Triệu Phổ định thời gian hành hình là ba ngày sau, không cho thông báo ra ngoài để cho Triển Chiêu giúp mình điều tra thêm một chút.
Triển Chiêu dùng phương pháp cũng rất đơn giản, trực tiếp thuê một đội ngũ rước dâu đem “Sính lễ” đi ra khỏi thành. Nhắc tới cũng đúng dịp, đội ngũ mới vừa vào rừng, lập tức gặp “Cường đạo”.
Thời điểm, Triển Chiêu hí hửng mang theo Cự Khuyết chuẩn bị đi bắt cướp, ở phía sau Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chú ý tới một góc trong rừng có hồng quang chợt lóe.
“Miêu nhi!”
Ngũ Gia ý thức được đạo hồng quang kia đang hướng nhanh về phía Triển Chiêu liền dự cảm có điều không ổn.
Nghe được tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng nhìn thấy một trần hồng quang, tựa như là một vật nào đó mang theo nội lực nóng như lửa đang hướng phía mình bay tới.
Trong nháy mắt, bên cạnh Triển Chiêu xuất hiện một bức tường băng, Giao Giao mang theo hàn ý dùng nội lực hướng tới cỗ hồng quang kia mà đẩy tới. Triển Chiêu cũng không né tránh, mà là đem nội lực của mình tản ra đem đội ngũ rước dâu, cùng binh lính đang cải trang đẩy ra xa.
Cơ hồ là đồng thời, một cỗ nội lực đem Triển Chiêu lôi ra ngoài.
Một giây sau đó là một trận vang lớn, phá tan cả tường băng, một viên hỏa cầu lớn đập mạnh về chỗ Triển Chiêu vừa đứng, mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Lúc hỏa cầu rơi xuống đất động tĩnh mang lại rất giống với oanh thiên lôi lúc nổ, xe ngựa bằng gỗ bị nổ văng lên trời, vàng bạc tài bảo rơi đầy đất, đám ngựa bị kinh sợ tứ tán chạy loạn.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường dùng cách không chưởng túm lấy Triển Chiêu nhưng lại dùng sức quá mạnh, Triển Chiêu lại cố dùng nội lực đẩy người cùng ngựa lân cận ra xa, cũng không để ý những thứ khác. Cứ như vậy “Bành” một tiếng, hai người va vào nhau, ngã vào một bên lùm cây..
Đường cái hai bên bùn xốp, hai người bọn họ ngược lại cũng không sợ té, có thể mấu chốt là vừa rồi tiếng nổ tung kia quá lớn, chấn lỗ tai hai người “ông” một tiếng cái gì cũng không nghe được.
Triển Chiêu bò dậy xoa xoa lỗ tai, “Muốn điếc a…”
Ngũ gia cũng đứng lên, giơ tay lên phủi bụi trên quần áo, hướng phía cánh rừng đi mấy bước.
Triển Chiêu đi xem xét đội ngũ rước dâu một chút, phát hiện bà mai cùng mấy người lính vì hoảng loạn quá mà bị té ra cũng chỉ bị thương nhẹ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cùng Ngũ gia nhìn về một hướng,, Triển Chiêu cũng ngẩn người.
Hai người nhìn hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên chính là nhìn nhau một cái, trong mắt chính là một việc không thể tin được.
Chỉ thấy cánh rừng bị đánh ra một lỗ thủng, có thể thấy rõ quỹ tích vận hành của cỗ hồng quang kia, chỗ đi qua cây cối đều gãy, còn có dấu vết bị đốt cháy.
Hai người quay đầu lại lại nhìn cái “Cái hố”, kỳ quái chính là, trong hố cũng không có “Hỏa cầu ” tồn tại, nhưng lại có dấu vết đốt cháy.
“Ta mới vừa rồi rõ ràng thấy một quả hỏa cầu.” Bạch Ngọc Đường nói một câu, Triển Chiêu lỗ tai còn đang ong ong, liền tiến tới hỏi, “Ngươi nói gì?”
“Ta mới vừa thấy hỏa cầu!” Ngũ gia lớn tiếng kêu.
“A?” lỗ tai Triển Chiêu cũng dựng lên.
“Hỏa cầu!” Bạch Ngọc Đường cầm một bên tai của Triển Chiêu mà lớn tiếng kêu.
“Cái gì cầu?” Triển Chiêu đè lại bả vai Ngọc Đường, bày tỏ không nghe được!
