Cung Âu đứng bên người cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm mặt cô, kiềm chế lại sự đố kị của mình hỏi, "Thời Tiểu Niệm, em sẽ không vì Mộ Thiên Sơ mới chết mà có cảm giác tội lỗi đi"
Dựa vào.
Vậy không phải trong lòng cô sẽ có chỗ trống cho kẽ đã chết kia sao, cái hắn muốn là toàn bộ tâm của cô, toàn bộ tâm của cô phải dành cho hắn.
Thời Tiểu Niệm nhìn nước trong hồ, gió thổi qua mái tóc dài của cô, thân thể cô run rẩy, âm thanh trầm thấp run rẩy theo, "Thực sự, là em đối với Mộ Thiên Sơ không tốt, cũng không giống như hắn toàn tâm toàn ý như vậy."
"…"
Cung Âu đứng bên người cô, không muốn nghe Thời Tiểu Niệm đàm luận bất kỳ nam nhân bên ngoài trừ hắnc chút nào.
Nhưng hắn cũng hiểu, cần phải để cô nói hết, bằng không càng kìm nén càng không được, đến lúc đó lại gây ra ức chế tâm lý.
"Từ khi Thiên Sơ bắt đầu đến Thời gia, em đi chăm sóc hắn, cũng không phải là do em thiện lương, là em muốn bồi dưỡng một người bạn cho mình. Bởi vì hắn là người mù, em cảm thấy hắn sẽ không giống người khác chỉ thích Thời Địch, vì vậy nên em chăm sóc cho anh ấy, đối xử tốt với anh ấy." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói rằng, âm thanh buồn bã.
"…"
Cung Âu nhìn cô, trên gương mặt tái nhợt của cô có sự hổ thẹn.
"Em đối xử tốt với anh ấy, là hi vọng anh ấy có thể tốt với em, cả đời không rời khỏi em." Nước mắt của cô từ từ rơi xuống, "Là do em xấu"
Từ lúc bắt đầu là cô mang theo mục đích mới đến gần Mộ Thiên Sơ.
Thế nhưng cuối cùng, cũng là cô buông tay Mộ Thiên Sơ ra.
Cung Âu nghiêng thân về phía trước, cánh tay đặt tại trên hàng rào, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, "Người phụ nữ Cung Âu anh coi trọng sẽ không có khuyết điểm"
Ai dám nói cô xấu
Nước mắt mơ hồ che khuất tầm mắt của Thời Tiểu Niệm, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời một mang xanh thẳm kia, lẩm bẩm, "Sau đó, anh ấy khôi phục thị lực, mất đi ký ức, cùng Thời Địch bên nhau, anh ấy rất vui vẻ, kỳ thực nếu như em thực sự muốn tốt cho anh ấy thì nên buông tay, nhưng em không có, em không ngừng dây dưa với anh ấy, muốn anh ấy khôi phục ký ức, không muốn để cho anh ấy quên mất lời hứa sẽ ở bên em cả đời."
"…"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nghe xong lời này hắn rất là khó chịu, hắn vẫn cứ cố kiềm chế.
Từ nhỏ cô đã không có bạn sao
Vậy mà 24/24 giờ hắn ở bên cạnh cô mà cô còn ghét chê hắn phiền, không ngờ là cô còn chọn người ở cnahj
Cung Âu nghĩ hận không thể vặn gãy cổ của cô.
"Một lần dây dưa liền dây dưa đến sáu năm, bây giờ nghĩ lại, hà tất em phải làm vậy. khi anh ấy khôi phục lại ký ức, em cũng đã không muốn làm bạn với anh ấy, một lần lại một lần đẩy anh ấy ra."
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm càng thêm hổ thẹn, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay vòng lấy đầu gối, áy náy nhắm mắt lại.
"Hắn mất đi ký ức, khôi phục hay không khôi phục cũng không liên can tới em" cung Âu thấp mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngữ khí liều lĩnh bá đạo, "Bởi vì em là của anh"
Cô nhất định là của hắn.
Cho dù Mộ Thiên Sơ không mất đi ký ức, cô cũng sẽ không cùng Mộ Thiên Sơ bên nhau
"Thiên Sơ nhất định là rất hận em, vì em mà cái gì anh ấy cũng không cần, bao nhiêu lần bị thương lần như vậy, nhưng em lại không để ý đến anh ấy, thậm chí ngay cả trước khi anh ấy đi Pháp muốn gặp mặt lần cuối em cũng đều không đi." Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, âm thanh bi thương, "Nhất định trước khi rời đi anh ấy rất hận ta."
Vừa nghĩ tới thời gian cuối cùng trước khi đi Mộ Thiên Sơ một mực chờ đợi cô, mà cô không đến, cô cảm thấy ray rứt không ngớt.
Nghe nói như vậy, Cung Âu không vui nhăn lông mày, không phải là lại muốn trách đến trên đầu hắn đi
"Bình tĩnh lại đi Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, con ngươi đen trừng mắt cô, "Đừng nói anh ngang ngược, anh cho em thời gian ba ngày để thương cảm, sau ba ngày em phải trở về như cũ cho anh, trong lòng chỉ có anh, em có nghe hay không"
Ở trước mặt cô, hắn luôn phải tự tìm một cái bậc thang đi xuống.
Toàn bộ bậc thang trên thế giới đều là do hắn tìm thấy hết.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó, không có tâm tình cùng Cung Âu náo, khẽ nói, "Hay là anh giúp em tìm Thiên Sơ, được không"
Cô còn chưa dám tin tưởng Thiên Sơ cứ như vậy chết rồi.
Cung Âu cắn răng, chỉ chỉ con mắt của mình, "Nhìn thấy nơi này là cái gì không"
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm không hiểu ý của hắn.
"Đố kị" Cung Âu cắn răng gầm, "Lục soát thì tổ đội tìm kiếm đã làm, anh có thể giúp được cái gì"
Có thể giúp hắn cũng không muốn
Rảnh rỗi còn không bằng đi giúp đỡ mấy cái trường tiểu học
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
"Đi về nhà" Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm bất động.
Cung Âu trừng mắt cô, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là âm thanh lạnh nhạt thỏa hiệp, "Biết rồi, sẽ cho người đi tìm, về nhà được chưa, Tiểu Tổ Tông"
Hắn đem cô kéo lên từ trên mặt đất, đẩy vào trong xe, sau đó tới ngồi vào, không vui nói, "Nếu như có một ngày anh chết đi, cũng không biết em có đau khổ như vậy hay không "
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm căm tức hướng về hắn.
"Trừng anh xong rồi, cái gì, em còn muốn hát hỏa với anh"
Hôm nay hắn đã nhường nhịn đủ rồi
cô còn dám trừng mắt hắn như thế.
"Anh còn có thể ngồi đó nói hưu nói vượn à, có chết hay không cứ như vậy dễ dàng nói ra khỏi miệng được sao" Thời Tiểu Niệm căm tức hắn nói.
"Làm sao không thể nói, anh nói"
"Câm miệng Cung Âu"
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm trợn lên, có chút tức giận trừng mắt hắn, ngữ khí rất nặng, không cho phép hắn dùng chuyện như vậy đùa giỡn.
"…"
Cung Âu ngồi ở bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt của cô như vậy, nhất thời nói không ra lời, bá đạo trên mặt dần dần tiêu xuống, quay đầu đi, trầm thấp lẩm bẩm, "Câm miệng liền câm miệng."
Tính khí so với hắn còn lớn hơn.
Cái nữ nhân này.
Liên tiếp mấy ngày, đội ngũ cứu hộ cũng chỉ vớt được một ít linh kiện máy bay, tìm thấy mấy thi thể nhưng cũng đã bị biến dạng.
Lúc nhận dạng cũng không phải là Mộ Thiên Sơ.
Thời điểm đó, Thời Tiểu Niệm đã không còn muốn nghe bất cứ tin tức nào liên quan đến nhận diện thi thể, cô tình nguyện không nghe được.
Không nghe được, cô còn có thể lừa gạt mình, Mộ Thiên Sơ còn sống ở một nơi nào đó, cũng chưa chết.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bệ cửa, dựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu gối, nghiêng mặt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nơi chân trời xa xa.
Cô nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lại không có tiêu cự, mơ mơ hồ hồ.
" Tiểu Niệm, ngày hôm nay em dám đi, chúng ta liền tuyệt giao "
" Tiểu Niệm, tôi tôn trọng em cuối cùng lại thành dung túng ư "
" Từ khi tôi khôi phục ký ức, niềm tin của tôi chỉ có em, bên trong thế giới của tôi chỉ còn dư lại ánh sáng là em."
" Tôi chỉ muốn em biết, ngày hôm nay em rời khỏi tầm mắt của tôi, thì chúng ta không còn gì hết."
Những lời cuối cùng của Mộ Thiên Sơ không ngừng hiện ra trước mắt cô.
Ngày hôm nay em rời khỏi tầm mắt của tôi, thì chúng ta không còn gì hết.
