Editor: Howaito Sakura
Nam Nhiễm quay đầu nhìn đầu rắn mình còn chưa ăn xong, lại nhìn dạ minh châu chết tiệt này, cảm thấy phiền não. Nàng buông mí mắt:
"Này, ngươi cũng chỉ là một cái dạ minh châu thôi."
Nàng vừa dứt lời, Tây Nặc liếc nàng một cái, ngữ điệu hờ hững:
"Tổ tiên giao nhân của các ngươi không nói cho các ngươi biết thấy ta phải cung kính?"
Nàng bướng bỉnh đáp: "Ta là mỹ nhân, a."
Lời nói còn chưa dứt, chiếc khăn đen vừa lau tay cho nàng liền được nhét vào miệng nàng. Hai người cãi nhau, giống như hoàn toàn không nhớ đến thanh trường đao đột nhiên bay tới. Ngay tại thời điểm hai người do dự, trường đao bỗng nhiên chấn động, vậy mà tự rút ra khỏi thân cây, một cỗ sát khí mãnh liệt đập vào người họ.
Ầm ầm ầm.
Một gã đại hán cấp tốc chạy, chân chạm mặt đất phát ra thanh âm lớn. Tiếng nói thô bạo cuồng dã, hai mắt gã tràn đầy sát khí:
"Để mạng lại!"
Vừa nói, đại hán giơ hai tay đón được trường đao, bổ về phía Tây Nặc. Hắn tựa hồ không hề hoảng hốt, kéo nàng ra phía sau mình. Hắn bước lên hai bước, quanh thân xuất hiện ánh sáng màu tím cường thịnh.
Phanh!
Lực lượng của hai người va chạm.
Hắn một thân áo đen, sắc mặt hờ hững, không chút sứt mẻ.
Đại hán thình lình xuất hiện kia sau khi chịu một kích, bị lực lượng của hắn đẩy lùi ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Gã nheo mắt, ánh trăng bao phủ trên người, rốt cục nhìn rõ bộ dạng của gã. Đôi giày da nâu, quần rộng thùng thình rách nát, trên mặt là một vết sẹo lớn. Gã chính là đại hán mà Nam Nhiễm gặp được ban ngày, là săn long sư đó.
Song phương giằng co thật lâu, bỗng nhiên sát khí quanh thân đại hán biến mất, nói:
"Thật xin lỗi, đao của ta nhận sai người."
Gã giải thích chuyện vừa xảy ra chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Tuy rằng gã nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Tây Nặc, tựa như muốn nhìn thấu hắn. Vẻ mặt của hắn không dao động, nìn về phía sau, lực chú ý liền tập trung trên người Nam Nhiễm. Hắn giơ tay giữ chặt tay bị băng bó của nàng. Xem ra nàng vẫn còn nhớ thương cái đầu rắn kia, còn cố tình nhân lúc hắn không chú ý đi về hướng đó. Hắn thoáng dùng sức, kéo người lại.
Nam Nhiễm cảm nhận được khí lạnh trên người hắn, lực chú ý khó khăn mới chuyển từ đầu rắn sang người hắn.
Ừm.
Dạ minh châu lạnh lạnh.
Được rồi.
Hắn quan trọng hơn đầu rắn kia.
Nghĩ vậy, nàng lấy tay còn lại giữ áo hắn, cố tình vòng tay mình vào tay hắn. Tây Nặc nhận ra động tác của nàng, khép mắt nói:
"Thành thật đi."
Nàng bĩu môi, rút cả hai tay về, thuận tiện còn nói thêm một câu:
"Có thể bị ta sờ là vinh hạnh của ngươi."
Hai người dưới ánh trăng không ngại làm trò trước mặt một người không biết là địch hay bạn đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn sẽ thấy hai người không phải loại người đứng đắn gì.
Lực chú ý của săn long sư từ trên người Tây Nặc chuyển đến trên người Nam Nhiễm. Sau khi gã thấy rõ nàng, cũng lập tức nhớ tới chuyện ban này.
Nữ tử này luôn khiến gã cảm thấy kỳ lạ. Nhưng gã lại không nói được rốt cuộc kỳ lạ ở đâu.
Tại sao lại thấy kỳ lạ chứ?
Khi hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên chú ý đến vết bớt màu xanh nhạt trên cánh tay nàng. Nhìn kỹ thì thấy vết bớt này rất kỳ lạ, hình như gã đã từng nhìn thấy trong sách, chỉ là hiện tại không cách nào nhớ ra.
Cuối cùng, săn long sư đặt một bàn tay trước ngực, nói:
"Thật xin lỗi, quấy rầy hai vị. Hy vọng hai vị có thể tha thứ cho ta."
Danh Sách Chương: