Đại Lợi đương nhiên biết hắn lo lắng điều gì, nó tri kỉ xác thực: "Không có đâu. Yên tâm đi, chủ nhân chảnh lắm, cho dù là trước khi gặp cậu cũng chưa bao giờ sử dụng mỹ nhân kế."
Hắn thở phào một hơi, tuy nhiên vẫn còn nghi hoặc: "Nhưng mà tại sao? Chẳng phải nói anh ấy rất quan tâm thành tích à?"
"Xì. Nghe nè, theo ý chủ nhân nói chính là..." Đại Lợi trước tiên khinh bỉ một tiếng, sau đó mới hắng giọng giả thành giọng điệu của Thượng Tích: "Có não để làm gì?"
Má, đã cố ý làm thành cách nói chuyện của Thượng Tích mà nó chẳng chịu cất đi cái tông ngựa bà của nó, nghe ải chỉa muốn chết. May cho nó là lúc này Trương Viễn Hoài chẳng rảnh quan tâm.
"He he." Hắn nghe nó nói xong, bỗng nhiên cười ngốc.
Đại Lợi cố ý chọc cho Trương Viễn Hoài chửi nhưng hắn không để ý: "..."
Tình yêu, tui sợ tình yêu~ Không thể tắt cái lời bài hát vang trong đầu được, đáng sợ thật sự.
"A~ tao đúng là tiểu tình yêu của anh ấy~~"
Vẫn còn cười ngu kìa...
Đại Lợi bất lực hùa theo: "Vâng, vâng, cậu là tiểu tình yêu, à không, là đại đại tình yêu của chủ nhân. Hoài Thương vĩnh viễn luôn đúng, tình yêu hai người kéo dài thiên thu bất diệt ok chưa?"
Trương Viễn Hoài cũng nhận ra mình lố nhưng không chịu đột ngột kéo phanh lại vì cảm thấy như vậy có hơi mất mặt, cho nên quyết định kéo nó theo luôn: "Mày thái độ với tao làm gì? Chẳng phải ai đó cũng tự hào treo trên miệng Đại Cát Đại Lợi à?"
Đại Lợi tỏ vẻ bị ụp nồi, quả quyết phủ nhận: "Hông có nha, tui nói vậy với người mới quen làm gì?"
Trương Viễn Hoài tưởng nó cãi cùn nên hắn cãi tới: "Gì mà mới quen, hai đứa thân nhau lâu lắm rồi mà?" - Thiếu cái tỏ tình thôi ấy?
"Sao ai cũng nói vậy hết? Tui mới biết anh ấy gần đây thôi mà?" Nó phát ngốc.
Lần này Trương Viễn Hoài nhận ra có khúc mắc trong đó thật, bỗng nhiên trầm mặt suy tư.
Đ-Đừng nói nó mất trí nhớ nha?
"Thánh quân đại nhân."
Trương Viễn Hoài đang lăng tăng suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng nói của Thanh Phong vang lên.
Hắn trở mình, muốn ngồi dậy cho đàng hoàng trước mặt thuộc hạ thì 'rắc' một tiếng, xương khớp cứng nhắc của hắn nhói lên, thấu cảm sâu sắc cảnh tượng tản đá bị đông lạnh được người ta "tốt bụng" lấy búa đập cho tan ra... Đm, thiệt là cảm giác.
Trương Viễn Hoài nhăn mặt, vừa khổ sở đỡ cái lưng hóa thạch vừa đáp Thanh Phong: "Chuyện gì?"
Lúc này Thanh Phong mới trịnh trọng thông báo: "Chủ thượng cho mời ngài trở về ngay lập tức."
Chủ thượng? - Là người sáng lập Độc Minh giáo, mang danh cha nuôi nhưng không đủ tuổi làm cha của Mộc Huyền và Mộc Tố!!!
Tưởng tên đó thoái vị cho Mộc Huyền liền đi chết, à nhầm báo đời rồi. Sao lại đột ngột xuất hiện, còn kêu hắn trở về vậy?
Trương Viễn Hoài đen mặt, cho dù là gì cũng không muốn bị người ta trên cơ, đàn áp, đặc biệt lại còn tách hắn ra khỏi Vĩnh Thương. Vì vậy đáp vô cùng dứt khoát: "Không về."
Thanh Phong khó xử: "Thánh quân, người không nên chống đối Chủ thượng..."
Trương Viễn Hoài đương nhiên biết Thanh Phong lo lắng điều gì, tên Chủ thượng mang tiếng Ma đầu nhiều năm đó không phải chỉ có hư danh, những ai làm chuyện trái ý hắn ta đều không có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa hắn thân là con nuôi, hành động chống đối chỉ mang lại những bài học kinh thiên động địa thôi. Nhưng Trương Viễn Hoài hắn chính là không sợ đó.
Bởi vì Thanh Phong không hiểu, Chủ thượng nghiêm khắc chỉ là bề ngoài, đối với Mộc Huyền vẫn có sự nhẫn nại và dung túng nhất định. Còn hắn, sẽ lợi dụng đặc quyền này để giải quyết con quỷ già háo sắc Tề Niên trước rồi mới chạy về kể khổ sau.
"Ta tự có dự tính, ngươi không cần bận tâm."
Thanh Phong thấy hắn cứng rắn như vậy liền không nói nhiều nữa.
Mà nhắc tới Tề Niên, y đi đâu sáng giờ không thấy?
"Thừa tướng đâu rồi?" Hắn hỏi Thanh Phong.
Thanh Phong thành thật khai báo: "Sáng sớm ngài ấy đã tiến cung rồi."
Trương Viễn Hoài phẩy tay tỏ vẻ đã hiểu, hắn bất tiện với cơ thể rã rời nằm xuống giường, trong lòng ghi nợ "Tên khốn đó dám tránh mặt mình."
Đại Lợi: "..." Tình yêu có đẹp đến mấy thì ai rồi cũng bị vợ gọi là "Tên khốn" thôi.
Lặng đi mấy giây vì bận mắng con rùa rụt cổ Tề Niên, sau đó Trương Viễn Hoài mới lên tiếng nữa. Hắn hỏi Đại Lợi với giọng điệu tò mò hóng chuyện như thể còn rất nhiều điều cần hỏi phía sau.
"Nè, mèo ngu, mày làm hệ thống lâu chưa?"
Đại Lợi ngẫm nghĩ: "Tính theo lịch chỗ cậu thì tui hơn mười tuổi rồi."
Trương Viễn Hoài nghe xong có hơi bất ngờ: "Nhỏ vậy?"
"Đối với hệ thống thì tuổi này không nhỏ đâu, đừng có so sánh với con người chớ?" Nó phồng má kháng nghị.
"Rồi, rồi, tao có nói gì nữa đâu mà mày làm mình làm mẩy quá vậy?" Hắn lót tay dưới gáy, nhìn trần nhà, tiếp tục thăm dò: "Vậy mày biết Thượng Tiêu Dao nhiều không?"
"Biết cái gì mới được?"
"Thì cái gì cũng được."
Đại Lợi suy nghĩ một lúc mới nói: "Hmm, tui từng nghe Thượng Tiêu Dao kể một câu chuyện."
Trương Viễn Hoài hứng thú: "Chuyện gì?"
"Trong tiền lệ, đã từng có một hệ thống hỗ trợ nhân tạo yêu đương với kí chủ."
Trương Viễn Hoài hứng thú: "Sau đó thì sao?"
"Chuyện này vi phạm nguyên tắc, mặc dù vẫn có cơ hội cứu vãn nhưng hệ thống và kí chủ đều không thành công lấy được. Cuối cùng, hệ thống hỗ trợ phải bị định dạng lại, còn kí chủ cũng đánh mất cơ hội cầu sinh. Nhưng mà kí chủ không cam lòng cứ thế bỏ lỡ nhau, vì vậy người đó chấp nhận đi qua phòng cấu hình được gọi là Vĩnh Sinh độ, chịu đựng khổ đau dày vò để trở thành hệ thống hỗ trợ cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh hệ thống kia."
"Trước lúc thiết lập, họ đã hứa với nhau không bao giờ quên đối phương, sẽ có ngày nhớ ra nhau. Nhưng kí chủ đã nhớ ra hắn rồi, còn hệ thống thì không bao giờ nhớ lại người con trai từng khiến hắn biến đổi thành trí tuệ bật cao nữa." Nó nói đến đây, bỗng nhiên lố lăng hic hic mấy tiếng, nghẹn ngào bày tỏ nỗi lòng: "Tại sao lại trớ trêu như vậy chớ? Hồi đó tui nghe kể xong liền khóc muốn chớt, cậu thấy câu chuyện này bi đát hông?"
Trương Viễn Hoài: "..." Tao thấy mày mới bi đát, quên crush mà còn ở đó khóc vì người ta.
"Nếu tao là kí chủ đó, dù hệ thống hỗ trợ kia không nhớ ra tao, tao cũng sẽ khiến hắn yêu tao lần nữa."
"Ừm, quả nhiên là kí chủ cá biệt của tui! Tui cũng nghĩ cậu làm được mà!"
"Mày nịnh ai đó? Đừng tưởng nói vậy là tao tha cho mày tội hợp mưu với Thượng Tích dối gian tao bao lâu nay nha..."
"Hihi, sao mà nhớ dai quá hà~~"
Trương Viễn Hoài còn muốn hỏi nữa, nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn không tỉnh táo điều tra tiếp được. Chỉ trong khoảng lặng ngắn ngủi, hắn đã nặng nề đi vào giấc ngủ, nói đúng hơn là mê man thiếp đi.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, lúc hắn tỉnh dậy, bản thân đã an vị trên chiếc giường hoa hòe hoa sói vô cùng quen thuộc.
"Ơ đệt nơi này chẳng phải là phòng ngủ của mình ở Độc Minh giáo à?"
Vừa nhận ra điều này, Trương Viễn Hoài liền kích động bật dậy. Ai ngờ chỉ có một phát động mạnh, xương khớp kêu lên giòn tan.
"Đạ mú nó..." Hắn đau khắp người, tới mức không biết nên đỡ ở vị trí nào mới hợp lí.
"Ai da cái con cáo đỏ lóc chóc như khỉ mắc phong nhà ngươi, ta vừa mới điều khí xong, sao lại khiến nó tán loạn như thế này rồi?" Lão già không biết từ đâu chui ra bỗng nhiên bắn ra sợi tơi quắn lấy cổ tay hắn, nhanh như chớp đưa ra phán đoán, cũng không quên cằn nhằn.
Trương Viễn Hoài: "..." Cuối cùng là cáo hay khỉ? Chọn một cái thôi!
"Ngươi ngoan ngoãn chút đi, đừng có suốt ngày chạy lung tung tìm mấy người kì quặc nữa."
Trương Viễn Hoài rút cánh tay vừa mới được bắt mạch lại, vừa xoa vừa phản bác: "Kì quặc cái gì mà kì quặc, y là lang quân của ta đó."