Nhìn qua một cái, sau đó Tô Tình không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt: “Bây giờ đột nhiên không muốn ăn nữa, cứ để ở đó đi.
”
Bà Triệu ở một bên cũng cười cười bổ sung thêm: “Mẹ của cháu đợi một tiếng đồng hồ rồi, không chờ được cháu đến đây, cho nên đã uống một chút sữa đậu nành, chắc có lẽ là lúc này không đói bụng.
”
Nghe nói vậy, đương nhiên là Diệp Giai Nhi không thể nói thêm gì nữa, cô chỉ nói: “Người mua cháo có hơi đông một chút, đợi một tiếng đồng hồ mới mua được, cho nên mới bị chậm trễ như vậy.
”
Tô Tình gật đầu nói: “Vậy đi pha chút sữa đi.
”
“Vâng, con biết rồi.
” Diệp Giai Nhi đáp lời, lập tức quay người rời khỏi phòng.
Bóng dáng của cô vừa mới biến mất, sắc mặt trông có vẻ như bị bệnh của Tô Tình lập tức có tinh thần hơn nhiều, hỏi bà Triệu: “Biểu hiện lúc nãy của tôi như thế nào?”
“Rất tốt, nhưng mà bà lại không đẩy trách nhiệm lên người nó, có vẻ như là hơi cố tình gây sự, mua một bát cháo hết mấy tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa là để người ta chết đói rồi, tâm trạng có thể tốt được à?” Bà Triệu vẫn còn đang chỉ đạo.
Tô Tình tỉnh ngộ mà gật đầu: “Biết rồi.
”
Một lát sau, Diệp Giai Nhi đã bưng ly sữa mà mình pha xong đi đến, ly sữa trắng vẫn còn đang tản ra hơi khói.
Lúc đó, Thẩm Hải Băng cũng bước vào, trong tay có bưng một đĩa trái cây đã gọt sẵn, đưa trái cây mà cô ta đã gọt cho bà Triệu.
“Đã nhiều năm rồi không gặp Hải Băng, dáng dấp càng ngày càng xinh đẹp.
” Bà Triệu càng nhìn càng cảm thấy hài lòng: “Còn hiểu chuyện như thế, bây giờ đang làm công việc gì vậy?”
Gương mặt của Thẩm Hải Băng trong trẻo cười nhạt một tiếng: “Làm thư ký của tổng giám đốc Thẩm ở huyện Thiểm.
”
“Quả nhiên là nhân tài mà, lúc đó học việc là tốt rồi, cố gắng thêm một chút, nói không chừng là tương lai có thể làm nên cái gì đó ấy chứ.
” Bà Triệu tán dương không dứt.
Vẫn là nụ cười trong veo ấy Thẩm Hải Băng nói: “Bà Triệu quá khen rồi.
”
“Cái này tuyệt đối không phải là khen gì đâu, mà là ăn ngay nói thật đó.
”
Dường như bọn họ hoàn toàn xem Diệp Giai Nhi như là không khí, ai nấy cũng đều chào hỏi nói chuyện với nhau tương đối quen thuộc.
Không cảm thấy có gì lạ cả, cô bước về phía trước hai bước, đưa ly sữa mình đã pha xong cho Tô Tình: “Mẹ, sữa đây.
”
Đáp nhẹ một tiếng, thân thể của Tô Tình chậm rãi ngồi dậy, đưa tay nhận lấy ly sữa.
Cũng không biết là do sữa quá nóng hay là do nguyên nhân gì khác, bàn tay của Tô Tình trượt qua rồi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Mấy người bọn họ giật mình, còn không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, ly sữa ở trong tay của Diệp Giai Nhi đã rơi xuống đất.
Một phần của ly sữa nóng hổi bị đổ lên chăn, mà một phần khác thì đổ lên trên mu bàn tay của Diệp Giai Nhi, làn da chỗ đó lập tức nóng lên, đau rát, cô cắn chặt răng, kiềm chế.
Mà Thẩm Hải Băng và bà Triệu nghe thấy âm thanh này thì vội vàng nhìn sang, đứng dậy giũ chăn và lau sữa đổ ở trên người của Tô Tình.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng cố gắng chịu đựng cơn đau bước lên muốn giúp đỡ.
Nhưng mà tay của cô vừa mới chạm vào cái chăn mềm thì liền bị Tô Tình hất ra: “Cô đi ra cho tôi, có phải là cô cố ý làm vậy không hả?”
Danh Sách Chương: