Bấy giờ cậu ta đã đứng ngay trước mặt hắn, hắn không có lí do phải hung hăng với đứa trẻ số khổ này. Vì vậy giả vờ rụt rè đúng tuổi: "Em, em tên là Viễn Hoài."
Trần Huy Ninh vừa nghe tên hắn đã có biểu tình bất ngờ. Cậu ta ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Cái tên này rất đặc biệt, không biết em có phải là đứa trẻ anh Việt Nguyên từng nhắc đến không?" Nói đến đây cậu nghiêm túc hỏi: "Em biết anh trai nào tên Cố Việt Nguyên không?"
Trương Viễn Hoài ngay lập tức nghĩ đến một người.
Cố Việt Nguyên mà Trần Huy Ninh nhắc tới chính là người dạy diễn xuất cho hắn. Mặc dù mấy cái hướng dẫn mang đầy phong cách ba xạo tào lao của anh ta không giống như một bài học, song anh ta là người duy nhất chỉ dạy cho hắn. Vì vậy nói rằng anh ta có một vị trí hơi độc lạ trong lòng hắn cũng không sai.
Nghĩ lại thì chắc bây giờ cha già đó chưa chết đâu nhỉ? Còn một năm lận mà.
Hắn hoài niệm trong lòng, đáp lại Trần Huy Ninh: "Em biết. Ba năm trước có gặp một lần."
"Cố Việt Nguyên là thằng nào? Sao mày biết mà tao không biết?" Hoài Mỏ Hỗn đột ngột thắc mắc.
Cái gì mà "ba năm trước có gặp"? Cậu ta chưa từng quen biết người nào họ Cố hết á!
Trương Viễn Hoài nghe cậu ta hỏi như vậy không khỏi lộ ra biểu tình bất ngờ. Hắn cau mày nghi hoặc, suy tư một chút mới thăm dò: "Mày có từng đến ngôi nhà này bao giờ chưa? Khoảng 2 năm trước ấy?"
Hoài Mỏ Hỗn lập tức mắng hắn: "Đến chỗ này làm gì? Mày nghĩ tao rảnh lắm hả?"
Câu trả lời của cậu ta làm hắn có chút hoảng loạn. Hắn vội vàng hỏi Thượng Tích: "Anh chắc thế giới này không bị ai nhúng tay vào chứ?"
Y xác nhận: "Không có chuyện đó đâu."
"Thế thì kì lạ. Tại sao lại không biết?"
Ở thế giới của bọn họ, Cố Việt Nguyên và Trương Viễn Hoài lần đầu gặp nhau là năm hắn 12 tuổi. Thời điểm đó có một biến cố bất ngờ xảy ra khiến hai người quen nhau.
Số là khi ấy Cố Việt Nguyên có tặng cho hắn một con chim hoàng yến, mà con chim hoàng yến đó vốn dĩ là của Trần Huy Ninh. Cho nên một năm sau khi hắn nhận nuôi, ngày mẹ kế phá cái lồng làm chim hoàng yến, nó đã nhớ đường mà bay về Trần gia.
Trương Viễn Hoài đuổi theo nó đến biệt thự Trần gia thì mất dấu. Nghĩ là nó đã vào đó, hắn đã làm liều chui lỗ chó vào trong. Vì thế mới gặp được Vĩnh Thương.
Tình tiết quan trọng như vậy sao có thể không xuất hiện?
Hắn lại hỏi y: "Vậy anh có nhớ Cố Việt Nguyên là ai không?"
"Em đừng căng thẳng. Anh biết người đó."
Trương Viễn Hoài nghe được đáp án của y liền thở phào một hơi.
May mà không phải hắn ảo tưởng.
Sao Thượng Tích không biết anh ta được? Nếu như Cố Việt Nguyên là người dưng có chút đặc biệt trong lòng Trương Viễn Hoài thì đối với Thượng Tích, anh ta lại có một ý nghĩa khác.
Năm đó vì bộ phim đầu tiên Cố Việt Nguyên đóng chính có rất nhiều cảnh anh ta dùng đàn thập lục giết người vô cùng ngầu nên Trương Viễn Hoài đã đem lòng say mê loại đàn ấy. Chính vì điều đó mà Thượng Tích đã đem chiếc đàn đạo cụ dùng cho thế giới cổ đại của y ra đánh để làm hắn vui, rồi từ đó bất giác gắn liền với nó như một thói quen khó bỏ cho đến hiện tại.
Lúc này Trương Viễn Hoài mới chú ý đến Trần Huy Ninh, không ngờ cậu ta đang chăm chú quan sát hắn tự nãy giờ. Biểu tình vẫn là ôn hòa, ngây thơ. Cậu ta lo lắng: "Em nghĩ tới cái gì mà trông căng quá?"
Trương Viễn Hoài: "Sao anh biết em vậy?"
Cố Việt Nguyên và Trần Huy Ninh quen biết nhau do chị gái Trần Huy Ninh và anh trai Cố Việt Nguyên là bạn cùng trường. Cái này lúc gặp lại anh ta năm 16 tuổi hắn có nghe nói rồi. Thật ra hắn đang nghĩ không biết Trần Huy Ninh và Cố Việt Nguyên ai ngủm trước đó? Bởi vì hai người này đều yểu mệnh.
Trần Huy Ninh thì không nói làm gì, nhưng cái tên khẩu phật tâm xà Cố Việt Nguyên chết cũng quá thảm rồi. Hắn muốn sửa đổi kết cục của anh ta.
Thời điểm hàng loạt bê bối của Cố Việt Nguyên nổ ra, khiến anh ta thân bại danh liệt là năm hắn 16 tuổi. Nghĩa là chỉ còn 1 năm nữa thôi!
Lúc này mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn, liệu hắn có giúp được anh ta không?
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng thầm ghi thêm một mục tiêu phải làm.
"Sao lại đi ra đó? Ah, thằng nhóc đó là ai?" Đột ngột lúc này có tiếng nói của thiếu nữ vọng ra từ đằng xa.
"Anh cứ yên tâm đối mặt cái chết đi. Bởi vì bạn trai của anh tốt lắm, sau này anh nhất định sẽ hạnh phúc." Hắn bỏ lại hai câu liền chạy ùa đi như cơn lốc.
Trần Huy Ninh ở lại với khuôn mặt ngây ngốc.
Bạn trai???
Mà vừa rồi em ấy là đang động viên mình đúng không?
Trên đường về nhà, Trương Viễn Hoài hỏi Thượng Tích: "Hình như người gọi cậu ta vừa rồi là Đường Lan?"
"Đúng rồi, trí nhớ của em tốt lắm."
"Cô ta có bắt Trần Huy Ninh gấp đồ không?"
"Tất nhiên là có."
Trương Viễn Hoài nghe vậy liền cảm thán: "Quả nhiên vẫn ác như vậy."
Đường Lan là một thiếu nữ xinh tươi phơi phới, nhớ không lầm còn nhỏ hơn chị ruột Trần Huy Ninh một tuổi. Nghe người ta đồn trước kia hai người đó thân thiết lắm, vậy mà vật đổi sao dời, mới mấy năm đã trở thành quan hệ mẹ kế - con chồng.
Kể từ ngày xác lập quan hệ gượng gạo đó, Trần Khiết ra riêng, Trần Huy Ninh mặc dù bệnh tật triền miên, có dấu hiệu gần đất xa trời nhưng vẫn không thể cứ thế đi theo chị gái. Cậu ta lực bất tòng tâm dưới cái danh cháu đích tôn vì vậy vẫn sống cùng một nhà với Đường Lan.
Mẹ Trần mất sớm. Trần lão gia thì hay đi xa, tính nết còn lăng nhăng chẳng biết an phận thủ thường. Cho nên Trần gia bình thường chỉ có Đường Lan và Trần Huy Ninh. Ngoài trừ những giây phút hiếm hoi có thể đọc sách, viễn cảnh thường thấy ở đây là Trần Huy Ninh chậm chạp gấp một đống quần áo đã khô của tất cả mọi người, bao gồm hạ nhân lại.
Đường đường là thiếu gia, lại còn mang bệnh trong người mà phải làm những việc như vậy? Trương Viễn Hoài có ấn tượng xấu với sự việc này.
Thượng Tích nghe ra thái độ bất mãn của hắn, không nhịn được phì cười giải thích: "Người em nên đề phòng không phải Đường Lan, mà là Trần Khiết."
"Gì? Tại sao?"
Từ những gì Thượng Tích tiết lộ, Trương Viễn Hoài biết được thật ra hai nạn nhân bị cấy ghép cơ thể ban đầu không phải là đứa bé chín tuổi và thiếu nữ hai mươi hai tuổi kia. Mà là Đường Lan và Trần Khiết. Nhưng hắn chỉ biết hai người họ có thông số tinh thần thích hợp, hoàn toàn không nghĩ đến mối quan hệ sâu sắc của hai bên.
"Trần Khiết đã tự sát vào ngày Đường Lan kết hôn rồi. Người chị gái của Trần Huy Ninh mà em biết thật ra là SS."
Mối quan hệ giữa Đường Lan và Trần Khiết là gì? - Bọn họ vốn dĩ là người yêu của nhau.
Đường Lan gia cảnh nghèo khó, người mẹ số khổ tần tảo nuôi cô ăn học mắc bệnh hiểm nghèo. Cô vừa phải phấn đấu trả tiền viện phí cho mẹ, vừa phải chăm chỉ giành học bổng trong trường đại học danh giá.
Ở nơi cạnh tranh khốc liệt đó, cô gặp được Đại tiểu thư Trần gia. Người cần tiền học phí, người cần thành tích và danh tiếng. Bọn họ không hẹn mà xem nhau là đối thủ, một năm ngắn ngủi âm thầm đấu đá với nhau, cuối cùng dẫn tới mối quan hệ không cạnh tranh không quen biết.
Tình cảm nảy sinh từ những va chạm, một khi bùng lên đều khiến còn người ta rạo rực, kích thích. Cứ thế, bọn họ yêu nhau. Nhưng rồi không được bao lâu, chuyện này đến tai Trần lão gia.
Ông ta tất nhiên phản đối kịch liệt, không từ thủ đoạn chia rẻ bọn họ.
Khi mạng sống của mẹ Đường bị đem ra, cuối cùng Đường Lan thõa hiệp. Tuy vậy Trần lão gia không yên tâm với sự cố chấp của Trần Khiết, thế là bắt ép Đường Lan gả cho mình.