Thứ quan trọng như vậy, Vương Phong không nhận mà muốn tặng cho anh, việc này khiến anh thấy rất cảm động, thế nhưng sao anh có thể vì chính mình mà chôn vùi tiền đồ của Vương Phong được?
Nói thật, anh thực sự rất muốn dùng viên thuốc này nhưng anh không thể hãm hại Vương phong, Vương Phong có cơ hội xông lên nội kình, còn anh nói không chừng, nếu anh dùng viên tẩy tủy đan này cũng không thể xông lên nội kình, đây chẳng phải là lãng phí lớn à?
"Phía sư phụ em sẽ tự giải thích, đây là quyết định của chính em, tin là ông ấy cũng sẽ không trách móc, nếu như sư huynh còn có chút liều mạng, vậy chỉ cần nhận lấy tẩy tủy đan, nếu như anh không muốn, vậy cũng có thể coi như không có người sư đệ là em đây."
Một câu nói kia, Vương Phong nói hết sức quyết liệt, không nhận đồ vậy chẳng khác nào cắt đứt, Hà Thiên cũng khó chọn.
"Vậy nếu tôi dùng thuốc xong vẫn không thể tiến vào nội kình thì sao? Không phải là hoàn toàn lãng phí sao?" Hà Thiên cười khổ nói.
"Chưa thử sao biết được kết quả, có khả năng cả đời chỉ có một cơ hội như thế, có được hay không em cũng sẽ không trách anh, thuốc lại quý giá, ai mà chẳng quý." Vương Phong nói, ánh mắt nhìn thẳng Hà Thiên.
"Vậy được rồi." Cuối cùng, Hà Thiên vẫn nhận lấy tẩy tủy đan, sức hấp dẫn của thứ này đối với anh thật sự là quá lớn, giống như Vương Phong nói, có khả năng cả đời này anh chỉ có một cơ hội cuối cùng xông nội kình.
Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ cả đời anh đều phải tiếc nuối.
Phần tình nghĩa này, bây giờ anh ghi sâu trong lòng, cả đời cũng sẽ không quên.
"Nếu như sau này có việc cần đến sư huynh, tôi nhất định không từ chối." Hà Thiên bỗng nhiên hết sức nghiêm túc nói.
"Sư huynh đệ chúng ta còn nói nhiều vậy làm gì? Chẳng lẽ em không cho anh thuốc, sau này anh sẽ không giúp em?" Vương Phong cười một tiếng, sau đó Hà Thiên cũng cười rộ lên theo.
Lúc này Hà Thiên biết mình nói cái gì cũng đều vô ích, việc anh có thể làm chỉ là sau khi dùng tẩy tủy đan vận toàn lực của mình đột phá đến nội kình, đây là sự báo đáp lớn nhất anh có thể cho Vương Phong.
Nếu như anh không đột phá nổi nội kình, anh cũng không có mặt mũi nào để tiếp tục gặp Vương Phong.
Tẩy tủy đan quý giá cỡ nào trong lòng anh biết rõ, thậm chí thứ anh tha thiết ước mơ có được cũng là cái này, dùng cái này xong, không chắc trăm phần trăm anh sẽ trở thành nội kình nhưng ít nhất không phải cũng có cơ hội sao?
"Cơ thể sư đệ đã không còn gì đáng ngại, vậy sư huynh đi trước."
"Tạm biệt, hi vọng vài ngày sau em gặp lại sư huynh, anh đã là cao thủ nội kình." Vương Phong cười một tiếng, không giữ anh lại.
Bởi vì hắn nhìn ra, Hà Thiên không đợi nổi nữa muốn dùng tẩy tủy đan rồi.
Nếu viên thuốc này có thể giúp anh đột phá đến nội kình, từ đáy lòng Vương Phong tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng thay anh.
"Đi thôi, chúng ta cũng về." Chờ Hà Thiên rời khỏi nơi này, Vương Phong cũng đứng lên, thấy hai người Bối Vân Tuyết đều giật mình.
"Anh còn có thể đứng dậy?" Tử Sa nói, con mắt trợn thật lớn.
"Em nói nhảm à? Anh không chết, sao lại không thể đứng dậy?" Nói rồi Vương Phong đi xuống giường, vận động tay chân trừ cảm giác có chút suy yếu bên ngoài thì hoạt động không gặp vấn đề gì.
"Vậy bây giờ chúng ta về cửa hàng." Thấy Vương Phong có lẽ đã hồi phục lại, Bối Vân Tuyết cũng không khăng khăng bắt hắn tiếp tục nằm, hôm nay là lễ khai trương lớn của cửa hàng, bọn họ đã ở đây ba bốn tiếng, cũng không biết tình hình cửa hàng bây giờ như thế nào.
Tuy có Cố Bình ở cửa hàng lo liệu tất cả nhưng anh ta vừa mới lên đảm nhiệm, Bối Vân Tuyết lại có chút lo anh không quản lý được.
Rất nhanh, ba người bọn họ rời khỏi khách sạn Thiên Ngu đi đến cửa hàng châu báu Tuyết Phong, bởi vì hôm qua đã ra quảng cáo.
Mà hôm nay lễ khai trương ở đây lại hết sức long trọng, toàn bộ những người tai to mặt lớn ở thành phố Trúc Hải gần như đều xuất hiện ở đây, nên tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại cửa hàng châu báu đang bận túi bụi, người liên tục chuyển động.
Rất nhiều người vì hâm mộ tiếng tăm nên mới đến, lợi dụng cơ hội đến trước để mua đá quý mà mình thích.
Ngày hôm nay toàn bộ đều giảm hai mươi phần trăm, những món nhỏ có thể không lợi hơn bao nhiêu tiền nhưng nếu là những vật động vào là mấy trăm ngàn hơn cả triệu thì có thể tiết kiệm được một khoản rất lớn, nên những người này sao bỏ qua cơ hội như thế này được, đều chọn đến vào hôm nay.
"Ông chủ, mọi người đã trở về?" Lúc này, một tiếng kêu to truyền đến, là Trương Đại Hãn mặt mũi đầy mồ hội chạy thẳng tới.
Vốn thời tiết bây giờ đã mát, không ít người đã mặc đồ mùa đông nhưng hắn giữa tiết trời lạnh như vậy còn bận đến đổ mồ hôi, có thể tưởng tượng bây giờ cửa hàng bận đến cỡ nào.
"Không xảy ra sự cố gì chứ?" Vương Phong hỏi một câu.
"Không có." Trương Đại Hãn lắc đầu, sau đó nói: "Hôm nay người tới thật sự quá nhiều, chúng tôi đều bận không tả được nhưng ngược lại không phát hiện người nào khả nghi."
"Vậy là tốt rồi." Vương Phong gật đầu, sau đó lại nhìn Trương Đại Hãn một chút, nói: "Các anh chắc là chưa ăn cơm phải không?"
Nghe được lời Vương Phong nói, Trương Đại Hãn hơi nghi ngờ một chút nhưng vẫn thật thà gật đầu, nói: "Bây giờ bận như vậy, chúng tôi cũng không dám tự ý rời vị trí công tác."
"Làm rất tốt, đoán chừng cũng chỉ bận hôm nay, ngày mai có lẽ sẽ khá hơn một chút, trước hết anh để cho nửa số người trong tiệm nghỉ ngơi một chút, sau đó cho người ra ngoài mua thức ăn nhanh về, thay phiên nhau ăn cơm trưa rồi nói sau." Vương Phong nói khiến trong lòng Trương Đại Hãn cảm động không thôi.
Một ông chủ còn quan tâm tới sinh hoạt hàng ngày của cấp dưới bọn họ chu đáo như thế, chỉ sợ ông chủ tốt như vậy cũng không được mấy người.
"Vậy tôi lập tức sắp xếp." Trương Đại Hãn cười một tiếng, sau đó mới quay người đi vào trong cửa hàng đá quý.
"Không ngờ còn nhiều người như vậy." Đợi sau khi Trương Đại Hãn rời đi, Bối Vân Tuyết mới nói, trên mặt có vẻ bất ngờ.
Một cái cửa hàng lớn như vậy bây giờ toàn là người, chỉ sợ không dưới hai trăm người.
Nhìn mấy chữ cửa hàng châu báu Tuyết Phong chính mình viết lúc trước, Vương Phong khẽ cười khổ, sau đó mới chỉnh lại sắc mặt mình, nói: "Đi thôi, bây giờ chúng ta đi vào thay thế một số nhân viên, tuy bọn họ là nhân viên nhưng cũng không thể bị đói."
"Ừm." Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó ba người bọn họ mới đi vào cửa hàng châu báu, thay thế mấy nhân viên trong đó.
Trước đó bọn Vương Phong có tham gia tiệc rượu nhưng những người trong cửa hàng không thể bỏ đi, chỉ sợ đã bận rộn liên tục suốt mấy giờ, từ trên mặt bọn họ Vương Phong có thể nhìn thấy rõ sự mỏi mệt.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi để bọn tôi đến thay." Vương Phong nói, khiến mấy nhân viên bán hàng bên cạnh cách đó không xa đều lộ ra vẻ mặt khác thường.
Mấy người chủ bí ẩn lại muốn làm vai trò của họ, điều này thực sự làm cho các cô cảm thấy cực kì bất ngờ.
Tuy nhiên mấy giờ làm việc liên tục các cô thật sự quá mệt nên cũng không khách khí với Vương Phong, đến một bên nghỉ ngơi.
"Chú hai." Đến tận lúc này Cố Bình mới phát hiện bọn Vương Phong, một mặt mỉm cười đi tới, giờ phút này, hắn lại có chút điệu bộ của người thành công.
"Đại ca, hôm nay khách rất nhiều, anh thứ lỗi một chút." Nhìn thấy Cố Bình, Vương Phong khẽ cười nói.
"Anh không sao, bây giờ cả người anh tràn đầy sức lực." Cố Bình tươi cười, sau đó mới kéo tay Vương Phong đi tới một bên, nói: "Em biết cửa hàng chúng ta hôm nay bán được bao nhiêu tiền không?"
Nghe giọng điệu có chút bí ẩn của Cố Bình, trong lòng Vương Phong lại thấy khó hiểu, hỏi: "Được bao nhiêu?"
"Đây này." Nói rồi, Cố Bình đưa ra một ngón tay.
"Một trăm triệu?" Vương Phong suy đoán.
Một trăm triệu mặc dù nhiều nhưng cũng là chuyện bình thường, dù sao nhiều người đến như vậy, cũng không thể không ai mua?
"Không phải." Ngoài dự đoán của Vương Phong, Cố Bình hơi lắc đầu, sau đó có chút tự hào nói: "Em đoán một trăm triệu là sai trăm phần trăm, cửa hàng của chúng ta từ khi khai trương đến bây giờ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, giá trị số đá quý bán đi tổng cộng đã hơn một tỷ."
"Nhiều như vậy à?" Nghe được lời Cố Bình nói, Vương Phong cũng hoảng sợ kêu to một tiếng, một tỷ, đây không phải con số nhỏ, thậm chí trước kia mức tiêu thụ hàng năm của châu báu Bối thị cũng chỉ đến mức này.
"Đúng vậy mà anh còn chưa báo số đuôi đó, xem số lượng khách đến tiệm chúng ta hôm nay xem, đến lúc đóng cửa anh đoán còn phải gấp đôi thế này cơ."
"Không thể nào?" Nghe được lời Cố Bình nói, mắt Vương Phong cũng trợn thật lớn, một ngày đã bán được hai tỷ, việc này nếu nói với người khác đều sẽ cho rằng là chuyện hoang đường, ngay cả hắn bây giờ cũng có chút không tin.
"Sao lại không?" Cố Bình hỏi một câu, rồi mới thở ra một tiếng thật dài, nói: "Trước đây lúc đi học, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ tận mắt nhìn thấy nhiều tiền như vậy đi qua tay anh, tất cả là do em cho anh, không nghĩ tới giấc mơ của anh thành sự thật nhanh như vậy."
Lời nói của Cố Bình rất bùi ngùi, lúc trước khi bọn Vương Phong cho anh mức lương năm triệu một năm anh còn cảm thấy quá nhiều nhưng cửa hàng châu báu Tuyết Phong hôm nay mức bán ra trong mấy giờ đã hơn một tỷ, hoàn toàn là lợi nhuận sau khi giảm giá, thật sự vô cùng kinh khủng.
Anh xem như đã hiểu được chuyến này làm cửa hàng châu báu thu lại lợi nhuận kếch xù tới mức nào, tưởng chừng như chỉ ngồi ở chỗ này chờ kiếm tiền.
"Đại ca chẳng lẽ ước mơ của anh hạn hẹp vậy sao?" Bỗng nhiên Vương Phong nhìn Cố Bình lại khiến Cố Bình sững sờ.
"Sao nói như vậy?"
"Đại ca có lẽ anh chỉ mơ ước làm ông chủ của một nơi nhỏ gì đó còn ước mơ của em khác, em muốn trở thành một người hơn người, có thể bây giờ lời của chúng ta hết sức khả quan nhưng so với mấy công ty mấy chục tỷ thậm chí hơn trăm tỷ thì quả thực chúng ta không là gì, nên em ước mơ thành lập một tập đoàn, một tập đoàn tư sản không có đối thủ."
"Mà em cần trợ thủ, nên đại ca anh không thể giảm ý chí chiến đấu như vậy." Vương Phong cười một tiếng khiến Cố Bình trợn mắt há hốc mồm.
Tới bây giờ anh chưa từng nghĩ lòng ham muốn của Vương Phong lớn vậy, còn muốn thành lập tập đoàn.
Tuy giọng điệu của Vương Phong nói đến rất nhẹ nhàng nhưng Cố Bình hiểu rõ, e rằng việc này Vương Phong không nói dối, hắn thật sự muốn làm như vậy.
Lúc trước khi đi học, Cố Bình thường xuyên nghĩ mình sau này có thể ở trong một công ty lớn phát huy tài năng nhưng xã hội thật sự quá tàn khốc, không có quan hệ và địa vị, đến cơ hội anh cũng không có, chỉ có khát vọng.
Nhưng bây giờ Vương Phong cho anh một vũ đài lớn, một vũ đài mà đến bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến.
"Được." Cố Bình bỗng nhiên nặng nề gật đầu, sau đó nói: "Nếu như em thật sự muốn mạnh tay làm hết cỡ, vậy đại ca tất nhiên cũng phải ủng hộ em."
"Có câu nói này của đại ca thì em yên tâm rồi." Vương Phong cười một tiếng, sau đó vỗ vai Cố Bình một cái, nói: "Bây giờ anh đi nghỉ một chút, ăn cơm trưa, em đoán hôm nay chúng ta vẫn còn bận rộn."
"Vậy được, vậy em giúp anh xem xét, anh ra ngoài ăn cơm rồi sẽ quay lại." Lần này Cố Bình không tiếp tục nhiều lời, để Vương Phong tạm thời thay thế vị trí của anh.