Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 153

“Đâu chỉ là làm mất mặt, cậu ta thật sự là kẻ chuyên gây hoạ!” Trương Đức Hải không chút khách sáo: “Bây giờ cậu cả nhà họ Vương đã chuẩn bị tổ chức buổi họp báo, tuyên truyền chuyện này ra ngoài, ảnh hưởng vô cùng xấu, sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tập đoàn chúng ta.”

Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói: “Còn chưa nói đến chân tướng sự việc, ai có mắt cũng biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Đây là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến các ông?”

“Cũng lớn lối đấy, liên quan gì đến chúng tôi à?” Trương Di Hoà giận quá hoá cười.

Ông ta không ngờ một thằng nhóc vô dụng ở rể nhà họ Trương như Lâm Tinh Vũ khi đối mặt với bác cả của gia tộc, người cầm quyền của thế hệ này ở nhà họ Trương là mình lại dám kiêu căng ngông cuồng đến vậy?

Không phải anh nên ăn nói khép nép, đàng hoàng nói chuyện với ông ta sao?

“Chậc chậc, người như Lâm Tinh Vũ mà còn có thể trà trộn vào ban quản lý cấp cao để làm trợ lý giám đốc mới sợ, giờ thì bị người ta mời luật sư khởi tố rồi.”

“Tôi thấy thư mời luật sư kia rồi, người ta đòi bồi thường ba trăm tỷ, với thủ đoạn của cậu cả nhà họ Vương thì trận hầu tòa này anh ta thua chắc!”

“Tôi thấy Lâm Tinh Vũ xong đời thật rồi, đừng bảo là ba trăm tỷ, ba mươi tỷ thôi cũng đã hút cạn máu của anh ta rồi ấy chứ, coi bộ cũng sắp bị đuổi khỏi công ty rồi.”

“Đâu chỉ là bị đuổi khỏi công ty? Không nghe người ta nói sao? Anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một kẻ đầu đường xó chợ thôi.”

Một đám quản lý cấp cao của tập đoàn thuộc phe Trương Đức Hải đều cười trên sự đau khổ của người khác.

“Bác cả, bác ba, chuyện gì thế ạ?”

Lúc này, sự ồn ào bên ngoài thu hút sự chú ý của Trương Uyển Du, cô vội chạy ra khỏi phòng làm việc của mình, lo lắng nhìn Lâm Tinh Vũ.

“Ồ, Uyển Du, cháu đến đúng lúc lắm, bác còn đang định gọi cháu ra.” Trương Di Hoà nghiêm nghị nói: “Cháu nhìn chuyện tốt tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này gây ra đi. Bây giờ cậu cả nhà họ Vương muốn kiện cậu ta, đòi bồi thường ba trăm tỷ, bây giờ ngay cả tập đoàn cũng bị mất mặt theo cậu ta rồi.”

Trương Uyển Du tỏ vẻ nghi ngờ đi đến trước mặt Lâm Tinh Vũ, nhìn thư mời của luật sư và thư chứng nhận giám định của chuyên gia, cô lập tức tái mặt, lại tỏ vẻ vô cùng tức giận.

“Bác cả, bác ba, đây rõ ràng là vu oan vô cớ! Lúc ở Minh Bảo Hiên cháu cũng có mặt.” Trương Uyển Du không phục nói: “Chuyện hoang đường đến thế này mà các bác cũng tin ư? Nó vốn dĩ là đồ giả mà.”

“Ầy, Uyển Du à, sao cháu vẫn còn nói đỡ cho tên vô dụng này vậy?” Trương Đức Hải giả vờ thở dài nói: “Chứng cứ xác thực đã ở đây rồi, giấy giám định của các hiệp hội sưu tầm lớn và giấy chứng nhận hàng thật của các chuyên gia cũng đều có cả, lẽ nào lời nói của Lâm Tinh Vũ còn có uy tín hơn tất cả người trong nghề gộp lại sao?”

“Hơn nữa nhìn dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi của Lâm Tinh Vũ đi, cậu ta có thể thắng được trận kiện tụng này không?” Trương Đức Hải nói với vẻ mặt xem thường: “Cậu chủ nhà họ Vương bên kia đã nắm chắc phần thắng rồi, cậu ta chắc chắn phải bồi thường, đền không nổi thì tội còn nặng hơn, xem là xâm hại nghiêm trọng tài sản người khác! Phải biết rằng cố ý làm hư xe của người khác đã có thể bị phạt rồi, còn như món đồ cổ một trăm tám mươi tỷ này, có thể sẽ bị phán ngồi tù ấy chứ!”

“Thế thì vô lý quá?” Trương Uyển Du hơi khó tin, thủ đoạn của tên Vương Tử Văn này hèn hạ thật.

“Vô lý? Có gì mà vô lý chứ, đây là chuyện vô cùng nghiêm túc đấy.” Trương Di Hoà nghiêm mặt bảo: “Uyển Du, bác cả có lòng tốt khuyên cháu, tránh xa tên rác rưởi này một chút, nếu không sớm muộn gì cháu cũng bị nó hại chết đấy.”

“Uyển Du, việc này bác ba thật lòng khuyên bảo cháu. Có lẽ do cháu chưa trải đời nhiều, cháu nghĩ lại cho kỹ đi, nhân vật có năng lực lớn như cậu cả nhà họ Vương đã muốn trừng trị Lâm Tinh Vũ thì có nhiều cách lắm.” Trương Đức Hải dùng giọng điệu của trưởng bối mà dạy dỗ: “Thằng Lâm Tinh Vũ kia cho rằng mình có chút thông minh đi so trình độ về đồ cổ với người ta, nhưng tên ngu si tứ chi phát triển này lại không hiểu rằng dù có chút ít tài lẻ ấy thì có ích gì chứ? Người ta vừa có quyền có thế, nói cậu ta là đen thì chính là đen, bây giờ là một ví dụ đấy, còn ai dám nói lúc trước Lâm Tinh Vũ giám định chính xác không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK