Sau đó, duỗi tay, đưa bức thư hồng nhạt trong tay qua.
"Cho cậu."
Trình Văn Hoắc nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.
Mặt không đổi sắc tim không đập loạn.
Người đối với cậu đưa thư tình, hay tỏ tình trước công chúng đều rất nhiều, ờ ······ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người có cá tính như vậy.
Cũng không phải vấn đề thích hay không thích.
Chỉ là cảm thấy, nữ sinh này, có chút thú vị.
Đôi mắt đào hoa của Trình Văn Hoắc hiện lên ý cười.
Vươn hai ngón tay, nhận lấy lá thư kia.
"Bạn học, bộ dáng cậu tỏ tình với người khác, thực đặc biệt nha."
Nam Nhiễm thấy cậu ta nhận thư rồi.
Cô đứng ở cửa cầu thang, đánh giá Trình Văn Hoắc từ trên xuống dưới.
Nửa ngày sau, mở miệng:
"Cậu hẳn là nên cố gắng nhiều hơn."
Trình Văn Hoắc sửng sốt, cười tràn đầy thú vị.
"Lời này của bạn học, là đang nói với chính mình?"
Nam Nhiễm khoanh tay trước ngực,
"Cố gắng nhiều hơn chắc là có thể sáng hơn chút nữa."
Nói không chừng, cô sẽ coi trọng, miễn cưỡng đem cái viên pha lê này về nhà.
Trình Văn Hoắc sửng sốt.
Vì sao, cậu lại nghe ra sự ghét bỏ từ trong lời nói của vị bạn học này?
Nam Nhiễm nói xong, căn bản mặc kệ Trình Văn Hoắc nghĩ gì, liền đi xuống lầu.
Đưa thư tình rồi, chuyện mời ăn cơm cũng nên sắp xếp lịch trình thôi.
Nhưng mà, cô còn có chuyện khác cần phải làm.
Nghĩ vậy, liền đi về phía ngoài khu dạy học.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc,
【 Ký chủ, cô muốn đi làm gì? 】
Nam Nhiễm không chút để ý nói:
"Cậu nói xem?"
Tiểu Hắc Long mờ mịt.
Tâm tư của ký chủ sao nó đoán được.
Liền nhắc nhở:
【 Ký chủ, phải đi học. 】
Lần này, ký chủ trầm mặc, không nói với nó lời nào nữa.
Nam Nhiễm ra khỏi khu dạy học.
Không thể không nói.
Trường cấp ba Đế Đô này xây dựng thật sự quá tốt.
Phương tiện xanh hóa, hoàn cảnh dạy học, đều có thể nói là nhất lưu.
Chầm chậm đi dạo, đi đến một chỗ có bãi cỏ xanh tươi.
Xung quanh không có ai.
Cô dọc theo một thân cây mà ngồi xuống.
Đôi chân tinh tế trắng nõn hơi gập lại.
Tay đặt trên đầu gối.
Không biết tại sao, chỉ một động tác đơn giản này, khi cô ngồi lại mang theo cảm giác cool ngầu tiêu sái.
Nhưng, loại cool ngầu này không duy trì được quá hai phút.
Khi Nam Nhiễm móc sơn móng tay ra, sơn lên một chút.
Nhìn khắp ngon tay đều lây dính đầy sơn móng tay.
Cô liền đem lọ sơn móng tay ném đi.
Đây là thứ đồ rách nát gì.
Chộp về phía bên cạnh, ngắt một cái lá cây xuống.
Từng chút từng chút mà xoa cái đống đỏ đỏ trên tay mình.
Tiểu Hắc Long mang thanh âm trẻ con nói,
【 Ký chủ, cô đừng giận, cái này vốn là chuyện mà chỉ các cô gái có kiên nhẫn mới làm. 】
Tính tình của Ký chủ không tốt, còn rất cẩu thả.
Lần đầu tiên sơn, làm không tốt là chuyện bình thường.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.
Nhìn trên móng tay của mình, còn dính màu sơn móng tay.
"Cậu nói tôi không phải nữ?"
Tiểu Hắc Long
【······ Ký chủ, cô thế mà lại cảm thấy mình rất có kiên nhẫn? 】
Một người một hệ thống đều tỏ ra bất mãn với đối phương.
"A! Cứu mạng!"
Tiếng ầm ĩ quen thuộc, truyền tới tai Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm vẫn không nhúc nhích.
Nhìn bốn năm nữ sinh lôi kéo một nữ sinh đi về hướng trong góc này.
Vừa đi còn có thể nghe được trong đó có một người hùng hùng hổ hổ,
"Tả Hàm, mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Không biết xấu hổ đến mức này của mày, đúng là lần đầu tao thấy đấy!"
Tóc Tả Hàm tán loạn, thực khủng hoảng, nhưng vẫn nỗ lực làm bản thân bình tĩnh, nhìn chị đại dẫn đầu kia.
"Cậu có tư cách gì mà nói tôi?"
Chị đại kia cười lạnh,
"Tư cách gì?
Chỉ bằng mày ám muội không rõ với Trình Văn Hoắc.
Chỉ bằng mày đê tiện không biết xấu hổ!"
Hốc mắt Tả Hàm đỏ lên
"Tôi nhớ rõ, cậu còn chưa phải bạn gái cậu ta. Cậu dựa vào cái gì ·····"