Ánh mắt của cô ngưng trệ, "Cái này cũng là cố ý làm sao"
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, như cây ngay không sợ chết nói, "Em quản tôi"
"…"
Nếu không phải trước kia từng năng lực thái rau của Cung Âu, cô thật sẽ cho là hắn đang diễn khổ nhục kế.
Cô không thể tin được đường đường là người khai phá ra hệ thống N.E, lại có thể đem nhà bếp giống như iện trường chiến tranh.
Cung Âu đoạt lấy cuốn sổ trong tay cô, xé nát mấy cái, sau đó ném ra ngoài.
Trang giấy tựa như tuyết tung bay giữa trời.
Cung Âu đứng dưới mái hiên nhà gỗ, hai tay chống trên lan can, lưng hơi cong, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, so với thái độ thấy cô tránh còn không kịp cảu mấy nhân viên ở làng du lịch kia, Cung Âu phí hết tâm tư lấy lòng cô, làm cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp lên không ít.
Đã từng, đối với cô Cung Âu xấu đến triệt để, có thể vì lấy lòng cô suýt chút nữa đem mình đốt hắn cũng là người đầu tiên như vậy đi.
Gần như không tồn tại một người như thế.
"Để tôi nhìn tay anh một chút." Thời Tiểu Niệm mở miệng.
"Có gì đáng xem mà xem"
Cung Âu khí thế bá đạo, đôi mắt trừng những mảnh giấy rơi đầy trên đất, hai tay đặt tại trên lan can nắm thành quả đấm.
Cho cô nhìn, nhất định cô sẽ cười nhạo hắn.
Hắn phải nói thế nào, thừa nhận mình là cố ý làm thương hay là làm ra vẻ, không phải cố ý hắn chính là ngớ ngẩn.
Hắn cũng thật là chưa bao giờ để cho mình lúng túng quá như thế.
"Anh nắm chặc như vậy không được, để tôi kiểm tra một chút." Thời Tiểu Niệm nhíu mày nói.
"Không cho"
"Cho tôi xem." Cô tận lực ôn nhu.
"Không cho em xem"
"Anh có cho hay không" Thời Tiểu Niệm tranh chấp với hắn.
"Không cho"
"Thích cho hay không thì tùy"
Thời Tiểu Niệm cau mày, hướng hắn lớn tiếng mà hô.
Nói xong cô liền quay người rời đi, vừa mới chuyển thân một cái, một cánh tay mạnh mẽ liền xuất hiện trước mặt cô, ngón tay thon dài dần mở ra trước mặt cô, trên lòng bàn tay vết máu loang lổ.
"…"
Cho nên cô phải hung hăng với hắn, so với hắn càng phải lớn tiếng hơn hắn mới nghe lời, thuộc tính M của người đàn ông này lại phát ra rồi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
Cung Âu đem bàn tay ra trước mặt cô, gương mặt anh tuấn hơi vặn vẹo, nhưng lại liều mạng mà duy trì hình tượng cao cao tại thượng.
"Đi thôi, đến phòng y tế."
Thời Tiểu Niệm lôi kéo tay hắn hướng về bên cạnh.
Ngón tay cô mềm mại đụng vào tay hắn, Cung Âu kinh ngạc, có chút không dám xác định mà cúi thấp đầu.
Cô nắm chặt tay hắn rồi.
Cô chủ động nắm chặt tay hắn
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm đang đi phía trước, ngực mạnh mẽ chấn động, tim kịch liệt đập, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Nữ nhân này, lúc này khẳng định yêu hắn
Nhất định
Thời Tiểu Niệm đem Cung Âu mang tới phòng y tế cảu làng du lịch, có bác sỹ mặc áo blouse trắng muốn lên trước thay hắn trị liệu, bị Cung Âu trừng trợn lên lùi về sau vài bước, trực tiếp đụng vào tường.
"Em làm cho tôi."
Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngữ khí bá đạo, con ngươi bởi vì chăm chú nhìn cô mà co rút nhanh.
"Tôi không biết làm."
Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"Ngươi tới dạy" Cung Âu trừng mắt về phía bác sỹ.
"…"
Thời Tiểu Niệm không tiếng động mà thở dài, Cung Âu làm sao lại thích những chuyện thừa thãi này.
Cung Âu ngồi ở trên ghế, một chân gác lên, làm vẻ cao ngạo cao quý nâng tay của chính mình lên.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy vết nhọ trên mặt hắn cũng có chút không nhịn được cười, thật muốn nhắc nhở hắn ddwungf làm vẻ cao quý lúc này, nhìn rất buồn cười.
Dưới sự chỉ đạo cảu bác sỹ, cô đứng ở nơi đó xử lý sát trùng cho Cung Âu.
Trên bàn tay của hắn vết bỏng càng nhìn càng lớn, nhìn thấy mà giật mình, Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, "Sau này anh đừng nên vào phòng bếp."
"Làm sao, đau lòng tôi"
Cung Âu một đôi con ngươi đen yên lặng dừng ở trên người cô.
"Tôi đau lòng cho nhà bếp cùng đồ ăn." Thời Tiểu Niệm rất nhanh nói tiếp.
"Thời Tiểu Niệm, em nói một câu đau lòng cho tôi em sẽ chết a" Cung Âu cắn răng, ánh mắt hung ác trừng cô, "Tôi thấy em viết tất cả đều là đau lòng"
Nghe hắn, tâm Thời Tiểu Niệm trệ lại, tim khẽ nhảy một cái, không khỏi càng thêm cúi đầu, không muốn để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt chính mình.
Cung Âu nhìn một chút như thấu suy nghĩ của cô, liều lĩnh nói, "Dù cho em có đem mặt chôn vào trong đất, tôi vẫn nhìn thấy"
"…"
Thời Tiểu Niệm không tiếp tục nói nữa, chỉ chuyên tâm thay hắn băng bó vết thương, quấn thêm một tầng băng gạc mỏng manh, "Được rồi."
Vừa nhấc mắt, cô liền lạc vào trong cái nhìn thâm thúy của Cung Âu.
Tâm cô khẽ run lên,
Thời Tiểu Niệm làm bộ tự nhiên mà cúi thấp đầu, từ trong túi lấy ra một miếng giấy ướt, xé vỏ túi ra, lấy giấy ướt ra đưa cho hắn, "mặt bên trái cảu anh có vết nhọ."
"Em lau giúp tôi"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt hắn chỉ chuyên chú nhìn mặt cô, còn lại không có thứ gì.
"…"
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là lau mặt cho hắn.
Quá trình lau mặt cô khó tránh khỏi sẽ đụng vào ánh mắt của Cung Âu, ánh mắt của hắn sâu như vậy làm cho cô không thể tránh khỏi, một loại cảm giác vi diệu không nói ra được ở đáy lòng cô dâng lên.
Khắc chế, khắc chế.
Đừng vì một việc nhỏ liền cảm động.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng liều mạng mà tự nói với mình.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nhếch miệng, tất cả trong mắt đều là đắc ý, hắn dương dương môi mỏng, nói, "Thời Tiểu Niệm, em đỏ mặt"
"…"
Nghe vậy, giấy ướt từ trong tay cô lướt xuống, rơi xuống trên người hắn.
Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng ở nơi đó, cảm giác mặt mình toả nhiệt, trong mắt xẹt qua một vệt sợ sệt.
Cô sợ, có vài thứ thật sự không cách nào khắc chế.
Cung Âu không hiểu tại sao cô xoắn xuýt, một mặt dương dương đắc ý, tự cho mình siêu phàm dừng ở trước mặt cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đứng thành một pho tượng.
Ban đêm.
Phía ngoài, tiếng sóng biển từng trận truyền vào trong nhà gỗ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, gối lên khuỷu tay Cung Âu, hai mắt trợn trừng lên, nhìn chằm chằm trần nàh.
Cung Âu ôm lấy cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ không được.
Cô gối lên khuỷu tay quay mặt sang liền nhìn thấy bàn tay bị thương của Cung Âu gần ngay trước mắt, băng gạc màu trắng vào ban đêm đặc biệt nổi bật.
Nhìn băng gạc này, tâm Thời Tiểu Niệm như có gai đâm.
"Đừng vì tôi làm nhiều như vậy." Cô trầm thấp nói, "Tại sao anh lại không hiểu"
Cô tự lầm bầm lầu bầu cho mình nghe.
Dứt lời, Cung Âu đang ngủ say bỗng nhiên càng thêm ôm chặt cô, rõ ràng là đang ngủ lại đột nhiên vuốt mặt cô, ở trên mặt của cô hôn một hồi, sau đó dựa vào cô ngủ tiếp.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, tim khẽ rung động.
Cô thực sự là không biết nên làm thế nào với Cung Âu bây giờ, hắn liên tiếp lấy lòng làm cho cô càng ngày càng không chống đỡ được.
Cung Âu ở làng du lịch sau khi phá xong ba cái nhà bếp, rốt cục làm ra một đĩa cơm rang trứng cho cô.
Cung Âu lại cho hạt tiêu nhầm vào cơm trứng, Thời Tiểu Niệm ăn mà hương hạt tiêu tràn đầy, cuối cùng dưới sự bức bách của hắn chỉ có thể khen ngợi.
Những ngày kế tiếp, Cung Âu tựa hồ như một người khác, không ngừng hướng về cô lấy lòng, liên tiếp đâm trúng đáy lòng của cô... địa phương mềm nhất.
Biết nhân viên xa lánh cô, không mang cô đi lướt sóng theo, Cung Âu liền tự mình dạy cô ở khu biển cạn;
Buổi tối ngủ thiếp đi, có lúc cảm giác lành lạnh, chăn mền trên người sẽ đúng lúc được đắp lại;
Mỗi một việc đều là việc nhỏ.
Nhưng cũng đều là những việc nhỏ không thể lơ là.
Cô nghĩ, Cung Âu là nhất định phải đem tâm cô bắt lại.
Ở thời điểm tất cả mọi người xa lánh cô, sự quan tâm của Cung Âu rất là đáng quý.
Lại qua hai ngày, làng du lịch lại nghênh đón một vị quí khách Mr Cung.
Đính chính là Mr Cung có vẻ hợp mắt của Cung Âu, ở trong mắt Thời Tiểu Niệm không cảm giác được cái gì sai biệt.
"Tôi làm cơm rang trứng, để Mr Cung ăn cùng em, ta đi giải quyết công việc."
Cung Âu đem đĩa cơm rang trứng đưa cho cô, đặt trên môi cô nụ hôn dài sau rời đi.
"…"
Thời Tiểu Niệm bưng đĩa cơm rang trứng này, cúi đầu muốn khóc mà không ra nước mắt.
Lại tất cả đều là hương hạt tiêu.