Cung Âu buông cằm cô ra, một tay khống chế được cả hai cổ tay đang lộn xộn của cô, ép sát cô vào cửa sổ đằng sau, cúi đầu điên cuồng hôn, khiêu khích những chỗ mẫn cảm trong miệng cô...
Hắn có kỹ năng hôn rất tuyệt vời, cô rõ ràng là rất căm giận, cơ thể lại không nhịn được run lên, thậm chí ngay cả nước mắt trên gò má cũng không kịp lăn xuống, con ngươi Cung Âu đen sâu thẳm, nhìn đôi môi mỏng của cô đang liếm nước mắt...
"Cung Âu, anh đang làm cái gì vậy?" Thời Tiểu Niệm tát hắn một cái, tức giận quát lên: "Anh là cầm thú, là lưu manh, buông tôi ra..."
Là cô sai rồi, cô không nên làm như vậy, còn đang tưởng rằng có thể dùng cách lấy lòng hắn, nhưng kết quả lại...
Cô tuyệt đối không muốn kết quả thành ra như vậy.
"Làm người phụ nữ của tôi!"
Thanh âm ngông cuồng không ai sánh được vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngửa đầu nhìn Cung Âu.
Người đàn ông này, có phải bị điên rồi hay không.
"Cô chậm chạp không đưa đứa con cho tôi mục đích đơn giản là vì không muốn xa con, hoặc cũng có thể mượn đứa con đó để đạt được vị trí bên cạnh tôi." Cung Âu nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt cô, lộ ra một dục vọng không cách nào kiềm chế được.
Hắn phải thừa nhận, cô gái này đối với hắn không hề có một chút sức hút nào cả.
Thay vì kiềm chế dục vọng của mình, không bằng cứ để cô trở thành người phụ nữ của hắn, chờ hắn chán rồi đuổi cô ra ngoài là được.
Cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, vài giây sau mới lên tiếng: "Anh nghĩ sai rồi."
Cô không có con, càng không có ý định dựa vào đứa con để đạt được địa vị...
"Tôi đang giúp đỡ cô đấy, đưa con cho tôi, cô cũng sẽ được ở lại bên cạnh tôi!" Cung Âu không để ý tới cô, tự mình bàn bạc, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý, nhìn cô giống như đang ban ơn.
Hắn đã nhượng bộ và ban ơn cho cô hết sức có thể.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng cố chấp, lẽ nào toàn bộ phụ nữ trước kia đều dựa vào quyền thế của hắn để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình sao?
Thấy cô không nói gì, Cung Âu tưởng mình đã nói đúng mục đích của cô, càng bước tới gần cô, để khoảng cách của hai người rút ngắn gần như bằng không, cúi đầu định hôn cô.
Tưởng rằng lại được thưởng thức hương vị ngọt ngào ở môi cô lần nữa, cũng đã một khoảng thời gian rồi.
Lưng Thời Tiểu Niệm dán chặt vào cửa sổ, không thể lui được nữa, chạy trốn cũng không thể, trước khi môi hắn rơi xuống một giây, cô liền nói: "Tôi nghĩ anh suy nghĩ sai rồi, tôi muốn nói với anh là hãy để tôi đi đi..."
Cô cố gắng giải thích với hắn một lần.
"Cô đang diễn trò gì vậy?" Cung Âu cắt đứt lời cô, hạ mi mắt nhìn cô, 'tôi muốn nói là anh hãy để tôi đi đi...', tràn đầy tức giận: "Chê tôi đưa ra giá quá thấp sao?"
Thời Tiểu Niệm phát hiện ra cô không thể nào giải thích với hắn được.
"Được, cô đi theo tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô một tờ chi phiếu trống, tự mình điền vào." Cung Âu vẻ mặt khinh thường đưa ra điều kiện.
"Tôi cũng có thể làm cho cô trở nên nổi tiếng khắp nơi, đầu tư cho truyện tranh, hàng loạt phim điện ảnh, để cô có thể để lại danh tiếng cho mình." Không có người phụ nào không bị những thứ này mê hoặc.
"Chỉ cần ở cùng tôi, những thứ đó tôi đều cho cô hết!" Hắn đã đưa ra cái giá lớn nhất cho người phụ nữ bên cạnh hắn.
"Thời Tiểu Niệm, nhân cơ hội bây giờ tôi đang có hứng thú với cô, cô nên suy nghĩ cho tốt vào." Cung Âu am hiểu sâu sắc về thương trường, làm cho đối phương biết tự có chừng mực, hắn cảnh cáo cô: "Cô cũng nên biết giá trị của con người, cô đừng quá tham lam."
Nói tới như vậy, nhất định giao dịch sẽ thành công.
Cung Âu có lòng tin như vậy, hắn áp sát cô, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, con ngươi đen láy chăm chú khóa ánh mắt cô lại, trên lông mi cô còn vương lại một giọt nước mắt trông thật mê người...
Hắn lại nhìn xuống cô lần nữa —
"Bệnh này của anh không cần phải uống thuốc sao?"
Thời Tiểu Niệm đột nhiên hỏi một câu.