Triển Chiêu đơn giản vươn tay, mở túi đồ ra, chỉ thấy bên trong là một bộ nhuyễn giáp màu ngân bạch.
Triển Chiêu lôi bộ nhuyễn giáp ra, phát hiện không nặng lắm, đều là dùng chỉ bạc và da thuộc dát bạc làm thành, thủ công tinh tế.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu ra —— thì ra hai nha đầu kia bận rộn bảy ngày chính là làm thứ này.
“Cái này...” Triển Chiêu khó hiểu nhìn Triệu Phổ. “Khôi giáp giả à?”
Triệu Phổ gật đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Không phải ngươi muốn ta mặc vào giả trang thành dáng vẻ của tổ tiên Băng Ngư Tộc chứ?”
Triển Chiêu xoa cằm, “A? Chiêu này cảm thấy rất khả thi nha.”
“Nhưng mà có phải lớn quá không?” Bạch Ngọc Đường kéo một mớ bùng nhùng bên trong bao đồ, giũ ra, phát hiện là một cái mũ giáp giả, được chứ, cho Tiểu Ngũ đội còn rộng nữa là.
“Không phải cho ngươi mặc.” Triệu Phổ mỉm cười, chỉ chỉ khoảng không phía sau Bạch Ngọc Đường, “Để cho vị giao nhân không nhìn thấy của nhà ngươi mặc.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Triển Chiêu cũng sửng sốt.
Ngoài cửa, Hạ Nhất Hàng đang dựa vào cửa quân trướng ngẩng đầu nhìn trời hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười.
“Cho Giao Giao mặc?” Triển Chiêu ngẫm nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Khả thi không?”
Ngũ gia cũng nhíu mày suy nghĩ, nhìn thoáng qua Giao Giao, “Hẳn là... có thể, ngay cả đồ vật nó cũng có thể lấy mà.”
“Trước đó ta đã để Công Tôn tính toán thời tiết.” Triệu Phổ lấy ống tay áo lau lau nước nho Tiểu Tứ Tử không cẩn thận để rơi xuống trước ngực, nói tiếp, “Thư ngốc nói, sau giờ ngọ hôm nay chắc chắn sẽ có đại tuyết, đây là thời cơ chiến đấu tốt nhất!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn Triệu Phổ chằm chằm —— rốt cuộc ngươi đã bắt đầu tính kế từ khi nào?
Triệu Phổ mỉm cười, vỗ vỗ mông Tiểu Tứ Tử, ôm bảo bối thả lên trên án chủ soái, bản thân thì đứng lên, tiến lại ngoắc ngón tay với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xích tới gần.
Triệu Phổ ở bên tai hai người họ kỹ càng tỉ mỉ thuật lại bước thứ hai và bước thứ ba trong kế hoạch tác chiến của mình.
Sau khi nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, kinh hãi mà nhìn Triệu Phổ.
Cửu Vương gia nhướng mày, hớn hở hỏi, “Sao hả? Cảm thấy khả thi không?”
Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường nhìn hắn sửng sốt thật lâu sau, cùng gật đầu, “Khả thi!”
“Ha ha ha...” Triệu Phổ nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai hai người, “Vậy cứ làm như thế!”
Nói xong, Triệu Phổ vừa cười vừa đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử trèo từ trên bàn xuống, chạy lững thững đuổi theo Triệu Phổ, “Cửu Cửu hôm tay tâm trạng rất tốt ạ?”
“Ừ.” Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử còn cao chưa quá chân của mình, hỏi. “Nhìn một cái xem vận thế của Cửu Cửu nhà con hôm nay thế nào?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu quan sát Triệu Phổ một chốc, sau đó giơ ngón tay cái ra quơ quơ với hắn, “Hôm nay là thế này ạ!”
Triệu Phổ cười đến càng vui vẻ, mang bảo bối cùng ra khỏi soái trướng.
Hạ Nhất Hàng chắp tay với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Làm phiền nhị vị.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Mọi người đi rồi, Bạch Ngọc Đường đứng trong soái trướng mới mở miệng, hỏi Triển Chiêu, “Có ý kiến gì không?”
Triển Chiêu trầm mặc rất lâu sau, nghiêm túc đáp, “Ta chỉ muốn viết cho hắn một chữ ‘Phục’.”
Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, hiển nhiên có cùng cảm nhận với Triển Chiêu.
...
Cho tới trưa, bên trong quân doanh đều chuẩn bị trong yên lặng. Bạch Ngọc Đường cầm hai bọc đồ, mang theo Thiên Tôn đi cùng, lặng lẽ rời khỏi Hắc Phong Thành tiến vào rừng Hắc Phong.
