[1: Kỳ nhân đa lễ – người Bát Kỳ nhiều lễ nghĩa]
Khang Hy hạ chỉ ban phủ đệ cho Tứ A ca, là phủ của nội quan giám thời nhà Minh, sau khi sửa chữa đổi mới hoàn toàn, trong phủ trái lại nhìn như rộng rãi phong thái hơn xưa, cả hậu hoa viên cây cỏ non nước cũng vô cùng mới lạ đáng yêu, hiện tại hạ nhân trong phủ đang rất tất bật, giăng đèn kết hoa khắp nơi, cũng là vì nghênh đón nữ chủ nhân.
Tiếng pháo và tiếng chiêng trống ầm trời, Dận Tự đứng giữa đám đông, nhìn kiệu hoa phía xa xa được khiêng đến gần, trong khi Dận Chân mặc mãng bào2 đeo lụa đỏ đứng ở đấy, dù trên mặt thiếu mất vẻ vui mừng, nhưng bị vây bên trong màu đỏ tươi khiến y trở nên nổi bật hơn, như cũng nhiễm chút vui sướng nhàn nhạt.
[2: mãng bào – lễ phục của quan lại nhà Thanh]
Kiệu hoa lắc lư lắc lư đi đến cổng, Tô Bồi Thịnh vội gọi người đốt pháo, bà mối xoay người nhấc màn kiệu lên, đỡ tân nương tử đang ôm bảo bình bước ra.
Dận Chân cầm cung tiễn, bắn ba mũi về phía kiệu hoa, bà mối vội cười cất giọng hô lên: “Mũi tên thứ nhất hướng phía đông, tân nhân bước trên kim long, mũi tên thứ hai hướng phía tây, phối thành một đôi hảo phu thê, mũi tên thứ ba hướng trước kiệu, sau kiệu, trái kiệu, phải kiệu, bắn vào thì tránh khỏi tật bệnh, con cháu đầy đàn đời đời phú quý.”
Dận Tự đứng bên nghe hết, không khỏi cười thành tiếng.
Bọn họ vốn đã sinh ra trong gia đình thiên hoàng quý tộc, tứ ca ngày sau đăng cơ, không phải đúng là con cháu ngàn đời phú quý sao, mà nào chỉ phú quý, phải nói là quý đến không nói nên lời ấy chứ.
“Bát đệ đang cười gì vậy?” Ngũ A ca Dận Kì nghe thấy tiếng cười của hắn, quay đầu qua.
“Không có gì, đệ là cười lời nói của bà mối rất ‘ý nghĩa’.”
Dận Kì cười nói lại: “Vậy chừng hai năm nữa tới phiên đệ thành thân, lại có thể nghe thêm một lần rồi.”
Hai người bên đây nói đùa với nhau, bên kia Dận Chân hạ cung xuống, liếc mắt nhìn qua bọn họ, xong cùng tân nương tử Ô Lạt Na Lạp thị đồng loạt bước vào.
Khang Hy và Thái hậu đều ở trong cung, ngày sau thành thân mới tiến cung thỉnh an, hôm nay đại hôn, lại là Thái tử đích thân tới thay mặt Khang Hy chủ trì.
Thái tử Dận Nhưng thân vận trường bào hoàng sắc thêu ngũ long, cổn miện3 có chín chuỗi bạch châu, anh4 kết bằng tơ đỏ, ngọc bội cát tường, khí thế chiếu rọi, cướp đi tất cả ánh sáng tại nơi đó, ngay cả đôi tân nhân cũng không chói mắt như vậy, có lẽ Đại A ca cũng lường trước được tình cảnh này, tìm một cái cớ tránh đi, không tham dự đại hôn của đệ đệ mình.
[3: cổn miệng – mũ đội trong lễ phục cung đình
4: anh – chuỗi hạt mà trong phim mấy ông vua hay Thái tử thường đeo]
Dận Nhưng lấy thánh chi ra tuyên đọc, lại thay mặt Khang Hy nhận quỳ lạy kính rượu của hai người Dận Chân, nói qua lại mấy câu xong thì đứng dậy hồi cung phục chỉ ngay.
Thái tử vừa đi, khung cảnh lập tức sinh động không ít, khánh khứa vốn còn nể nang dần dần hào hứng hơn, uống rượu kính trà, bàn của nữ quyến cũng vô cùng náo nhiệt.
Dận Chân là tân lang quân, mà lúc này y vẫn còn trẻ chưa có điệu bộ gương mặt lạnh tanh nghiêm trang của ngày sau, nên bị chúng huynh đệ chuốc không ít rượu, mắt thấy y bước chân đã hơi loạng choạng mà mọi người vẫn còn muốn nâng ly lên cạn, Dận Tự vội vàng ngăn cản giúp y.
“Chư vị, hôm nay là ngày đại hỉ của tứ ca, dù sao cũng không thể chuốc huynh ấy say đến không biết đường động phòng chứ nhỉ?”
Dận Tự tuy tuổi còn nhỏ, vẫn không thể gạt bỏ thân phận Hoàng a ca của hắn, mọi người nghe thấy lời của hắn thì hơi kiêng dè, Tam A ca Dận Chỉ bên cạnh lại cười nói: “Bát đệ, vậy là không đúng rồi, ngày đại hỉ mới phải uống nhiều, bây giờ không say, còn đợi bao giờ, đệ đừng cản mà, không thì đệ hãy thay mặt tứ đệ uống đi!”
Thấy Tam A ca dẫn đầu chuốc rượu, những người khác nào còn gì gọi là khách khí, một ly tiếp một ly, bắt đầu nối liền không dứt.
Dận Tự hết cách, đành phải lui qua một bên.
Bên kia Dận Đường và Dận Nga đã chạy tới, giật nhẹ góc áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Bát ca, chúng ta đi nháo động phòng đi.”
Ta một người hơn bốn mươi tuổi, đi nháo động phòng cái quái gì nữa hả trời?
Dận Tự dở khóc dở cười, nói: “Các đệ cứ đi đi, đừng đùa quá trớn.” Cẩn thận tứ ca ghi thù mai sau cho mấy đứa lãnh đủ đấy.
Dận Đường cực kỳ hào hứng đồng ý, xoay người bỏ chạy, cũng không biết có nghe theo không nữa.
Bên kia Tứ A ca thế đơn lực bạc, bị chuốc không ít, ánh mắt đã hơi mơ màng, còn có mấy phần lí trí, Tam A ca Dận Chỉ còn đang tiếp tục mời rượu, Dận Tự thấy tình thế không ổn, kéo Dận Nga đang định chạy theo Dận Đường, thầm thì bên tai nó mấy câu.
Dận Nga không hiểu đầu đuôi gì gật gật đầu, sau đó chạy đến cổng, hướng về phía trong nhà hô to một tiếng: “Thái tử điện hạ giá lâm ——”
Mọi người giật mình, không hiểu sao Thái tử chân trước vừa mới đi, chân sau đã vòng lại, vội sửa sang chỉnh tề chuẩn bị quỳ xuống nghênh tiếp.
Nhân thời cơ đám người Tam A ca lo nhìn qua hướng cửa, Dận Tự lôi Dận Chân đi mất.
Đợi mọi người phản ứng lại thì hai người đã rời khỏi đại sảnh, ở đây toàn là Vương gia bối lạc có tên có tuổi, không tiện đuổi theo làm mất thân phận, những người trẻ hơn thì có phần không kiêng dè, nhưng lại bị Ngũ A ca và Thất A ca đã được Dận Tự dặn trước chặn đường.
Hai vị A ca dù tuổi có nhỏ nhưng nói sao cũng là Hoàng tử, mọi người không tiện lộn xộn tiếp, chỉ đành hậm hực quành về đại sảnh uống rượu.
Dận Chân tuy chỉ lớn hơn Dận Tự ba tuổi, nhưng thực tế trọng lượng lại không hề nhẹ, lôi con ma men còn nặng hơn mình quả thật rất trầy trật, Dận Tự không thể không kéo tay đối phương khoác lên vai mình được, rồi vòng qua dưới nách y nửa dìu nửa kéo đi.
Từ đại sảnh tới tân phòng phải đi qua một hành lang gấp khúc, không biết tại sao lại vắng vẻ không thấy đến một hạ nhân, kể cả muốn tìm người đỡ phụ mà tìm khắp cũng không thấy.
Dận Tự cười khổ, lầm bầm: “Tứ ca, huynh xem hại đệ cực khổ thế này, sau này huynh nhất định phải báo đáp đệ đấy, chỉ mong đừng đem đệ giam lỏng sau tường cao thì đệ đã đốt trầm hương rồi.”
Dận Chân vẫn còn vài phần thần trí, nghe thấy hắn đang lầm bầm lầu bầu, liền trả lời: “Bát, bát đệ, huynh muốn nói cho đệ biết, một chuyện bí mật!”
Dận Tự chỉ xem như y đang nói nhảm khi say, thờ ơ cho qua: “Bí mật gì?”
Dận Chân dừng bước, nghiêm túc nói: “Đệ nhất định, không thể nói lại với bất kỳ ai đấy.”
