Chỉ thấy Bạc Phong đi về hướng cầu thang.
Trình Văn Hoắc có hơi tò mò.
Làm gì vậy?
Cho nên thò đầu vào xem xét thử.
Sau đó, Trình Văn Hoắc cảm thấy bản thân bị ngược rồi.
Bạc Phong đè một nữ sinh lên tường, đang cưỡng hôn người ta.
Nữ sinh kia không biết tại sao, bên hông còn đang buộc một cái áo khoác.
Áo khoác rất lớn, thành công che khuất đôi chân trắng nõn xinh đẹp kia.
Trình Văn Hoắc đỡ trán, đi ra.
Vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng mà rất mau.
Trình Văn Hoắc lại vui vẻ.
Nam Nhiễm bị Bạc Phong nhốt lại.
Cũng không phải cậu khoác lác.
Nhưng cho dù Nam Nhiễm có ba đầu sáu tay, chỉ cần Bạc Phong không thả người, thì cô chắc chắn sẽ không chạy thoát được.
Hơn nữa, Nam Nhiễm này, Trình Văn Hoắc cảm thấy, chỉ số thông minh của cô ta còn cần suy xét lại.
Nhất là sau khi thấy cô ta cầm một trăm đồng nhân dân tệ đổi mười cái bánh bao.
Ừm.
Vậy tiểu Hàm sẽ không bị dụ mất nữa.
Hai tay Trình Văn Hoắc đút vào túi.
Lộ ra một nụ cười đẹp trai ngời ngời.
Khuyên tai màu đen ở dưới mặt trời phá lệ lóa mắt.
Trong sân vận động.
Sauk hi Nam Nhiễm bị cưỡng hôn.
Liền nghe được ngữ điệu hờ hững của Bạc Phong.
"Thấy em không phục như vậy, cho em một cơ hội."
Nam Nhiễm ngẩng đầu.
Lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Bạc Phong mặt không cảm xúc.
"Lồng sắt chỉ có hai loại tình huống, hoặc là chỉ có anh, hoặc là không có bất kỳ ai."
Tiểu Hắc Long:
【 Căng thẳng quá căng thẳng quá, ký chủ, cô định bỏ gì vào lồng sắt hả? 】
Nam Nhiễm trả lời Tiểu Hắc Long,
"Lồng sắt là để bỏ dạ minh châu, còn những vật khác, còn cần dùng đến lồng sắt?"
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói thầm,
Tại sao cảm thấy lời này của ký chủ, đều chọc tới cả hai bên chứ?
Bạc Phong đè Nam Nhiễm lên tường, làm cô không thể động đậy được.
Cúi đầu, môi mỏng phun lời.
"Chọn."
Nam Nhiễm
"Em, ưm.."
Cô vừa mở miệng, đã bị người ta hôn lên.
Nửa ngày, Bạc Phong buông ra.
Nam Nhiễm vừa mở miệng.
"Cái kia, ưm.."
Lại bị hôn.
Sau nhiều lần lặp lại như vậy.
Nam Nhiễm che lại đôi môi đã sưng đỏ, thấy cậu ta còn định kề lại gần, nhanh chóng nói:
"Anh."
Cô đứng trước cửa sổ, bên ngoài mặt trời lớn như vậy.
Cô đã bị nóng không chịu được rồi.
Yếu ớt đến mức căn bản không đánh cậu nổi.
*!
Bạc Phong nghe được đáp án muốn nghe.
Mặt cậu không cảm xúc.
"Đây là chính em chọn."
Vừa nói xong.
Liền kéo Nam Nhiễm vào lòng.
Vẻ mặt Nam Nhiễm một lời khó nói hết, nhưng không phản kháng cái ôm của cậu.
Tiểu Hắc Long không thể nào che dấu được nội tâm khiếp sợ của mình.
Nó luôn cảm thấy ký chủ chưa từng xem Bạc Phong là người.
Mà là xem cậu thành một viên dạ minh châu.
Trước kia Tiểu Hắc Long vẫn luôn lo sợ bất an.
Sau này lỡ như ký chủ ngược đãi cậu ta thì làm sao giờ?
Dù sao trong mắt ký chủ, đây là một viên dạ minh châu, chứ không xem cậu như một con người.
Nhưng thần kỳ ở chỗ.
Trí nhớ ký chủ tốt như vậy, đối với những người khác, nhìn qua là quên, căn bản đều không nhớ được.
Nhưng đối với viên dạ minh châu này, chỉ liếc mắt một cái là nhớ kỹ.
Thậm chí lần đầu tiên nó nói tên Bạc Phong, ký chủ đã nhớ rõ được.
Hơn nữa còn chưa bao giờ sai lầm.
Không chỉ thế.
Tính khí ký chủ cực kỳ không ổn định.
Cô căn bản không phải người sẽ chịu uy hiếp.
Thậm chí có dấu vết cho thấy ký chủ có một mặt hung tàn.
Cô sẽ vì một lọ sơn móng tay của chị đại, mà dẫm lên đầu chị đại bắt cô ta đồng ý.
Cô sẽ vì tìm bạn lữ cho dạ minh châu, mà nhốt chị mình vào phòng tối, rất có xu thế muốn nhốt liền ba ngày.
Lại chưa từng suy nghĩ rằng, nếu thật sự ở trong đó ba ngày, e là chị của cô sẽ không sống nổi.
Nhưng đối với Bạc Phong.
Tính khí của ký chủ luôn thể hiện ở một loại trạng thái ổn định.
Ở trước mặt cô, không biết cậu ta đã bao nhiêu lần ném hộp cơm. A