Nguyên lai, đây không phải một câu nói khi tức giận, giữa bọn họ thật sự không còn gì hết, bọn họ sẽ xa nhau, nhưng vì cái gì lại dùng đến phương thức tàn nhẫn như thế, tại sao
Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ngày đó, cô nhất định hảo hảo cùng Mộ Thiên Sơ nói chuyện.
Người mà cô làm tổn thương nhiều nhất chính là Mộ Thiên Sơ, vì cô mà Mộ Thiên Sơ chịu quá nhiều đau khổ, đến cuối cùng cũng là bởi vì cô công khai tình yêu mà lựa chọn rời khỏi nơi đây, sau đó phát sinh thảm kịch như vậy.
Bây giờ, cô đang bị sự hổ thẹn cùng hối hận lấp kín.
Cửa phòng được đẩy ra, Phong Đức từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một đĩa hoa quả để tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, cô ăn chút hoa quả đi."
"Tôi không thấy ngon miệng, mang đi thôi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bệ cửa lạnh nhạt nói.
"Thời tiểu thư" Phong Đức thở dài, khuyên lơn cô, "Thời tiểu thư, có thể giống như cô tin tưởng, có thể Mộ thiếu gia còn chưa chết, hắn chỉ là rời đi, không muốn cùng bất luận người nào liên lạc mà thôi. Cô cần gì phải dằn vặt chính mình đâu"
Dằn vặt chính mình, chính là dằn vặt thiếu gia.
Dằn vặt thiếu gia, đó chính là dằn vặt toàn bộ đế quốc pháo đài.
Từ khi nhận được tin tức tai nạn trên không tới nay, những ngày gần đây, Thời Tiểu Niệm luôn trốn ở trong phòng, ngoại trừ cùng thiếu gia nói một hai câu, cũng không có nói tiếng nào với những khác người khác.
Thiếu gia cũng dung túng cho cô, không cùng cô nổi nóng, chuyên môn chỉ xả giận trên đầu người hầu.
Đồ đạc trong nhà cũng đã thay đổi ba bốn lần, đến nỗi nhà xưởng trong nhà cũng không làm kịp.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không nói gì, chỉ là nhìn bên ngoài.
Phong Đức thấy thế bất đắc dĩ thở dài, lập tức phải đi, suy nghĩ một chút, Phong Đức không nhịn được lại nói, "Coi như tôi đây là cái lão già lắm miệng đi, Thời tiểu thư, bây giờ cô chỉ vì Mộ thiếu gia mà khổ sở, sẽ không Quản thiếu gia à"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm run rẩy, chậm rãi xoay đầu lại nhìn về phía Phong Đức, "Cung Âu làm sao vậy"
Cung Âu mấy ngày nay rất tốt mà.
Có thể là vừa mới bắt đầu cũng đố kị và đa nghi, nhưng hai ngày nay đều không có bất kỳ hành động nào với cô, cô khổ sở vì Mộ Thiên Sơ hắn cũng không nói gì.
"Thời tiểu thư không có xem tin tức à"
Phong Đức hỏi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cô không muốn được nghe bất kỳ tin tức xấu nào, vì vậy nên không cập nhật tin tức.
"Hiện tại dư luận lại xuất hiện một số thông tin xấu, nói là thiếu gia vì chiếm đoạt mỹ nhân mà chế tạo tai nạn máy bay, em gái cô lại ở trước mặt truyền thông ngấm ngầm hại người, loại tin tức này muốn ép xuống cũng không được." Phong Đức nói rằng, " Hai ngày nay Thiếu gia cũng không đi quản việc này, vẫn luôn là nghĩ làm sao để Thời tiểu thư hài lòng."
"Tại sao lại như vậy, tôi không có nghe Cung Âu đề cập tới."
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Thời Địch nếu không quấy cho long trời lở đất thì sẽ không cam tâm, lại tiếp tục đi bịa đặt.
"Thiếu gia hẳn là sợ sau khi Thờitiểu thư biết sẽ tăng thêm nữa gánh nặng đi." Phong Đức thở dài một hơi, sau đó nói rằng, "Thế nhưng, tôi cảm thấy cô khổ sở vì Mộ thiếu gia là phải, nhưng Thời Tiểu Niệm cũng không thể không Quản thiếu gia rồi."
"Tôi đi xem hắn. Hắn ở đâu"
Thơi Tiểu Niệm không suy nghĩ nhiều liền từ trên bệ cửa đi xuống, xỏ vào đôi dép lê chạy ra bên ngoài.
"Phòng làm việc."
Thấy thế, Phong Đức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thời tiểu thư vẫn chưa hoàn toàn đem thiếu gia quăng ra sau gáy.
Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng chạy ra ngoài phòng, đến khi đến cửa phòng làm việc.
Cửa khép.