Dận Tự dở khóc dở cười, chỉ đành phải trả lời: “Đệ không nói, tứ ca huynh nói xong thì mau đi vào động phòng đi, tứ tẩu còn đang đợi huynh đấy.”
Hắn chỉ nghĩ là giúp đối phương mau chóng đạt được mục đích thì xong xuôi rồi, nào ngờ thân thể bỗng nhiên bị một lực lớn ghìm lên thân cột, rồi lại bị ôm chặt lấy.
“Bát đệ......” Dận Chân ôm hắn, cằm kê trên vai hắn, cấn tới nỗi Dận Tự thấy đau luôn.
“Tứ ca?” Dận Tự vỗ vỗ lưng đối phương, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu nồng nặc đang phả bên tai mình, cả lỗ tai cũng bị xông đến nóng bừng cả lên.
“Đệ biết không......” Dận Chân đột nhiên nở nụ cười xán lạn, cùng vẻ lãnh đạm ngày thường khác xa một trời một vực.
“Huynh thích đệ, Dận Tự.”
Dận Tự ngây ngẩn.
Đối phương vẫn đang tiếp tục nói: “Huynh thích đệ, à ừm, cái loại cảm giác thích này, chính là, nấc, rất thích, không phải thích như với Đông ngạc nương, là một loại thích khác nha......”
Dận Tự bị vô số cái thích của y quay vòng vòng đến choáng váng, càng biết rằng tứ ca đã quá say, tuy rằng nhìn y thì khó mà cảm thấy được vẻ say rượu, cảm giác hơi thú vị, nhưng không thể đem y quẳng ở đây mặc kệ y tiếp tục say sưa.
Nên thuận miệng trả lời: “À vâng, thích, thích, đệ cũng thích.”
“Đệ cũng thích......?” Dận Chân ôm hắn càng chặt hơn không chịu buông tay, “Huynh biết đệ cũng thích mà!”
“Nào, để tứ ca hôn cái......”
Dứt lời liền cúi đầu, ịn một nụ hôn lên môi hắn.
Môi Dận Chân bị rượu thấm đến mềm mại ấm áp, dính trên môi Dận Tự, giống như một ngọn lửa phút chốc cháy lan ra đồng cỏ.
Từ phía xa xa tiếng chiêng trống và huyên náo lờ mờ truyền đến, lại càng tô đậm thêm nét yên tĩnh nơi đây.
Đối phương vụng về thử vươn lưỡi, chậm rãi lướt một vòng theo hình dáng đôi môi của hắn.
Sau đó mỉm cười. “Bát đệ, đệ có biết cách hôn một nữ nhân không?”
Ngay lúc này Dận Tự đang rơi vào trạng thái đại não hoàn toàn ngừng hoạt động, dù hắn có từng trải qua nhiều chuyện hơn thế này thì cũng chưa từng có khoảnh khắc nào chấn động hơn thế này cả.
Rõ ràng là phải đẩy y ra, lại để người này ôm chặt lấy, chút xíu giãy dụa cũng không.
Dận Chân có lẽ cũng không phải đang đợi câu trả lời của hắn, hỏi xong thoáng ngừng lại rồi tiếp tục: “Trước đại hôn, Hoàng a mã đã phái cung nữ đến dạy huynh, huynh đã hiểu hết rồi, để tứ ca dạy đệ......”
Không đợi hắn trả lời, môi lại phủ lên.
Lần xâm nhập này mang theo hơi hướm cuồng phong bạo táp, Dận Chân mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy người mình đang hôn giống như người mà bản thân mong nhớ ngày đêm, trong lòng vui sướng, càng dồn sức hơn, không chịu buông hắn ra.
Đầu lưỡi đẩy vào khoang miệng, hòa quyện cùng mùi rượu thơm ngào ngạt, y mút lấy đầu lưỡi mềm mại ấm áp của đối phương, trằn trọc đùa giỡn, từ phút bắt đầu ngây ngô, đến sa vào cảnh đẹp.
Dận Chân uống rượu nên trên người tỏa nhiệt, giống như xuyên qua tầng tầng lớp lớp xiêm y truyền đến trên người hắn, nồng cháy mà ám muội, may mà thân thể này của Dận Tự còn chưa đủ tuổi để có thể kích thích nhiều dục vọng hơn, nhưng cũng bị y làm cho thở dốc không ngừng.
Dưới hiên đỏ mái xanh, một người đỏ thẫm, một người trắng bạc, hai người như ấu long thân mật quấn chặt lấy nhau, hết sức chói mắt.
Hôn xong, ai kia thân thể cứng ngắc từ hồi nào, ngây ra như phỗng.
Người khởi xướng thì lại cảm thấy mỹ mãn buông hắn ra, lảo đảo bước đi về phía cuối hành lang.