Trong rừng, bầy sói hai bên đi cùng sư đồ hai người tiến về phía trước.
Trên đường, Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn vừa đi vừa thưởng thức một thanh đoản đao. Thanh đoản đao này nghe nói là Triệu Tử Long thời Tam quốc từng đeo bên người, thân đao màu trắng, sau khi ra khỏi vỏ vẫn sắc bén chém sắt như chém bùn. Trên thân đao chạm trổ một con rồng màu bạc, phong cách cổ xưa tao nhã. Thiên Tôn cầm chuôi đao này chơi đã hai ngày, có thể thấy được là yêu thích không rời tay.
“Người ta đã ra vốn lớn như vậy mang đến niềm vui cho người, liền hỗ trợ xuất một phần lực đi chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn dường như mới hồi hồn, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Xuất cái gì lực nha? Lại nói hai ta đang đi đâu vậy? Đứa nhỏ nhà ngươi mang vi sư đi vào con đường hẻo lánh thế này, lẽ nào muốn đem vi sư đi bán?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, Thiên Tôn cười hì hì nhìn hắn, có vẻ tâm trạng không tồi.
Ngũ gia âm thầm gật đầu, với tâm trạng lúc này của sư phụ hắn, phỏng chừng quà này khiến người rất hài lòng.
Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa thấp giọng đem kế hoạch của Triệu Phổ nói lại một lượt với Thiên Tôn.
Sau khi nghe xong, Thiên Tôn bị chọc cho cười ha hả, vỗ tay tán dương, “Kế hay kế hay! Rất thú vị!”
...
Gần trưa, Triển Chiêu ăn cơm xong, đi đến tháp nhìn xa trong quân doanh, tìm một vị trí tuyệt hảo, chuẩn bị tốt để chứng kiến tất cả những việc sắp sửa xảy ra.
Triển Chiêu mới vừa đứng lại thì thấy Lục Thiên Hàn cùng Yêu Trường Thiên ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài cửa thành, tiến vào rừng Hắc Phong.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời —— bọn họ hẳn là đi hỗ trợ Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn tiến hành bước kế hoạch thứ ba. Chỉ cần hết thảy thuận lợi, nguy cơ từ Vọng Tinh Than... Không phải, nói cho chính xác phải là nguy cơ mà Băng Ngư Tộc để lại trong Trầm Tinh Điện năm đó sẽ được giải trừ toàn bộ.
Lúc này, bầu trời xám xịt, gió tuyết thổi đến mang theo cái lạnh thấu xương.
Triển Chiêu gật đầu —— nếu Công Tôn nói giữa trưa sẽ có bão tuyết, vậy thì không cần phải hỏi, nhất định sẽ có bão tuyết.
Đang nghĩ vậy, chợt thấy bên cạnh lóe lên một thân ảnh đỏ rực, Lâm Dạ Hỏa mang theo Tiểu Lương Tử lên đây.
Tiểu Lương Tử liên tục giãy dụa, “Mắc gì không cho ta đi theo Cận Nhi! Đến đây xem cái gì chứ?”
Hỏa Phượng xách Tiểu Lương Tử lắc lắc như giũ một cái khăn, “Đã nói hôm nay có trò hay để xem, ngươi an phận một chút cho ta, Tiểu Tứ Tử có việc nghiêm túc để lo, ngươi đừng có quấy rối!”
Tiêu Lương bất mãn mà khoanh tay híp mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng thả bé xuống lan can.
Tiểu Lương Tử dứt khoát ngồi xếp bằng, ôm cánh tay chờ đợi.
Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Triệu Phổ có nói cho ngươi kế hoạch tác chiến không?”
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu nhún vai, “Hắn nói giống như đốt pháo hoa mừng năm mới vậy, giải thích trắng ra thì không còn ý nghĩa gì, cứ chờ xem kịch hay mới tương đối kích thích.”
Triển Chiêu cười gật đầu.
Cơ hồ cùng lúc, vị trí cao nhất trên thành lâu này của Triển Chiêu đều bị tranh giành, thập đại phó tướng người nào không cần xuất chiến đều chạy lên thành lâu, Hạ Nhất Hàng mang theo Công Tôn lên trên thành lâu đứng dưới cờ chủ soái, Lỗ Nghiêm lão gia tử đỡ Lâm Tiêu lão đầu nhi cũng lên trên này. Ân Hậu, Công Tôn Mỗ, Ngô Nhất Họa, Cửu Nương, An Vân Khoát đều đi ra, ngay cả các học sinh trường thái học cũng đến xem náo nhiệt, duy độc không thấy Triệu Phổ.
Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, âm thầm gật đầu —— tất cả mọi người đều đến xem, quả thật là ai cũng không muốn bỏ qua chiến dịch này.
Lúc này, bên cạnh lại có một hắc y nhân xuất hiện, là Trâu Lương.
Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn, “Ngươi không đi đánh trận?”
Trâu Lương đáp, “Ta chuẩn bị đi bây giờ, đến hỏi ngươi có muốn đi cùng không?”
Lâm Dạ Hỏa không hiểu, “Ta cũng đi?”
Trâu Lương hất hàm về phía rừng Hắc Phong, “Sẽ rất hoành tráng!”
Lâm Dạ Hỏa gãi cằm, gật đầu, “Có trò gì hay? Mang ta đi với!”
Trâu Lương liền mang theo hắn xuống khỏi tháp canh, tiếng vào rừng Hắc Phong.
Tiểu Lương Tử nhảy dựng trên thành, “Hỏa Kê ngươi vậy mà không mang ta theo!”
Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu vỗ cái đầu nhỏ của bé, “Đừng nóng, ở đây đợi xem sư phụ của đệ đi!”
Tiểu Lương Tử ngưỡng mặt lên hỏi Triển Chiêu, “Hôm nay sư phụ của đệ sẽ rất nổi bật sao?”
Triển Chiêu mỉm cười, nghĩ nghĩ, gật đầu, “Hôm nay sư phụ của đệ không chỉ nổi bật một cách đơn giản như vậy đâu...”
Triển Chiêu còn chưa dứt lời, trước mặt có mấy bông tuyết trắng bay xuống.
Dân chúng trong Hắc Phong Thành lúc này đều ngẩng đầu lên, nhìn bông tuyết trên trời bay xuống.
Chỉ trong giây lát... bầu trời được nhuộm một màu trắng, cả thành đầy tuyết rơi.
Dân chúng trong thành rối rít chạy về nhà trốn tuyết. Có mấy hài đồng đang chơi đùa ven đường bị phụ mẫu ôm lấy mang về nhà, còn đang ngửa mặt nhìn không trung, có một cái bóng cực lớn chậm rãi lướt qua bầu trời.
Bé con vươn tay chỉ lên không trung kêu to, “Cha, nương, nhìn nha...rồng!”
...
Ngoài thành, các nước Tây Vực đang đóng ở Vọng Tinh Than càng thêm hỗn loạn.
Trước đó, Triệu Phổ phái người mang chút thuốc đến cho, còn có phương thuốc do Công Tôn kê, chúng tướng trong doanh đang vây quanh bếp lò ngao thuốc.
Trong quân doanh Tây Hạ, quả nhiên Lý Nguyên Hạo tự mình đến, vị quốc chủ Tây Hạ lúc này ruột đều hối hận đến phát xanh, còn tìm cái gì Phá Băng Đao chứ, còn mạng quay về hay không mới là vấn đề.
Lý Vinh bưng một chén thuốc đi tới.
Lý Nguyên Hạo nhìn huynh đệ nhà mình, không nói gì, bên miệng nổi một đống mụn nước, sắc mặt vàng vọt đến độ không ra hình người.
Nhíu mày nhận bát thuốc, Lý Nguyên Hạo ngửi ngửi, nhíu mày uống một ngụm, thiếu chút nữa liền phun ngược trở ra, “Đắng như vậy... hữu hiệu sao?”
Lý Vinh thở dài, “Người truyền lời bên kia của Triệu Phổ có nói, thần y nhà hắn còn đang nghiên cứu chế tạo thuốc, thứ này chính là thuốc bình thường dự phòng, hy vọng có thể làm thuyên giảm một chút bệnh chứng.”
Lý Nguyên Hạo thở dài một hơi, nhắm mắt lại bịt mũi đem bát thuốc đắng ngắt kia nuốt hết.
Lúc này, màn trướng bị một cơn gió quét qua, Quốc chủ Tây Hạ nguyên bản hơi sốt nhẹ phải run rẩy, “Lạnh thế?”
“Có bão tuyết.”
Lý Nguyên Hạo nhíu mày, đi ra soái trướng xem thử tình hình.
Quả nhiên trong doanh đang hỗn loạn, bão tuyết đến quá đột ngột, bọn lính còn đang ngao dược không kịp thu dọn.
Cũng trong tình trạng hỗn loạn còn có binh doanh của Liêu quốc, Gia Luật Tề không phát sốt nhưng mà đang ho khan lẫn đau đầu, ngực khó thở.
Vị Tứ Hoàng tử này lắc đầu thở dài, bên ngoài soái trướng bất thình lình có bão tuyết, đang lo lắng không biết tiếp theo phải làm như thế nào, đột nhiên... chỗ đóng quân gần Vọng Tinh Than nhất đại loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tục truyền đến.
...
Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề cùng nhìn về phía đó của quân doanh, “Xảy ra chuyện gì...”
Chỉ là hai vị bá chủ này còn chưa nói dứt lời liền ngẩng đầu lên, há hốc miệng, sợ đến ngây người.
Họ chỉ thấy hướng Vọng Tinh Than, chính giữa gió tuyết, đột nhiên có một người khổng lồ chui lên từ dưới đất, người khổng lồ kia toàn thân đóng băng, đầu đội trời chân đạp đất to lớn vô cùng, đội mũ bạc mặc giáp bạc, trong tay cầm một thanh Phá Băng Đao, vọt ra từ Vọng Tinh Than.
Quân doanh các nước Tây Vực tràn đầy tiếng la hét sợ hãi, các binh sĩ quăng mũ cởi giáp giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn.
Lý Nguyên Hạo lẫn Gia Luật Tề cứ như vậy mà ngây ngốc đứng giữa gió tuyết, ngửa mặt nhìn người khổng lồ bằng băng tuyết, mặc dù tạo thành từ băng, nhưng dung mạo của người khổng lồ kia vẫn tuấn mỹ dị thường, thêm một thân khôi giáp bằng bạc giống như thiên thần giáng thế.
Đang ngốc lăng, bỗng nhiên... hướng gió thay đổi, những bông tuyết lượn vòng tại chỗ một lúc, bắt đầu cuồng phong loạn vũ.
Binh lính trong quân doanh mới vừa tạm ổn định lại kêu lên kinh hoàng.
Nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện vô số binh sĩ mặc khôi giáp màu bạc, hình thể của họ có lớn có nhỏ, như ẩn như hiện mờ mờ ảo ảo giữa gió tuyết. Số lượng rất đông, ít nhất có hơn mười vạn, có lẽ đến trăm vạn... bởi vì họ đã dàn hàng đến tận chân trời, muốn đếm cũng không hết.
Kỳ cảnh trên bầu trời Tây Vực này không chỉ có người trong Vọng Tinh Than nhìn thấy mà ngay cả những người đang canh gác chỗ Hắc Phong Thành ở xa xa cũng đều nhìn đến choáng váng.
“Má nó!”
Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, Triển Chiêu thở dài vươn tay vỗ đầu bé, “Không được nói tục!”
“Nhưng mà, cái đó, cái đó a a a a!” Tiểu Lương Tử giậm chân, chỉ về bầu trời xa xa. “Đó là thứ đồ chơi gì vậy?! Thiên binh thiên tướng sao?”
Các tướng lĩnh trên thành lâu Hắc Phong Thành cũng kinh hô ra tiếng, ngay cả Ân Hậu và Công Tôn Mỗ cũng giật mình.
Trong rừng Hắc Phong, đang cùng với Trâu Lương tập hợp bầy sói, Lâm Dạ Hỏa cũng nhảy dựng, “Óa! Người khổng lồ kìa! Oa! Người khổng lồ y hệt như Bạch lão Ngũ, mẹ ơi!”
Trâu Lương bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Dạ Hỏa ôm một chú sói con hoảng sợ đến nhảy tại chỗ.
Cũng kinh ngạc tương tự còn có Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đang chờ đợi.
Lục Thiên Hàn lẩm bẩm, “Băng ngư của Ngọc Đường đã nuôi lớn đến thế sao?”
Yêu Trường Thiên bật cười, “Đây có phải là nội lực của Bạch Ngọc Đường đâu?!”
Lục Thiên Hàn sửng sốt.
Lúc này...
Tromg rừng Hắc Phong nơi gần Vọng Tinh Than nhất, Bạch Ngọc Đường đang rất tập trung khống chế Giao Giao, mà trên lưng của hắn, Thiên Tôn đang dùng một tay ấn lên bả vai hắn, nội lực cuồn cuộn không dứt mà tuần hoàn giữa hai sư đồ.
Nội lực cực mạnh của Thiên Tôn giúp cho hình thể của Giao Giao trở nên khổng lồ chẳng khác gì một tòa núi, mà nước trong Vọng Tinh Than giúp cho Giao Giao thực thể hóa hình dạng băng nhân... cùng với vô số băng nhân giữa phong tuyết là hiệu quả của Tuyết Trung Kính.
Tuyết Trung Kính này không phải do Thiên Tôn tạo ra mà là Giao Giao thông qua nội lực của Thiên Tôn để tạo thành... cuồng phong bạo tuyết cùng với nước trong Vọng Tinh Than giúp cho Tuyết Trung Kính phát huy hiệu quả đến cực hạn, mắt thường nhìn lại, thật sự giống như thần tích xuất hiện...
Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề lúc này chỉ có một ý nghĩ —— giả! Là ảo giác! Ảo giác...
