Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 250

Bọn họ hoàn toàn không dám tin, tại sao ông trùm đỉnh cấp như ngài Vu lại tôn kính một tên nhóc như vậy

Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ vậy mà đắc tội với loại người này, nếu như ngài Vu tức giận, chỉ vài phút là sẽ bị ném xuống biển Đế Giang cho cá mập ăn!

“Á! Người anh em, không đúng, cậu Vũ! Xin lỗi, xin lỗi!”

“Cậu đại nhân đại lượng, xin cậu nhất định phải nói giúp với ngài Vu, chúng tôi biết sai rồi!”

Hai người điên cuồng cầu xin, dập đầu bùm bụp! Ngài Vu đã nổi giận như vậy rồi, nếu như bọn họ còn không tỏ thái độ thì hoàn toàn xong đời rồi!

Bụp, mười mấy bảo vệ ở đây cũng đều quỳ xuống, rắm cũng không dám đánh, đầu vùi thấp, ngay cả cô gái lễ tân khinh khỉnh đó cũng run rẩy quỳ ở cửa cầu thang.

Lâm Tinh Vũ chắp tay đi vào thang máy, hoàn toàn không có để ý những tồn tại giống như kiến này.

Vu Tắc Thành cung kính đứng ở một bên, tim đập thình thịch.

Ông ta nhớ tới đêm mưa bão của mười mấy năm trước, tối hôm đó, một cậu thiếu niên khoảng 10 tuổi, ở trước mười mấy họng súng và hơn 30 lưỡi đao đã cứu sống mình, giết xuyên một con phố! Tối hôm đó, là cảnh tượng khủng khiếp hung tàn tới cỡ nào!

Lâm Tinh Vũ và Vu Tắc Thành đến một phòng tiếp khách quý ở tầng 28.

Lâm Tinh Vũ phong thái ngồi xuống, Vu Tắc Thành đi đóng cửa lại, pha một ly trà, hơi cúi người đứng ở trước bàn làm việc, giống như đợi chỉ thị.

“Nhìn tình trạng này, những năm này ông ở Đế Kinh lăn lộn cũng không tồi.” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói, nhấp một ngụm trà.

“Thuộc hạ có thể có được địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn đều là dựa vào Sát Thần Quyền mà cậu Vũ năm đó truyền cho!” Vu Tắc Thành cung kính nói: “Nếu không nhờ ơn cứu mạng, ơn truyền thụ, ơn tri ngộ của cậu Vũ năm đó thì sẽ không có Vu Tắc Thành của ngày hôm nay và chỉ sẽ có một ngôi mộ của Vu Tiểu Nhị!”

Vu Tắc Thành vẻ mặt chân thành, cúi thấp đầu.

Ông ta không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Lâm Tinh Vũ, bởi vì vừa nhìn thấy đôi mắt đó thì sẽ nhớ tới buổi tối mười mấy năm trước, đây là cảnh tượng mà cả đời này ông ta đều không quên được!

Mười mấy năm trước, không có Vu Tắc Thành, chỉ có một thanh niên lang thang tên Vu Tiểu Nhị.

Hai chữ Tắc Thành, chính là Lâm Tinh Vũ ban cho, nói với ông ta, thuận thế tắc thành!

Lúc đó, Vu Tiểu Nhị vẫn chỉ là một tên lưu manh đầu phố của khu Trung Thiên, hôm đó theo đại ca đi đánh nhau với một đại ca của con phố khác, toàn quân bị diệt, ông ta một mình chạy điên cuồng, bị mười mấy tên côn đồ cầm đao súng, lái xe truy sát!

Chỉ có điều, một người không phải không có ý thức về sai lầm đã phạm như Vu Tiểu Nhị, bởi vì ông ta còn có lương tri lương tâm, từ đó khiến vận mệnh của ông ta xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất! Đi lên đỉnh cao của cuộc đời!

Vu Tiểu Nhị đang bị dồn vào một góc của con phố, khi không còn đường để đi thì nhìn thấy một cậu bé đang đứng đó, bèn vội vàng khuyên cậu bé trốn vào trong nhà, còn muốn ôm cậu bé trốn vào trong nhà.

Lúc đó, Vu Tiểu Nhị biết mình sắp chết rồi, sợ cậu bé này bởi vì mình mà bị giết người diệt khẩu, chết khi con trẻ, nên thà giấu cậu bé đi, bản thân xông ra đi liều mạng.

Kết quả không ngờ, cậu bé một quyền đánh ngã ông ta, sau đó chắp tay đi ra lối vào, một mình đối mặt với mười mấy tên côn đồ tàn ác cầm đao súng.

Bóng lưng của thiếu niên đó, khiến Vu Tiểu Nhị kinh diễm cả đời.

Trong 10 phút, máu chảy đầy đất! Mười mấy tay súng và hai mươi mấy đao thủ đều bị cậu bé mười tuổi đó phế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK