CHƯƠNG 433
Nghe vậy, bà Mục nói cao giọng ở cuối câu: “Trong hơn một năm đầu mới tới Mỹ, ngày nào Hoài Dương cũng đi tìm bác sĩ làm phẫu thuật, chữa trị mặt cho Thẩm Hải Băng. Thẩm Hải Băng gần khỏi rồi thì tự nhiên mẹ lại có vấn đề, tràn máu não lại phát tác, mẹ được đưa tới nước Mỹ, Thẩm Hoài Dương lại chạy ngược chạy xuôi vì mẹ mà không dám than thở câu nào.
Mẹ hôn mê ba tháng thì nó ở bên cạnh chăm sóc mẹ cả ba tháng đó không rời, về sau làm phẫu thuật, mặc dù đã tỉnh lại nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu. Người ở bên cạnh chăm sóc mẹ vẫn là Hoài Dương.
Sau đó ở Mỹ lại xảy ra khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, tổng công ty ở nước Mỹ chịu nhiều sóng gió, nội bộ lục đục, công ty tổn thất rất nghiêm trọng, đúng lúc đó các cổ đông đồng loạt hành động, chĩa hết mũi dùi về phía Hoài Dương, con có biết nó vất vả như thế nào không, một ngày chỉ được ngủ vài tiếng đồng hồ…”
Tô Tình không nói gì, Hoài Dương đúng là rất vất vả.
“Con thì mẹ không trông chờ được gì rồi, mới ở Mỹ bốn năm ngày đã không quen đòi về nước, ba con gãy chân, không cử động được gì, người chạy đi chạy lại chỉ có Hoài Dương, một mình nó phải làm phần việc của ba người, làm sao có thể không mệt được?
Con và Thẩm Thiên Cảnh đã không thể trông mong được gì, mẹ ở Mỹ thời gian lâu như vậy mà Thẩm Thiên Cảnh không vào viện được một lần, nó thì có thể bận được đến đâu chứ, có phải đợi mẹ chết rồi thì mới tới nhìn mặt một lần không?”
Nghe vậy Tô Tình cũng thấy khó nghe: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao có thể ăn nói khó nghe thế chứ.”
“Cư xử khó coi như vậy mà còn sợ mẹ nói khó nghe sao? Đến lúc quan trọng thì con gái, con rể đều không được nhờ, người duy nhất có thể nhờ vả được cũng chỉ có cháu tôi.”
“Con không quen sống ở Mỹ, sang rồi vừa nôn vừa tiêu chảy, Thiên Canh lại bận việc, những chuyện này đâu phải là mẹ không biết, mẹ cần gì phải nóng tính như vậy?”
“Bận việc? Tôi thấy đến khi tôi chết, Thẩm Thiên Canh cũng chưa chắc đã có thời gian để tới tham dự tang lễ.”
Giọng nói bà Mục tức giận, bà cúp luôn điện thoại.
Tô Tình ngồi đó bất lực, bà ta cũng biết mẹ mình lo lắng cho sức khỏe của Hoài Dương, vậy nên bà bảo thím Lý đóng cửa, rồi cùng bà đi ra ngoài mua một ít thực phẩm dinh dưỡng và đồ bổ.
Ở phía bên kia.
Tô Chính Quốc nhìn vợ mình đang tức đến mức thở không ra hơi, khuôn mặt uy nghiêm của ông có phần bất lực, ông đưa tay ra vỗ nhẹ lưng bà, để bà bình tĩnh lại: “Bà cần gì phải để mình tức giận thành ra như vậy.”
“Tôi hôn mê thời gian lâu như vậy mà không thấy mặt con rể lấy một lần, tôi có thể không tức giận không?”
“Được rồi, được rồi, đừng để mình tức giận quá, sức khỏe vợ tôi vừa khỏe lên, nếu như bà lại tức giận thì tôi đau lòng lắm.”
Trong thời gian bà hôn mê, Tô Chính Quốc cũng không ăn được gì, nhìn thấy bà không tỉnh lại, ông cũng cảm thấy cuộc sống của mình trống rỗng một nửa.
“Lớn tuổi vậy rồi mà còn nói mấy câu sến súa như vậy.” Bộ trưởng Mục từ từ bình ổn lại hơi thở bà chỉ cảm thấy hơi đau lòng.
Mẹ vợ bệnh nặng, nằm trên giường bệnh hơn một năm trời mà con rể không hề thăm hỏi lấy một lần, con gái lại nói đỡ cho con rể, làm sao bà có thể không đau lòng?
Mấy năm nay Thẩm Thiên Canh đúng là càng ngày càng không ra sao… ….
Không khí trong xe bắt đầu trở nên nặng nề, không ai lên tiếng nói gì, Huyên Huyên nhìn trái, nhìn phải, cảm thấy rất ngột ngạt.
Vì sao mẹ và chú xấu xa không nói chuyện?
Danh Sách Chương: