“Tay trái cứ như vậy mà tàn phế luôn sao?” Trên mặt Vương Phong lộ ra bộ dạng sầu thảm.
“Anh đừng lo, tay trái của anh chắc chắn sẽ không sao mà.” Nhìn thấy nét ảm đạm trên gương mặt của Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ liền đến ôm lấy Vương Phong, nước mắt của cô đã vô tình rơi ướt cả áo của Vương Phong.
Mặc dù trong lòng thì đầy oán thán nhưng Vương Phong rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, hắn nhẹ nhàng dùng tay phải của mình vỗ vỗ lưng của Hạ Tiểu Mỹ, nói: “Cô không cần lo lắng cho tôi, dù là tay trái của tôi có bị tàn phế đi chăng nữa thì tôi cũng có thể sống một cách đầy thoải mái mà.”
Lời nói của Vương Phong tuyệt đối là thật, năng lực nhìn xuyên của hắn không hề liên quan đến cánh tay trái, do nên chỉ cần hắn còn năng lực này thì hắn vẫn còn tiền dùng mãi không hết.
Chỉ tiếc là từ nay về sau không thể tăng sức mạnh thêm cho cánh tay trái của mình nữa rồi, đây thật sự là một khiếm khuyết to lớn.
“Đúng.” Nghe Vương Phong nói, Hạ Tiểu Mỹ bỗng ngẩng đầu lên, tròng mắt có chút đỏ, nói: “Anh nói đúng, cho dù là không còn tay trái thì anh vẫn là chồng của em, em cả đời này cũng sẽ không rời xa anh.”
Nói xong, Hạ Tiểu Mỹ dường như cảm thấy mình có hơi lộ liễu nên hai gò má thoáng chốc ửng hồng cả lên.
Nghe cô nói, Vương Phong lặng người một lúc, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, cô gái này quả thật là ngốc mà, Vương Phong cũng không biết mình rốt cuộc có điểm gì tốt nữa.
Nhè nhẹ vỗ lưng Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong chầm chậm nói: “Tiểu Mỹ, tôi đã có bạn gái rồi, tôi đã từng nói tôi không thể cho cô được hạnh phúc, trong lúc vẫn còn trẻ, cô hãy tìm người tốt mà gả cho họ đi.”
Lúc nói câu này, Vương Phong không muốn quay đầu lại, hắn thật sự không muốn phụ lòng cô gái này nhưng đành phải để cô đến với người khác, Vương Phong vẫn có chút khó chịu.
Đàn ông chính là vậy, đều không nỡ buông tay những người con gái đã từng có một mối quan hệ nào đó với mình, chỉ là Vương Phong hiểu được rằng hắn cũng không thể làm lỡ cuộc đời người khác, như vậy đối với hắn và với cô ấy đều là một loại tổn thương gián tiếp.
“Không lẽ anh thật sự không thích em dù chỉ một chút sao?” Nghe Vương Phong nói, Hạ Tiểu Mỹ cứng đờ cả người, sau đó run nhẹ lên từng đợt.
“Không phải tôi không thích cô, tôi chỉ là không muốn làm mất thời gian của cô.” Nghe Tiểu Mỹ nói, Vương Phong trả lời nhưng lại không biết nên làm thế nào để xử lý tình huống này.
“Anh không hề làm em trễ nãi, là chính em đã yêu anh mất rồi.” Nghe câu trả lời của Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ thể hiện rõ là trong lòng rất mừng, sau đó nói tiếp: “Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc của anh, cũng không cấm anh qua lại với bạn gái, em chỉ mong có một chỗ trong tim anh thôi.”
Nói xong, Hạ Tiểu Mỹ lại nằm sấp lên người của Vương Phong, tay nắm chặt lấy quần áo của Vương Phong, giống như sợ hắn đột nhiên rời đi vậy
“Vương Phong, trái tim em đã thuộc về anh mất rồi, bây giờ tấm thân này cũng thuộc về anh, anh cả đời này cũng đừng rời bỏ em nhé.” Vừa nói xong, Hạ Tiểu Mỹ bỗng cúi đầu xuống dưới.
…
“Khụ khụ...” Tiếng ho của Hạ Tiểu Mỹ phát ra, mặt cô đỏ ửng lên vì ho.
