Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1532

Hai tay Cảnh Hiên nắm chặt lấy đầu giường, dùng hết tất cả sức lực của mình.

Nhưng mà dù sao thì cậu vẫn còn nhỏ, kéo hai ba lần cậu liền bị Giang Thành nhấc lên.

Cửa phòng đóng lại, đã ngăn cản tiếng kêu to của Cảnh Hiên.

Đường Tiểu Nhiên thật sự rất lo lắng: “Anh muốn đưa thằng bé đi đâu?”

Tô Chính Kiêu nói: “Không liên quan gì đến cô.”

“Thằng bé là do tôi mang thai mười tháng sinh ra đời, Tô Chính Kiêu, thằng bé là con trai của tôi.”

“Thằng bé họ Tô, sinh ra chính là con cháu nhà họ Tô.”

Tô Chính Kiêu híp mắt, vô tình nói: “Giả bệnh đủ rồi đó, đến ủy ban nhân dân xử lý thủ tục ly hôn đi.”

Giả à?

Cô đã bệnh thành như vậy rồi còn cần phải giả vờ ư?

“Tôi có thể đến ủy ban xử lý thủ tục ly hôn, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

“Cái gì?” Trên mặt anh đều là biểu cảm không kiên nhẫn, chờ đợi câu nói phía sau của cô.

“Cho Cảnh Hiên sống cùng với tôi, năm tháng sau, tôi sẽ đưa thằng bé trở về.”

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu rất sắc bén: “Không có chuyện đó, loại phụ nữ quỷ kế đa đoan giống như cô, đối với tôi cô đã không còn giá trị để tin tưởng.”

Đường Tiểu Nhiên cười cười, cũng không phản bác.

“Còn nữa, trong tám năm nay cô đã dạy dỗ nó đủ kém cỏi lắm rồi, từ nay về sau nó phải chấp nhận một nền giáo dục mới.”

Một đứa con trai vì đạt được mục đích của mình mà nói quỳ là quỳ.

Thật sự không có khí chất của con trai.

Kém cỏi?

Nhận nền giáo dục mới?

Hai tay rủ xuống bên người Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nắm chặt lại.

Lâm Thanh phản bác: “Một mình cậu ấy nuôi dưỡng một đứa nhỏ từ bé đến lớn, không có công lao cũng có khổ lao, anh không chỉ không biết cảm ơn mà chỉ có oán trách. Tô Chính Kiêu, tôi khuyên anh nên làm người đi.

Còn nữa, Cảnh Hiên là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, lương thiện nhất mà tôi từng gặp, thằng bé không hề kém cỏi chút nào.

Chê cậu ấy nuôi con không tốt?

Tám năm nay, anh đã hoàn thành trách nhiệm của một người làm ba chưa hả?

Chỉ biết gieo mầm, mặc kệ sống chết, ngay cả súc sinh còn có tình người hơn anh.”

Sắc mặt Tô Chính Kiêu đen như đáy nồi, trong ánh mắt là một lớp băng dày đặc.

Có thể nhìn ra anh vô cùng tức giận.

Nhưng hiếm khi Lâm Thanh mới có cốt khí, không hề sợ hãi chút nào mà ưỡn thẳng lưng.

“Cho nên đưa Cảnh Hiên đi giáo dục một lần nữa, thực hiện trách nhiệm một người làm ba mà tôi nên làm, cô có ý kiến gì?” Anh hỏi ngược lại.

“Anh…”

Thiếu chút nữa là Lâm Thanh đã tức chết rồi.

Ăn nói ngang ngược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK