"Hiện tại chúng ta cũng không xác định được hung thủ kia có phải là ông ta hay không, cho nên chúng ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động, không có chứng cứ, chúng ta cũng không thể làm ẩu, nếu như sai lầm thì với thủ đoạn Bối gia chúng ta sẽ bị bại lộ." Vương Phong nói, ngược lại không có nói dối.
Tuy Bối Vân Tuyết hiện tại trên danh nghĩa thì là bạn gái của hắn nhưng bọn họ hại chết cốt cán của tập đoàn Bối thị, không bị lọt vào sự trả thù điên cuồng mới là lạ.
Đến lúc đó, chỉ sợ lời nói Bối Vân Tuyết cũng đều sẽ vô dụng.
"Anh biết gì về người đứng đầu của tập đoàn Bối thị?" Vương Phong hỏi, ngược lại hắn là muốn tìm hiểu một chút về cha vợ tương lai của mình.
"Đây chính là một nhân vật khó lường." Nghe Vương Phong nói, Hà Thiên cũng hít một hơi, nói: “Chủ tịch của tập đoàn Bối thị, từ lúc bắt đầu nắm giữ gia tộc trong tay đã trực tiếp bộc lộ ra những thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, chỉ vẻn vẹn nửa tháng đã hoàn toàn khống chế gia tộc, không ai dám không phục.”
"Từ lúc ông ta trở thành chủ tịch đến nay đã tiến hành rất nhiều cải cách, phá bỏ cái cũ xây dựng cái mới, khiến cho giá trị sản phẩm của tập đoàn Bối thị ngày càng trở mình phát triển mạnh, bao nhiêu tập đoàn đều vì ông ta mà sụp đổ nhưng cũng không dám trả thù."
"Tôi còn nghe nói chủ tịch Bối thị này là một cao thủ võ công, chỉ sợ thực lực bản thân đã đạt tới ngoại kình, thậm chí là nội kình." Lời Hà Thiên nói khiến cho Vương Phong sững sờ.
"Sao lại nói vậy?" Vương Phong truy vấn.
"Ha ha, đây cũng chỉ là tôi nghe nói mà thôi, tôi chưa từng gặp ông ta, đương nhiên không biết ông ta có phải cao thủ tu luyện thuật khí hay không, tóm lại thì tôi muốn nói cho cậu một câu, người này nhất định là vô cùng kinh khủng, thủ đoạn hung ác, gia tộc Bối thị không ai dám không phục, ông ta được xem là anh hùng của cả một thế hệ!"
"Vậy ông ta so với lão già kia ai lợi hại hơn?" Vương Phong nghe được vô cùng hứng thú, dò hỏi.
Liếc Vương Phong một chút, Hà Thiên đương nhiên đã biết lão già trong lời Vương Phong là ai, chỉ thấy trên mặt anh ta lộ ra một vẻ say mê, nói: "Năng lực của sư phụ chúng ta hiện tại không phải thứ cậu có thể tưởng tượng, chỉ cần ông đồng ý thì có thể không tới một tháng tập đoàn Bối thị sẽ phải suy sụp, nói như vậy cậu hiểu rõ rồi?"
"Em… không thể nào?" Vừa rồi còn nói ba của Bối Vân Tuyết là anh hùng, thế mà mới hỏi câu này thì đối phương trực tiếp trở thành phế vật rồi.
Lời này của Hà Thiên có ý là nếu Quỷ Kiến Sầu đối phó tập đoàn Bối thị thì chưa đến một tháng là đã có thể lật đổ đối phương.
Tập đoàn Bối thị thực sự là quái vật khổng lồ, đặc biệt là gần đây những người này càng vươn móng vuốt đến tất cả mọi ngành nghề, ít có đối thủ.
Một tập đoàn như một đế quốc thế kia, vậy mà nói một tháng là đã có thể lật đổ.
Nếu như không phải quen biết Quỷ Kiến Sầu và được chứng kiến sự lợi hại của ông ấy, Vương Phong sẽ xem lời của người này là lời một kẻ ngu ngốc.
Đồng thời hắn cũng sợ hãi thực lực Quỷ Kiến Sầu, đã vậy năng lực lại còn quá lớn, nếu nói như vậy ở trong nước thì ông ấy chẳng phải là vô địch hay sao?
"Đúng rồi sư huynh, đàn em của anh có ai tên là “Long ca” hay không?" Lúc này, Vương Phong dẹp chuyện của Bối gia sang một bên và hỏi.
"Long ca?" Nghe lời Vương Phong nói, trên mặt Hà Thiên lộ ra chút suy tư, nói: "Việc này không rõ, hiện tại tôi cũng rất ít quản lý giới xã hội đen, đều là để cho đàn em xử lý."
"Thế nào, có phải tên này chọc gì cậu?" Bỗng nhiên, sắc mặt Hà Thiên lạnh lẽo, lộ ra sát khí.
"Không, lần trước em gặp được mấy tên côn đồ, người đối phương gọi tới vậy mà quen biết em, nói là Long ca nào đó cho bọn hắn xem ảnh gì đấy, cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi." Vương Phong cười cười nói.
“Ha, là việc này sao, ảnh chụp cậu là tôi gửi xuống, cậu thân là sư đệ của tôi, tôi đương nhiên phải chăm sóc cậu thật tốt, tránh cho về sau xảy ra chuyện.”
"Vậy em cảm ơn ý tốt của sư huynh." Vương Phong cười hồi đáp.
"Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng." Hà Thiên khoát khoát tay, anh cũng không hề để ý.
"Đúng rồi sư huynh, em cảm giác thực lực bây giờ đã ổn rồi, như thế nào mới được tính là một cao thủ ngoại kình chính thức?" Lúc này, nghe Vương Phong nói làm sắc mặt Hà Thiên cũng trở nên ngưng đọng.
"Ngoại kình có phân chia chính xác, có điều trong lúc nhất thời tôi không giải thích rõ ràng cho cậu được, vẫn là dẫn cậu đi gặp sư phụ trước đi, để ông ấy giải đáp cho cậu." Hà Thiên nói, Vương Phong trầm ngâm một lát cũng nói: "Được!"
Hiện tại Quỷ Kiến Sầu đang ở trong căn phòng có phong cách cổ xưa kia cho nên khi Hà Thiên đẩy cửa ra Vương Phong lập tức nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu.
Trên người Quỷ Kiến Sầu lúc này đang có ánh kim màu vàng nhạt bao phủ, nhìn như một pho tượng thần, khiến cho thần trí Vương Phong lay động.
Nếu không phải Vương Phong đã tiếp xúc với tu luyện, có thể hắn đã cho rằng ông lão trước mắt này là một pho tượng thần còn sống.
Thời điểm mình tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ, mà lúc Quỷ Kiến Sầu tu luyện lại là ánh kim vàng nhạt, quá kinh khủng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
"Sư phụ." Hà Thiên lúc này cung kính gọi một câu.
"Sư phụ." Lúc này, Vương Phong cũng gọi theo một câu, trước mặt Hà Thiên hắn có thể gọi Quỷ Kiến Sầu là lão già nhưng trước mặt ông ấy thì Vương Phong cũng không dám làm loạn.
Đây quả thực là một pho tượng thần còn sống đó, nếu mình thực sự có thể bái ông ấy làm thầy thì sẽ có rất nhiều lợi ích.
"Tiểu Thiên, con đi ra ngoài trước đi." Quỷ Kiến Sầu mở hai mắt ra, thản nhiên nói với Hà Thiên.
"Vâng." Lời Quỷ Kiến Sầu nói Hà Thiên không dám hỏi nhiều, trực tiếp lui ra ngoài, ngay cả đứng ở cửa ra vào cũng không dám.
"Cậu cho rằng cậu sắp thăng cấp ngoại kình rồi?" Lúc này Quỷ Kiến Sầu nhìn Vương Phong vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra là có bất cứ sướng vui buồn khổ gì.
Bị ông ấy nhìn như vậy, Vương Phong chỉ cảm thấy một áp lực thật lớn quét sạch thân thể của mình, áp lực này vô ảnh vô hình nhưng lại thực sự tồn tại.
Quỷ Kiến Sầu chính là như vậy, cho tới bây giờ chỉ có khuôn mặt như vậy, không có chút ý cười, bất cứ ai ở chung với ông ấy cũng sẽ không hề vui vẻ.
"Vâng." Vương Phong gật đầu, sau đó nói: "Con muốn biết ngoại kinh và nội kình cuối cùng được phân chia như thế nào."
"Khí vận đan điền, thả lỏng tinh thần, cậu có thể cảm nhận được lằn ranh ngăn cách ngoại kình." Quỷ Kiến Sầu bình thản nói, giọng có chút hư vô mờ mịt.
Tuy nhiên nghe lời ông ấy nói Vương Phong không do dự trực tiếp bắt đầu nhắm hai mắt vận dụng thuật tụ khí, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ cơ thể Vương Phong, một lát sau sắc mặt Vương Phong có chút tái nhợt, nói: "Đây chính là cửa vào của ngoại kình sao?"
"Đúng, muốn trở thành cao thủ ngoại kình, nhất định phải dùng đan điền của bản thân chứa đựng sức mạnh, đây cũng là điểm khác biệt đáng sợ nhất của đan điền của cao thủ và người bình thường, chờ khi con công phá ngoại kình, ta sẽ tự mình truyền thụ phương pháp tu luyện cho con." Khi nói chuyện xong, Vương Phong cũng hiểu rõ Quỷ Kiến Sầu muốn làm gì, vội vàng đứng lên cúi đầu chào ông ấy một cái, lui ra khỏi phòng.
Trước đó đối với ngoại lực Vương Phong vẫn luôn lâm vào trạng thái mơ hồ, hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã rõ ràng thế nào mới có thể trở thành một cao thủ ngoại kình.
Khi chưa trở thành ngoại kình, chân khí đều tồn tại khắp các vị trí cơ thể ở trạng thái rời rạc, trôi mất cực kì nhanh mà khi trở thành ngoại kình thì phải nối thông đan điền của bản thân để mà tồn trữ chân khí.
Chuyện này với trình độ khoa học hiện tại thì có chút “thiên phương dạ đàm” (1) nhưng vừa lúc Vương Phong dựa theo lời Quỷ Kiến Sầu nói mà vận chuyển sức mạnh thì thật sự cảm nhận được một lực trở ngại cực lớn.
Đây chính là chỗ ràng buộc ngăn cản Vương Phong trở thành cao thủ ngoại kình, chỉ cần đột phá hạn chế này, hắn lập tức có thể trở thành cao thủ ngoại kình!
Thân thể con người ẩn chứa vô vàn bí mật, cho dù là khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển như hôm nay, vẫn không có cách nào hoàn toàn phân tích được cơ thể người, đây giống như là một cái bảo tàng vô tận, mãi mãi cũng không khám phá hết được.
"Sư đệ, thế nào?" Lúc này, Hà Thiên đụng hắn một cái để dò hỏi.
"Em chỉ e là mình còn cách ngoại kình một đoạn." Vương Phong lắc đầu cười khổ, vốn dĩ hắn còn cho là mình sắp thành cao thủ ngoại kình, hiện tại xem ra còn một sự chênh lệch không nhỏ.
"Ha ha, sư đệ cậu không thể nhụt chí, phải biết là lúc đầu tôi từ người bình thường tu luyện thành cao thủ ngoại kình mất trọn vẹn năm năm, cậu trong thời gian ngắn như vậy có thể có thành tựu như thế này, so với sư huynh thì đã lợi hại hơn biết bao nhiêu, vì vậy tôi đây xem trọng cậu!" Hà Thiên vỗ vai Vương Phong, có chút hâm mộ nói.
"À đúng rồi, nếu cậu sắp trở thành cao thủ ngoại kình, vậy tôi sẽ tặng cậu một ít quà." Hà Thiên nói, giống như sắp mang lên cái gì đó.
"Hai người các cậu, mang đồ mà tôi cất giữ lên đây." Hà Thiên nói rồi ngoắc tay với hai đàn em đang ở cửa.
"Là gì vậy?" Thấy Hà Thiên như vậy, trong lòng Vương Phong cũng thấy hết sức kỳ quái.
"Cái này cậu nhìn thấy sẽ rõ." Hà Thiên nói rồi cũng không có giải thích.
Không lâu sau, hai đàn em này trở về, thế nhưng hai người bọn họ lúc này kéo theo một cái rương lớn, nhìn dáng vẻ nhọc nhằn của hai người bọn họ, cái rương này hình như không nhẹ.
"Đây là cái gì?" Vương Phong nghi hoặc hỏi.
"Ha ha, bên trong rương này một số dược liệu dồi dào linh khí mà tôi đã thu thập, vốn tôi giữ lại để cho tôi uống nhưng thực lực của tôi chỉ sợ khó mà thăng tiến thêm nữa, dứt khoát cho cậu toàn bộ vậy." Hà Thiên nói xong sau đó đưa mắt qua hai tên đàn em.
Hai tên đàn em hiểu ý, sau đó mở cái mở rương ra, trong rương toàn bộ đều là dược liệu có màu đen như mực, những dược liệu này cũng đã khô từ lâu, chỉ là khác với những dược liệu khô khác, trong này không không có mùi nấm mốc toả ra, ngược lại còn có một hương thơm tươi mát kỳ lạ.
"Về sau mỗi ngày cậu ăn một gốc này, nó có thể giúp cậu mau chóng đạt được ngoại kình hơn." Hà Thiên nói, trên mặt có một sự ảm đạm.
Vốn dĩ những thứ này là anh ta chuẩn bị cho mình nhưng dù thế nào thì anh ta cũng đã sớm vượt qua cái tuổi tốt nhất để tu luyện, khó mà tăng lên được nữa.
Cho nên những dược liệu này cho Vương Phong uống thì còn có thể giúp hắn sau này tránh đi nhiều đường quanh co.
"Cái này làm sao ăn chứ?" Vương Phong nói xong thì có chút lặng người, một cái rương lớn toàn thứ gì màu đen như mực, hắn thực sự không muốn ăn.
"Cái này tùy cậu, có thể hầm ăn, cũng có thể nấu ăn, cũng có thể xào ăn, cậu thấy làm sao được thì làm." Hà Thiên đáp, sau đó lại nói tiếp: "Sư đệ, đừng có xem thường thứ bên trong rương này, đây là những thứ tôi cất giữ ít nhất mười năm, bên trong không ít linh vật của đất trời."
"Vậy những thứ này chẳng phải là rất đắt tiền sao?" Nghe được Hà Thiên nói cái này cất giữ mười năm, trong lòng Vương Phong giật mình, vốn dĩ hắn xem lời Hà Thiên nói là trò cười mà thôi, không ngờ anh ta vậy mà đã cất giữ chúng trong thời gian mười năm.
"Cái này cậu cũng không cần quan tâm, tóm lại cậu ăn những thứ này tuyệt đối có lợi cho thân thể, chúng có thể giúp cậu tăng lên tầng ngoại kình thứ nhất trong thời gian ngắn." Hà Thiên nó xong sau đó đi đến cái rương trước mặt, một tay nhấc cái rương lên trong tay.
Hai người đàn ông trưởng thành còn phải tốn sức xách cái rương ấy, vậy mà Hà Thiên một tay đã nhấc bổng lên, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của anh ta giống như không cảm thấy nặng gì cả.
Ở bên cạnh anh ta, sắc mặt hai đàn em kia lộ ra vẻ hâm mộ, sức lực cỡ này thực sự có thể gọi là đại lực sĩ đó.
"Đi thôi sư đệ, tôi đưa cậu xuống dưới." Hà Thiên nói, sau đó dẫn đầu đi vào thang máy.
(1)Thiên phương dạ đàm - Ngàn lẻ một đêm: Ý nói những việc quá hoang đường, không có thực.