“Em không sao chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong cũng cảm thấy lúng túng.
“Em không sao.” Trừng mắt một cách hung hăng, Hạ Tiểu Mỹ móc khăn giấy từ trong túi áo ra lau khóe miệng của mình, sau đó nói: “Anh cả đời này cũng không được bỏ em đâu.”
Nói xong thì cô đẩy xe thuốc đi ra ngoài.
Đợi đến lúc cô rời khỏi, Vương Phong mới cười khổ kéo quần của mình lên cho đàng hoàng, hắn trước đó chỉ muốn đuổi Hạ Tiểu Mỹ đi chỗ khác, không ngờ bây giờ lại có chuyện tuyệt vời như vậy.
Không thể không nói, Hạ Tiểu Mỹ quả thật là một báu vật, bản thân là một xử nữ thế mà lại đồng ý làm chuyện này.
Do đó bây giờ Vương Phong cũng có chút không muốn để cô ấy rời xa mình, dù sao thì Hạ Tiểu Mỹ cũng nói cô hoàn toàn thuộc về mình rồi, một cô gái như thế này, hắn không nỡ từ bỏ.
Nghĩ đến việc sẽ rời bỏ cô ấy, cô ấy sẽ làm những việc đó cho người khác, Vương Phong vô cùng khó chịu.
Tự cười giễu một cái, Vương Phong cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa, bởi vì chuyện sau này ai cũng không thể biết được nó sẽ như thế nào, bây giờ chỉ có thể từng bước từng bước mà trải qua.
Hạ Tiểu Mỹ đi không lâu, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, người vào phòng rất nhiều, dẫn đầu là Diêu Uyên, người của chính phủ.
Lần này Vương Phong vì cứu người, có thể nói là đã trả một cái giá rất đắt, do đó mặt bọn họ lúc đó đa số đều có chút hổ thẹn.
Một người lành lặn lại biến thành một kẻ tàn phế, nếu là người khác chắc chắn sẽ không chịu nổi rồi.
“Cậu cảm thấy ổn hơn chút nào chưa?” Diêu Uyên hỏi, trên mặt tỏ ra vẻ ân cần lo lắng.
“Tôi không sao.” Vương Phong trả lời, sau đó nhìn đảo qua mọi người một vòng, ánh mắt hết sức trầm tĩnh.
“Sư huynh của tôi hiện giờ ra sao rồi?” Vương Phong sau khi ngất đi thì không còn biết gì nữa nên Hà Thiên rốt cuộc như thế nào hắn cũng không rõ nữa.
“Cậu ta chỉ bị thương nhẹ, không đáng lo ngại, hơn nữa tội phạm cũng đã bị bắt hết, chỉ có một tên trốn thoát được.” Diêu Uyên đáp, lộ ra vẻ mặt trầm trọng.
Bởi vì ông nhìn ra Vương Phong mặc dù không trách cứ bọn họ nhưng giọng điệu không được tốt lắm, tình cảm và vị thế của Vương Phong hiện tại ông hiểu rất rõ, nếu Quỷ Kiến Sầu vì vậy mà lo lắng, chắc chắn mỗi một người bất kì ở đó cũng khó mà thoái thác trách nhiệm.
“Vậy được rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó nói: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, các ông về trước đi.”
“Nhưng...” Nghe Vương Phong nói với những người ở đó mà không lộ ra vẻ ngượng ngùng một chút nào, bọn họ đến đông như vậy còn chưa nói được câu nào thì người khác đã vội tiễn họ về rồi.
Chỉ là Vương Phong vì chuyện của họ mà trở nên như thế này, do đó lúc này họ cũng không dám nói thêm một lời nào.
“Vương Phong cậu yên tâm đi, thương tật của cậu đã có chuyên gia đang đến giúp cậu chữa trị rồi, nhất định giúp cậu hồi phục như ban đầu.” Diêu Uyên nói, gương mặt tràn đầy sự xấu hổ.
“Hơn nữa cậu cũng không cần phải lo, lần này cậu giúp cục cảnh sát thành phố chúng tôi bắt cướp, chúng tôi sẽ gửi cậu một triệu tiền khen thưởng, cái này là cậu xứng đáng nhận được.”
“Chú Diêu, lẽ nào chú thật sự coi tôi là người vì tiền như vậy sao?” Vương Phong trả lời, sau đó lại quay mặt đi.