Chỉ là họ còn chưa tự an ủi mình xong thì thấy người khổng lồ kia đột nhiên nâng một cước, mạnh mẽ giẫm vào giữa quân doanh của Liêu quốc.
Nháy mắt, mặt đất rung chuyển, một cái hố to xuất hiện, các binh sĩ kinh hoàng chạy trốn, chẳng ai thèm quan tâm cái gì là quân quy quân kỷ.
Bọn thị vệ bên cạnh Gia Luật Tề lôi kéo hắn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to, “Rút lui! Bảo hộ Hoàng tử!”
Bên phía Tây Hạ, bọn thị vệ cũng bảo hộ Lý Nguyên Hạo và Lý Vinh, tập thể chạy trốn ra ngoài.
Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề lúc này đang nhìn chằm chằm người khổng lồ kia cùng với thần binh đang “giáng xuống”, nói năng lộn xộn, “Diệt vong rồi... chúng thần tức giận, thế nhân tương vong...”
Ngay khi Vọng Tinh Than chìm trong một mảnh tuyệt vọng, đột nhiên, một tiếng tên lệnh được phóng lên trời sắc nhọn xé gió truyền đến.
Mọi người trong Vọng Tinh Than đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Cửu Long Lệnh được phóng lên trên bầu trời quân doanh Triệu gia quân, chín con hắc long xuất hiện sau một tiếng nổ xé trời, chín con hắc long dữ tợn lượn vòng trên bầu trời Tây Vực.
Theo sát mà đến chính là ba tiếng pháo vang, trước quân doanh Hắc Phong Thành, mấy chục vạn kỵ binh đã tập kết, chiến mã thở ra khói trắng xé toang màn tuyết phía chân trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, sau đó lại một tiếng xé gió vang lên.
Mọi người lại ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một điểm sáng chói lòa, điểm sáng đó phóng qua quân doanh của Liêu quốc và Tây Hạ, xông vào giữa khoảng không phía trên Vọng Tinh Than, biến mất không thấy.
Một khoảnh khắc lặng im, bỗng nhiên, tên rơi như mưa, từ hai cánh của Vọng Tinh Than, nhân mã của Long Kiều Quảng vạn nỏ phóng ra.
Mưa tên bắn về phía băng nhân giữa Vọng Tinh Than, người khổng lồ kia dường như bị chọc giận, quơ thanh Phá Băng Đao cực lớn tiến lên phía trước, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang ầm ĩ.
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên hô một tiếng, “Triệu Phổ! Triệu Phổ đến rồi!”
Một tiếng này dường như có hiệu quả, mọi người đang chìm trong tuyệt vọng nháy mắt bùng cháy hy vọng.
Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề đồng loạt ngẩng đầu, những binh mã Tây Vực cũng đều theo bản năng mà nhìn về hướng quân doanh Hắc Phong Thành. Chỉ thấy trên quân doanh, một chú bạch long cực lớn giương cánh bay đến, trên lưng rồng, Triệu Phổ mặc một thân khôi giáp màu đen, tay cầm Tân Đình Hầu có long văn vờn quanh, tựa như cưỡi gió đạp tuyết mà đến.
Mấy chục vạn binh mã Tây Vực trong Vọng Tinh Than há hốc miệng mà nhìn, chẳng biết ai hỏi một câu, “Đao của Cửu Vương gia có phải khác trước không...”
Một câu hỏi bất thình lình khiến cho chư vị tướng lãnh đang há hốc mồm phải bừng tỉnh.
Tiếng gót sắt cuồn cuộn vang lên, Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh một người một ngựa dẫn đầu mang theo hai mươi vạn thiết kỵ binh tiên phong đạp tuyết mạnh mẽ mà đến.
Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề lúc này mới hoàn hồn, hô to, “Rút! Rút khỏi Vọng Tinh Than!”
“Đi hướng nào...”
“Vào rừng Hắc Phong...”
Chỉ là Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề còn chưa kịp hạ xong mệnh lệnh thì chợt nghe thấy tiếng sói tru nổi lên bốn phía từ rừng Hắc Phong.
Giữa đại mạc cuồn cuộn gió tuyết nơi vùng Tây Bắc, tiếng sói tru từ hơn mười vạn con sói vang tận mây xanh... bầy sói đông nghìn nghịt lao ra khỏi rừng Hắc Phong dồn dập chạy về phía Vọng Tinh Than.
Chưa nói đến binh sĩ, bầy chiến mã hoảng sợ hí lên chạy trốn như điên về hướng quân doanh của tộc Thổ Phiên đóng quân ở mạn Tây Vọng Tinh Than.
Lúc này, bên trong quân doanh của tộc Thổ Phiên cũng loạn thành một đống, binh sĩ của tộc Thổ Phiên vốn chưa đầy mười vạn, lúc này trong một nơi nhỏ bé như Vọng Tinh Than, một phía là người khổng lồ và thiên binh, một phía khác là đại quân của Triệu Phổ, nghênh diện mà đến lại là bầy sói lớn nhất Tây Vực.
Tất cả tướng sĩ trong Vọng Tinh Than đều vứt bỏ doanh trại, binh khí cũng ném, mấy chục vạn người bỏ chạy tập thể... chạy như điên bán sống bán chết về phía Tây, dọc theo đường đi quăng mũ cởi giáp ngay cả giày cũng ném để mà chạy. Hai vị bá chủ Tây Vực Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề được bọn thị vệ hộ giá bỏ chạy, vừa chạy vừa nhìn lại.
Chỉ thấy bạch long bay đến phía trên Vọng Tinh Than, tiếng kêu to truyền đến, đột nhiên trụ băng nổi lên bốn phía trong Vọng Tinh Than, giam giữ người khổng lồ kia giữa nhà lao bằng băng.
Triệu Phổ vung Tân Đình Hầu bay lên giữa không trung, hướng mũi đao về phía băng nhân khổng lồ kia.
Lúc này gió tuyết mạnh hơn, quân kỵ binh của Hỏa Kỳ Lân ở dưới đất đã đuổi đến, bầy sói cũng ập đến, những “thiên binh” kia đã hạ xuống, Triệu gia quân và bầy sói phối hợp, xông vào giữa đoàn “băng nhân”, tiếng vó ngựa cùng tiếng hò hét hòa vào nhau, không trung chỉ nhìn thấy vụn băng và bông tuyết bắn tung tóe.
Binh mã các nước Tây Vực rút khỏi Vọng Tinh Than, Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề đụng phải nhau, hóa ra binh mã của Tây Hạ và Liêu quốc vì hoảng loạn chạy trốn mà hòa lẫn vào nhau từ khi nào.
Lý Nguyên Hảo và Gia Luật Tề liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy đối phương mặt xám mày tro, thần sắc rõ là đang mang bệnh, có chút xấu hổ, đành phải cùng ngẩng mặt lên nhìn trời xa...
Chỉ thấy lúc này ngay giữa không trung, Triệu Phổ đang vung đao chiến đấu kịch liệt với người khổng lồ nọ.
Một thanh Tân Đình Hầu của Cửu Vương gia vung lên bằng cả nghìn quân, chém vỡ thanh Phá Băng Đao trong tay người khổng lồ kia, phá băng như xé trời, mỗi một tiếng vang lên đều khiến cho lòng người chấn động, bạch long lượn vòng quanh các trụ băng, trên mặt đất là tiếng hò reo rung trời.
Lúc này, ngoại trừ chiến trường, nơi nơi lặng ngắt như tờ.
Ngay cả chư tướng phía trên thành lâu Hắc Phong Thành đều xem đến choáng váng.
Xa xa, Hỏa Phượng Đường, Bình Chung Thành, Hỏa Luyện Thành, Lang Vương Bảo... tất cả các dân tộc ở Tây Vực đều ngưỡng mặt, nhìn lên trời.
Trong Lang Vương Bảo, Tiêu Thống Hải ôm Liêu Tiệp vừa xem vừa cảm khái không ngừng —— Triệu Phổ quả thực là có tư thái của chiến thần!
Triển Chiêu nhìn thấy Tiểu Lương Tử run rẩy, vừa nhảy vừa hò reo, “Sư phụ! Quá ngầu! A a a a! Con muốn đi theo người cả đời!”
Triển Chiêu nhịn không được bật cười, lúc này, tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ cưỡi rồng vung đao bay trên trời chiến đấu với người khổng lồ, trong lòng ai nấy đều chỉ có một ý nghĩ —— đây không phải là người, là thần!
Trong rừng Hắc Phong, Lục Thiên Hàn cùng Yêu Trường Thiên mang theo Tiểu Tứ Tử đã tìm được Bạch Ngọc Đường và Thiên Thôn đang cố gắng điều khiển Giao Giao đánh nhau với Triệu Phổ.
Ngũ gia khống chế Giao Giao bị Triệu Phổ cuồng đánh đến dở khóc dở cười, khó trách Cửu Vương gia tốn nhiều công sức như vậy để lấy lòng Thiên Tôn, xem xem, đúng là quá hời...
Thiên Tôn xem thời gian, thu nội lực lại, nói với Bạch Ngọc Đường, “Được rồi đấy Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, Giao Giao liền rời khỏi băng nhân khổng lồ kia về lại bên người Bạch Ngọc Đường. Giao Giao vừa đến liền vươn tay xoa đầu, dường như bị Triệu Phổ đánh đau nên đến làm nũng với Bạch Ngọc Đường, trông rất ủy khuất.
Ngũ gia vươn tay xoa đầu cho Giao Giao, an ủi, lát nữa chúng ta sẽ tính sổ sau!
Ngay khi Giao Giao rời đi, Triệu Phổ vung một đao chém trúng đầu băng nhân, ngay sau đó, trên cơ thể của băng nhân khổng lồ xuất hiện nhiều vết rạn.
Tiếng tầng tầng lớp lớp băng vỡ vụn trên không trung càng thêm chói tai, Triệu Phổ lại bổ thêm hai đao, băng nhân hoàn toàn vỡ vụn, sụp đổ, lại là một loạt tiếng đất rung núi chuyển kinh thiên động địa.
Lúc này, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Triệu Phổ đứng trên trụ băng cao cao, bên tai còn không ngừng vang lên tiếng băng vỡ loảng xoảng, không ai để ý tới... Yêu Yêu mới vừa rồi còn lượn vòng quanh các trụ băng đã không thấy đâu.
Lúc này Bạch Ngọc Đường bọn họ đã chạy đến Vọng Tinh Than.
Đừng trông bên ngoài đánh đến náo nhiệt, kỳ thật chính là nhân mã của Âu Dương và Long Kiều Quảng xoay quanh Vọng Tinh Than, tiếp cận như khi thao diễn quân binh, bầy sói cũng vừa hú vừa chạy vòng vòng, không biết Trâu Lương câu thông với Tắc Lặc như thế nào, tóm lại bầy sói cực kỳ phối hợp.
Bạch Ngọc Đường mở bản đồ ra, Lục Thiên Hàn lấy la bàn, tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đứng trong Vọng Tinh Than, vươn một ngón tay.
Mọi người tìm theo hướng tay Tiểu Tứ Tử chỉ thì tìm được một tấm bia đá.
Tiểu Tứ Tử bảo Bạch Ngọc Đường kéo tấm bia đá, Ngũ gia nghe theo, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt.
Mọi người theo vết nứt kia phối hợp với bản đồ chỉ ra một con đường nhỏ. Thuận lợi mà vượt qua vài cơ quan, mặt đất xuất hiện một chỗ hổng, một cánh cửa đá xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạch Ngọc Đường đặt la bàn lên một chỗ lõm trên cửa đá, phát hiện trùng khít, vươn tay xoay nhẹ... cửa đá mở ra.
Phía sau cửa đá xuất hiện một không gian rất lớn, bên trong có ánh sáng, dưới nền đất dường như có ánh sáng xanh lục hắt lên, tất cả mọi người đều biết, chỗ Long Diễm Thạch kia hẳn là lại bốc cháy.
“Ngọc Đường.” Lục Thiên Hàn vươn một ngón tay chỉ về cơ quan cách đó không xa, “Có phải cái kia không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, vươn tay lấy một cái tên lệnh liên lạc ra ném lên trời.
Trên đầu, tên lệnh liên lạc dùng để lui quân của Triệu gia quân nổ tung.
Trong nháy mắt khi nhận được lệnh, nhân mã của Triệu gia quân lập tức rút về quân doanh ở Hắc Phong Thành, bầy sói cũng nhận được tiếng hú của Lang Vương gọi về, nhanh chóng rút về rừng Hắc Phong.
Bạch Ngọc Đường gỡ cái la bàn kia xuống, giao cho Giao Giao.
Giao Giao cầm la bàn, ngồi trên lưng Yêu Yêu nhanh chóng bay vào trong động, đặt la bàn vào giữa cơ quan, ấn xuống... theo động tác này của Giao Giao, dưới nền đất truyền đến động tĩnh liên tục.
Yêu Yêu bay ngược về, nhóm Bạch Ngọc Đường đại công cáo thành mang theo Tiểu Tứ Tử hỏa tốc rời khỏi Vọng Tinh Than, chạy về phía rừng Hắc Phong.
Yêu Yêu lại bay trở về, đến bên cạnh Triệu Phổ còn đang đứng trên trụ băng.
Triệu Phổ vừa mới nhảy lên lưng Yêu Yêu, nó liền bay vọt lên trời... Bạch long vừa bay vào giữa tầng mây, nước trong Vọng Tinh Than đột nhiên cuồn cuộn như bị đun sôi, ngay sau đó, trụ băng sụp đổ, mặt đất nứt ra, có ngọn lửa màu xanh lục nháng lên nhưng lập tức đã bị cát vàng từ bốn phương tám hướng ập đến vùi tắt.
