỡi ngựa đi tới.
“Tứ ca!” Dận Tự vô cùng ngạc nhiên mỉm cười: “Trùng hợp vậy, huynh cũng ra thành?”
“Huynh tới để tìm đệ!” Dận Chân nhìn qua có vẻ như đang bực bội. “Đi tới phủ tìm không có người, hạ nhân bảo ngươi ra thành.”
“Chuyện gì vội vã như vậy?” ý Dận Tự muốn hỏi chính là, ai chọc giận ngươi à?
Dận Chân lườm hắn, không nói gì, quay đầu ngựa, hướng về phía nội thành, Dận Tự không thể làm khác là đuổi theo, hai người một trước một sau, đi tới phủ tứ bối lặc.
“Đệ muốn buôn bán, sao không nói với huynh?” vừa vào thư phòng, Dận Chân lạnh mặt, quăng qua một câu.
Dận Tự giờ mới hiểu được tại sao y lại tức giận, bất đắc dĩ nói: “Đây chỉ là việc nhỏ không đáng gì mà thôi.”
“Đệ đem hết tiền dồn vào chuyến hành trình đi Giang Nam lần này, chi tiêu phí tổn trong phủ, lấy tiền đâu ra?”
“Bản thân đệ còn chút ít bổng lộc, hơn nữa trong phủ cũng không nhiều người, không thể tính là khó khăn …..” dưới ánh mắt sáng quắc của người này, nụ cười bên môi của Dận Tự có chút khó lòng duy trì.
Sống một đời, dường như đã không còn chuyện gì có thể khiến hắn hoảng loạn thất thố, nhưng khi đối mặt với người này chung quy vẫn không kiềm được mà rối loạn.
Dận Chân hừ một tiếng, từ trên bàn rút ra một xấp ngân phiếu, đưa cho hắn.
Dận Tự nhìn y, không nhận.
Lát sau, Dận Chân thở dài, kéo tay hắn, nhét ngân phiếu qua.
“Tiền này, xem như tẩu tẩu góp vốn buôn bán với vợ đệ, đến lúc đó nếu có lời, chia cho nàng một phần xem như tiền tiêu vặt là được rồi.”
Thấy hắn vẫn giữ im lặng, lại lạnh mặt. “Đệ không nhận, huynh liền lấy đi cho chó ăn.”
Dận Tự khóe miệng co rút, thật sự hết cách với người này, mắt thấy y sẽ lập tức trở mặt, hắn chỉ đành cất ngân phiếu vào người.
“Vậy đệ thay mặt Đình Xu cám ơn tứ ca.”
Dận Chân lúc này mới chuyển giận sang vui. “Giữa huynh đệ chúng ta, còn phải tính toán vậy sao.”
Dận Tự dở khóc dở cười, thầm nghĩ nếu tương lai ngươi lấy được thiên hạ, cũng chia cho ta một nửa là được rồi.
Lời này chỉ có thể thầm oán trong lòng, hắn có phần chán nản, lại không phát hiện khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, mười phần mờ ám.