…
Cùng lúc đó, Hạ Nhất Hàng, Thẩm Triệu Tây cùng Phong Khiếu Thiên với một đội binh mã chạy đến, thấy chính là Triển đại hiệp cùng Bạch Ngũ Gia hai khuôn mặt đang sát lại với nhau.
Mà lúc âm thanh kia vang lên, toàn bộ Hắc Phong Thành đều nghe được.
Phó soái Hạ Nhất Hàng vốn là ở trong quân trướng cùng Thẩm Triệu Tây cùng nhau kiểm tra hồ sơ, một tiếng vang này khiến hai người đều đứng lên, nhất là nhĩ lực kinh người của Thẩm Triệu Tây. Hai người đầu tiên còn tưởng rằng kho hàng nào đang cất giữ thuốc súng bị nổ, nghĩ xong, khẳng định thương vong thảm trọng.
Hai người chạy lên cổng thành nhìn một cái, bên trong Hắc Phong Thành mọi việc vẫn như thường, không có kho hàng nào có khói đen dày đặc bay ra, ngược lại là trên quan đạo ngoài thành có một cổ khói mù.
Hạ Nhất Hàng liền cùng những người này lập tức chạy tới kiểm tra.
Triệu Phổ, Công Tôn đang dẫn hai đứa con nít mới vừa ra khỏi nha môn tự nhiên cũng nghe được, hai người lập tức mang hai đứa con nít cũng chạy tới.
Công Tôn vỗ vỗ lỗ tai còn đang ong ong của Triển Chiều và Bạch Ngọc Đường một cái, đem kim châm cho hai người, lại để cho hai người bọn họ nắm lỗ mũi nói lầm bầm hai câu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Oa! Đây là thế nào rồi?”
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đến, Hỏa Phượng đứng ở trên ngọn cây nhìn lên cái hố to trên đất, “Cái gì nổ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cùng nhau ngẩng đầu lên hỏi, “Hỏa Phượng Liệt Thiên có thể làm thành như vậy được không?”
Lâm Dạ Hỏa trừng mắt nhìn, vừa quay đầu nhìn cánh rừng kia một chút, sờ cằm xoay đầu lại, “Độ khó rất cao, đặc biệt là cái hố này là nằm trên mặt đất mà không phải là ở ngọn núi xa xa kia.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu nhìn về ngọn núi phía xa, cũng cau mày trầm tư… Quả nhiên không nhìn lầm, đúng là không phải một đạo hồng quang bay thẳng tới mà chính là cố tình đến chỗ này mà rơi xuống, nếu không cũng không làm ra cái hố lớn như vậy.
“Cụ thể chuyện gì xảy ra?” Triệu Phổ cũng không hiểu, “Người nào lại có nội lực mạnh như vậy?”
“Lợi hại là nội lực có thể chuyển hướng nữa chứ?” Lâm Dạ Hỏa đưa tay sờ một cái vào miệng hố, “Còn nóng nữa a.”
“Hai ngươi có thấy là ai làm không?” Triệu Phổ hỏi.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Chỉ thấy một hỏa cầu, ta lúc ấy đứng ở vị trí này, không thấy được phía bên trong rừng…”
Vừa nói, Triển Chiêu vừa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia đứng ở đàng kia suy nghĩ một hồi, trước mắt thoáng qua hình ảnh mới vừa rồi—— ở địa phương đó có một đạo hồng quang thoáng hiện, tựa hồ là có bóng người.
“Các ngươi chắc chắn thấy hỏa cầu sao?”
Lúc này, một cái thanh âm truyền tới.
Tất cả mọi người sững sốt một chút, thanh âm là từ phía trên trời truyền tới, rất quen tai…
Triển Chiêu quay đầu, trước mắt là một cái mặt nạ khô lâu.
“Tiểu Tàn thúc.”
Triển Chiêu kêu một tiếng, những người khác cũng quay đầu, chỉ thấy chẳng biết lúc nào, Thiên Tàn, Tiết Tẫn cùng Thiên Thi Quái cũng đến.
Thiên Tàn nhìn thấy Tiểu Lương Tử thật giống như mang vẻ mặt xin lỗi, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên còn cố ý nhìn, dẫu sao Tiểu Lương Tử cũng xem qua tướng mạo Thiên Tàn mà mình còn chưa thấy a.
Tiết Tẫn trên lưng còn mang theo một hồ lô rượu lớn ngồi xổm trước miệng hố “Làm ra động tĩnh lớn như vậy, ta còn tưởng rằng cung chủ đang đánh nhau với ai a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nói xác định là có thấy hỏa cầu.
Thiên Thi liền nhíu mày một cái.
Triệu Phổ tò mò lại gần hỏi, “Lão gia tử, đây là công phu gì a?”