Mọi người vừa thoát khỏi Vọng Tinh Than bị cảnh tượng này khiến cho bàng hoàng, toàn bộ ốc đảo Vọng Tinh Than hoàn toàn chìm xuống, sau đó bị cát vàng cuồn cuộn trút xuống nuốt chửng, chỉ để lại một mảnh sa mạc bằng phẳng.
Trước mắt mọi người ở đây, ốc đảo Vọng Tinh Than đã tồn tại không biết mấy trăng năm, trong nháy mắt đã bị xóa sổ khỏi Tây Vực.
Lúc này... bão tuyết đột nhiên ngừng lại, mây trên trời tách ra, ánh mặt trời rọi xuống, một tiếng rồng ngâm cắt ngang dòng suy tưởng của mọi người.
Mọi người theo bản năng lại ngẩng đầu lên, nhìn trên lưng chú bạch long đang lượn vòng giữa trời, Triệu Phổ một tay vác Tân Đình Hầu, ánh mặt trời vàng kim chiếu lên chiến giáp trên người Triệu Phổ, ánh sáng kim sắc lóe lên khiến mọi người phải lóa mắt.
Binh mã Tây Vực tránh được một kiếp đều ngẩng mặt nhìn một người một rồng đang bay lượn giữa không trung.
Mơ hồ, như có âm thanh gì truyền đến.
Gia Luật Tề và Lý Nguyên Hạo nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy xa xa, dường như là nơi đất trời nối liền làm một, có tiếng gọi ầm ĩ mà chỉnh tề truyền đến, ai đang gọi gì đó?
A... là Triệu Phổ!
Bên trong quân doanh, Triển Chiêu đứng trên đài quan sát cùng với Bạch Ngọc Đường vừa mới thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về bên cạnh hắn, hai người đồng thời cúi đầu nhìn, chỉ thấy dân chúng trong Hắc Phong Thành, trăm vạn đại quân Triệu gia quân, các tướng lĩnh trên thành lâu, tất cả mọi người đều đang hô, một lần lại một lần mà lặp lại một cái tên, “Triệu Phổ!”
Không chỉ có Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo, Hỏa Luyện Thành, Bình Chung Thành... bất cứ nơi nào có người ở Tây Vực, hết thảy những ai đã chứng kiến trận chiến vừa rồi, đều thành kính mà hô lên một cái tên.
Mà ngay cả binh sĩ các nước Tây Vực chiếm đóng Vọng Tinh Than, cũng nhịn không được mà giơ cao binh khí, hô to “Triệu Phổ!”.
...
Dưới soái kỳ Cửu Long trên thành lâu Hắc Phong Thành, Công Tôn ngẩng đầu nhìn phương xa, Triệu Phổ đứng trên lưng rồng, bay về phía hắn...
Đại khái nửa tháng trước, khi các nước Tây Vực vừa mới tiến vào chiếm đóng Vọng Tinh Than, Triệu Phổ đã bảo hắn suy tính ngày nào sẽ có bão tuyết.
Hai mắt Công Tôn sáng ngời, nhìn Triệu Phổ một thân phủ ánh sáng kim sắc, giữa tiếng hoan hô của vạn người, chiến thắng trở về.
Một trận tuyết, một trận chiến, Triệu Phổ không chỉ không đánh mà thắng đuổi đi Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề ngoan cố, phá hỏng kế hoạch do Ác Đế Thành trăm phương nghìn kế bày ra, vĩnh viễn dẹp đi hậu họa mà Băng Ngư Tộc để lại, mà hắn còn đem bản thân mình, đánh thành thần!
Trận chiến này, so với nói Triệu Phổ đã phong thần, không bằng mà nói hắn đã thắng cả thần.
Cái gì trăm vạn Phá Băng Đao, di binh Ưng Vương Triều, Triệu Phổ hắn đều có thể quét sạch.
Công Tôn không khỏi tò mò, lúc này Lý Nguyên Hạo, Gia Luật Tề đang nghĩ gì? Nhìn vị chiến thần cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, bọn họ hẳn là so với việc đối mặt với bệnh dịch, càng thêm tuyệt vọng.
Công Tôn mỉm cười, nghênh đón vị anh hùng đang bước xuống khỏi lưng bạch long, nở nụ cười đi về phía hắn.
Quân binh trong thành giương cao binh khí trong tay, hô tên anh hùng.
Triệu Phổ cưỡi rồng trở về, tựa như chiêu cáo Tây Vực —— nơi này từ cùng trời cuối đất, đều do Triệu Phổ hắn định đoạt! Bất luận ngươi mạnh đến thế nào, dù ngươi có thần minh tương trợ thì sao? Ở trước mặt hắn, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!
Hoàn vụ án thứ sáu