“Đây không phải là công phu, là một loại cơ quan.” Thiên Thi vừa nói, vừa hướng về phía xa xa nói, “Cụ thể là cái gì, các ngươi hỏi hắn một chút đi.”
Tất cả mọi người nhìn theo phương hướng mà Thiên Thi chỉ, chỉ thấy xa xa ba con ngựa đang chạy tới, chạy ở phía trước chính là Thiên Tôn cùng Ân Hậu, phía sau cách đó không xa là Yêu Vương đang đi theo.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm, tâm nói các ngươi thường ngày rất kén chọn mà, lúc này ngoan ngoãn bị kéo chạy xa như vậy cũng không thấy hai ngươi phản kháng.
Ngựa đến phụ cận, Thiên Tôn cùng Ân Hậu xuống ngựa, nhìn thấy hai đứa trẻ một chút chuyện cũng không có, thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi hai người bọn họ vào thành không lâu liền nghe được một trận vang lớn đã bị dọa sợ.
Yêu Vương sau đó cũng đến, ngồi ở trên ngựa nhìn một chút tình huống, khẽ mỉm cười, tung người xuống ngựa hỏi, “Thấy hỏa cầu không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Yêu Vương hài lòng, “Quả nhiên vẫn còn.”
“Vương gia.”
Lúc này, quân lính đã bắt lại năm tên sơn tặc trói gô lại mang tới bên cạnh Triệu Phổ.
Triệu Phổ cau mày nhìn năm tên sơn tặc kia một chút, lại chú ý tới vàng bạc rơi đầy trên đất, còn có bà mai, đại khái là biết ý đồ của Triển Chiêu.
Hạ Nhất Hàng hỏi năm người kia, “Khu vực này xảy ra án thương nhân bị cướp, là các ngươi làm?”
Năm người đều gật đầu.
Triển Chiêu đưa tay gãi đầu —— sảng khoái thừa nhận như vậy a?
Công Tôn nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Phổ, ” Bọn người Trương Nhị Cẩu thì sao? Còn chém nữa hay không?”
Hạ Nhất Hàng nhìn mấy tên sơn tặc một chút kia, nhỏ giọng đối với Triệu Phổ nói một câu, “Là sơn phỉ làm, truyền đi khẳng định tốt hơn là nói do binh lính trong quân danh làm.”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng theo bản năng đi xem Yêu Vương, nhớ tới bọn họ ở trong sòng bạc tại Vĩnh Cửu Thủy Trấn, Yêu Vương giao phó chút chuyện cho Uông chưởng quỹ sòng bạc làm… Có mấy người lính xúc phạm quân kỷ phải chém, Uông chưởng quỹ phụ trách đem người cứu ra, Yêu Vương liền nói cho bọn họ tung tích Hỏa Long Kim.
Triệu Phổ chính là đối với “Cơ quan” mà Thiên Thi nói vừa xong cảm thấy rất hứng thú, “Thứ gì lại có uy lực lớn như vậy?
Yêu Vương đưa ra ba ngón tay, nói, “Đây là một trong ba viên còn lại cho đến bây giờ, như vậy hiện tại chỉ còn lại hai viên.”
“Hai viên gì chứ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò.
Yêu Vương ở miệng hố cúi đầu tìm một chút, đưa tay, nhặt lên một mảnh đồ gồm, “Hỏa Long Đản.”
Triệu Phổ nhận lấy nhìn, quả thật đây giống như là một miếng vỏ trứng dày.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng từ dưới đất nhặt lên mấy miếng như vậy.
“Nga…” Ngũ gia vẫn tương đối tinh thông, “Nguyên lai là hình trứng, tay nghề rất giỏi, đặc biệt là nội lực bên trong… Là một loại vũ khí uy lực rất lớn!”
Thiên Thi Quái gật đầu một cái, “Vật này dùng để phá thành là tốt nhất, cái hố này cũng nhỏ như vậy chứng tỏ người sử dụng nội lực không cao. Hỏa long đản này nếu như đặt ở trong tay người có nội lực cao một chút…” Vừa nói, vừa tỏ ý Thiên Tôn cùng Ân Hậu bên cạnh, “Một hỏa long đản đánh ra cửa thành liền bị phá.”
“Vậy cơ quan kia rất nhỏ sao?” Triển Chiêu hỏi, “Có thể mang theo người?”
“Cỡ như cung nỏ không xê xích bao nhiêu.” Thiên Thi nói tiếp, “Kích thước cũng chỉ lớn bằng trứng ngỗng, thiết kế rất tinh xảo, chế tác phức tạp, tổng cộng chỉ làm bảy viên, trước kia dùng hết bốn viên, nay chỉ còn lại ba viên.”
“Kia cứ như vậy dùng hết một viên há chẳng phải là rất đáng tiếc?” Triệu Phổ cảm thấy có chút lãng phí.
Mọi người suy nghĩ một chút, đều đi nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Cho nên người ta dùng một viên đi đối phó hai ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ Triển Chiêu, “Nói xác thực chính là muốn nhắm vào con mèo này.”
Ân Hậu cau mày nhìn ngoại tôn nhà mình, “Ta mới đi mấy ngày, ngươi lại trêu chọc người nào?”
Triển Chiêu cũng có chút sững sờ, gãi đầu nghiêm túc tỉnh lại một chút, “Ta hai ngày nay quả thật kéo cừu hận tới… Nhưng ta đã hóa trang a!”
“Hai ngươi bây giờ cũng là hóa trang.” Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở hai người, lại bổ sung một câu, “Tuy là đã hóa trang, nhưng chẳng lẽ lại có người giám thị hai ngươi, hai ngươi nhưng không phát hiện được chứ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
“Hơn nữa lúc viên trứng kia đánh tới, cũng không có sát khí.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có cái gì không đúng, “Nếu như không biết thân phận chúng ta, không thể nào dùng vật trân quý như vậy tới đánh lén. Nhưng nếu như biết… Ta cách thật xa liền thấy hồng quang rồi, ở cái vị trí kia đánh lén là căn bản không có thể thành công, phụ cận đây có rất nhiều vị trí tốt hơn.”
Triển Chiêu tán đồng gật đầu, ” Đúng vậy, giống như là đang đùa giỡn, ta cảm thấy rất lãng phí!”
“Đùa giỡn …” Triệu Phổ nhìn mấy tên sơn tặc bị bắt ở xa xa kia một, cau mày, “Tại sao vậy chứ?”
Một đám nhỏ tụ chung một chỗ muốn có manh mối, mấy lão gia tử nhưng lại mang vẻ mặt khác nhau, đặc biệt Thiên tôn cùng Ân Hậu, cũng liếc mắt nhìn Ngân Yêu Vương.
Thiên Tôn liền trừng Yêu Vương —— cùng ngươi có liên quan đúng không? Hỏa Long Đản cũng đều lấy ra đánh lén, may mà hai đứa nhỏ không bị sao coi như là may mắn!
Ân Hậu cũng nhìn Yêu Vương —— ngươi cùng chưởng quỹ kia làm giao dịch gì, có phải cùng chuyện này có quan hệ hay không a?
Thiên Tàn ở bên cạnh Yêu Vương bay tới bay lui, ý kia —— lão gia tử! Nhìn ta nhìn ta!
Yêu vương vỗ vỗ đầu Thiên Tàn, ngẩng đầu lên nhìn trời một chút, “Trời muốn mưa.”
Tất cả mọi người nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời mưa?
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên, nhìn một hồi sau, đưa tay che lỗ tai.
Ngay tại lúc Tiểu Tư Tử che lỗ tai, trên bầu trời lam quang chợt lóe, ngay sau đó, một trận sấm rền ùng ùng vang lên.
Yêu Vương đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đối với mọi người vẫy vẫy tay, “Trước trở về rồi hãy nói.”
…
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người trở lại soái phủ, cùng lúc đó, ở Hắc Phong Thành cũng trút xuống một trận mưa to hiếm thấy.
Tất cả mọi người ở trong soái phủ, Yêu Vương hỏi trước: “Vàng tìm được chưa?”
Triệu Phổ gật đầu, “Tìm được, gần trăm vạn lượng.”
Yêu Vương hỏi tiếp, “Danh sách cùng sổ sách đâu?”
Công Tôn đem hai phân quyển trục giao cho Yêu Vương.
“Có binh lính chuẩn bị mang đi chém không?”
Yêu Vương đang tiếp tục hỏi, Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Năm tên lính.”
“Vậy hai ngày này trong thành có người chết sao?”
“Có.” Triển Chiêu nói, “Trong ngõ hẻm phát hiện bốn cỗ tiêu thi không đầu, Tiền trang Thành gia phát hiện bốn cái đầu người.”
Triệu Phổ bổ sung, “Huyện thái gia cùng một sư gia bị độc chết.”
Yêu Vương ở bên cạnh bàn đứng lên, cầm ra cái hộp mà mình từ trong Ân Cừu Miếu lấy ra bỏ lên trên bàn, ” Ừ… Còn có vật kia đâu…”
Lúc này, bên ngoài Giả Ảnh cùng Tử Ảnh bưng “Nồi” vào hỏi Triển Chiêu, “Vật này đặt nơi đó sao?”
Ân Hậu có chút im lặng nhìn Triển Chiêu, “Nồi?”
“Ách không phải… Cái này là đầu vương chung…”
Triển Chiêu còn chưa kịp giải thích một chút, Yêu Vương đột nhiên hướng về phía cửa ngoắc, “Cầm vào.”
Ảnh vệ đem đầu vương bưng vào, đặt ở trên bàn.
Triệu Phổ cùng Công Tôn đều gật đầu, nhìn gần càng giống như cái nồi a, lại còn là cái nồi màu đen.
Yêu Vương thấy đầu vương tỏ ra rất vui vẻ, đưa tay chà xát, hỏi mọi người, “Chờ lát nữa chúng ta đi làm chuyện xấu đi, có ai xung phong đảm nhận không?”
Hiện trường mọi người trầm mặc một hồi, cùng nhau đưa ngón tay chỉ Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, phát hiện trừ Bạch Ngọc Đường tất cả mọi người đều chỉ hắn, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng giơ ngón tay chỉ mình.
Triển Chiêu buông tay, ý kia —— làm gì lại chỉ ta a?
Yêu Vương nhìn Triển Chiêu một chút, gật đầu một cái, ” Ừ… Tốt nhất là hai người, một người thì cơ trí, một người thì thành thật a, còn có ai muốn tham gia…”
Yêu Vương còn chưa nói xong, Triển Chiêu liền chỉ Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Ngũ gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu —— Miêu nhi?
Yêu Vương nhìn hai người một hồi, cười, “Quả nhiên người nào nuôi lớn thì giống người đó nha, Tương Tương nhà ta cũng là tương đối cơ trí, Tiểu Du thì lại thành thật một chút a.”
“Khụ khụ…” Ân Hậu đột nhiên ho khan.
Tất cả mọi người móc lỗ tai, Triển Chiêu đưa tay ngăn lại, “Chờ một chút!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Yêu Vương, Lâm Dạ Hỏa móc móc lỗ tai, “Lão gia tử, câu cuối cùng kia lặp lại lần nữa a…”
” Tiểu Du thành thật một chút…”
“Câu phía trước kìa!” Mọi người hai miệng đồng thanh.
“Tương Tương nhà ta… A”
Yêu Vương mới vừa mở miệng liền bị Ân Hậu đem miệng bịt kín, Thiên Tôn liền túm lại, “Lão quỷ ngươi làm gì, khi sư diệt tổ a? Không phải chỉ là nói ra nhũ danh thôi sao, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ.”
Vừa nói, Thiên Tôn còn xoay mặt nói cho Triển Chiêu đang mang vẻ mặt kinh ngạc biết, “Ông ngoại ngươi khi còn bé biệt hiệu có rất nhiều a, ngươi nghĩ chỉ có Tiểu Tứ Tử là mập mạp sao, lão quỹ khi còn bé còn tròn đến lợi hại hơn… A…”
Ân Hậu liền bỏ Yêu Vương ra, quay lại đi bịt miệng Thôn Tôn, vừa nói, “Ngươi còn nói ta? Ngươi không nói ngươi khi còn bé còn có một nhũ danh là Tiểu Bạch… A…”
Lúc này đến phiên Thiên Tôn đi bịt miệng Ân Hậu.
Bạch Ngọc Đường truy hỏi, “Tiểu Bạch cái gì?”
Tiểu Tứ Tử kích động, “Đoàn tử sau khi lớn lên sẽ biến thành Ân Ân như vậy sao?”
Tiểu Lương Tử lắc đầu, “Không thể nào đâu!”
Công Tôn cũng lắc đầu, “Đoàn tử cũng chia rất nhiều loại, có ngọt có mặn…”
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, “Sư phụ ta có cái biệt hiệu gì không a?”
Trong lúc nhất thời, phủ quân soái liền đại loạn.
Yêu Vương từ trong đám người vây quanh đi ra, đến một bên cạnh bàn ngồi xuống cùng uống trà với Công Tôn Mỗ.
Công Tôn Mỗ nhìn Yêu Vương một cái, “Ngươi cố ý đúng không?”
“Xuỵt!” Yêu Vương cho mình rót ly trà, cười híp mắt uống một hớp, “Thật thú vị a!”
_______________
Yêu Vương aaa! Lão gia tử manh chết người rồi.