“Tôi là vì có người nhờ trước, do đó bất kì tiền thưởng gì tôi cũng không cần, tôi cũng không thiếu tiền cho nên chuyện này không có liên quan gì đến các ông, các ông cũng không cần phải tự trách mình gì hết, mất mát của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết.”
Nói xong, Vương Phong vẫy vẫy tay với mọi người, nói: “Được rồi, tôi thật sự đã muốn nghỉ ngơi rồi, các ông cũng đừng quay lại làm phiền tôi nữa.”
“Haizz!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Phong, Diêu Uyên chỉ biết thở dài, cũng không tiện nói thêm gì nữa, bởi vì ông ta nhìn thấy được trong lòng Vương Phong đang rất rối bời, vào lúc này mà lại kích động đến cậu ta, chắc chắn không phải là chuyện hay.
“Vậy cậu cố gắng nghỉ ngơi, một thời gian sau tôi sẽ quay lại thăm cậu.” Nói xong, Diêu Uyên quay mình đi khỏi.
Theo sau đi cùng ông ta vẫn còn những quan chức chính phủ khác.
Nhưng khi mọi người đều đã đi hết, vẫn còn hai người cứ ở lại đó, một người là Đường Ngải Nhu, người cầu xin Vương Phong ra tay giúp đỡ, còn một người là cha của Ngải Nhu - Đường Quốc Quang.
“Vương Phong...”
Ở bên cạnh Đường Quốc Quang, Đường Ngải Nhu cảm thấy vô cùng hổ thẹn, càng lúc càng tự trách mình hơn.
Cô nhờ Vương Phong ra tay, cha cô nhờ thêm một lần nữa, khiến Vương Phong thảm hại như vậy, một cánh tay vì thế mà bị tàn phế, thương tật của Vương Phong bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, đây căn bản là tổn thương không thể chữa trị được.
Cho dù là gắn thêm một cánh tay giả vào thì cũng không thể hoạt động giống như người bình thường được, cứ nghĩ đến Vương Phong vì mình mà biến thành bộ dạng như vậy, Đường Ngải Nhu đều tự trách mình mà khóc rất nhiều lần.
Vương Phong tuy là nhiều lần ăn hiếp cô nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Phong, cô vẫn cảm thấy trong lòng mình đau đớn không thể so sánh được.
Nếu cô không xin Vương Phong ra tay, Vương Phong sẽ không phải bị như vậy, cả đời tàn tật đối với một người bình thường như Vương Phong mà nói có thể là một sự đả kích không thể nào chịu đựng nổi.
“Tôi không sao.” Vương Phong nhìn Đường Ngải Nhu tự trách mình thì cũng thở dài một tiếng, nói: “Tôi không hề trách cô, lần này là do tôi thật sự quá khinh suất, tôi bây giờ đang cần nghỉ ngơi, mời hai người đi trước.”
Nói xong, Vương Phong trực tiếp quay đầu đi, mặc dù miệng thì nói không trách Đường Ngải Nhu nhưng trong thâm tâm thì lại luôn suy nghĩ sao lại xảy ra việc như vậy.
Thật ra lúc đó trong lòng hắn đúng là có chút hối hận, nếu hắn không chấp nhận lời cầu xin của Đường Ngải Nhu thì bây giờ hắn đã không phải trở thành bộ dạng như vậy rồi.
Cánh tay trái của mình tự dưng lại bị tàn phế, sau này cũng không thể hồi phục lại được.
“Tôi...” Nghe Vương Phong nói, lại nhìn thấy hành động của Vương Phong, nước mắt Đường Ngải Nhu bỗng dưng rơi xuống, cô đã nhìn ra Vương Phong thật sự đang trách cô.
“Tôi xin lỗi.” Đường Ngải Nhu mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt càng lúc càng rơi như một trận mưa to không ngớt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Quốc Quang chỉ có thể thở dài một cái, ông ta sau được cứu về mới biết Vương Phong ra tay là do con gái của mình nhờ vả.
Do đó tâm trạng ông ta và Đường Ngải Nhu bây giờ không khác nhau là mấy, đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Vương Phong, nếu không vì ông ta thì Vương Phong cũng không bị tàn phế một cánh tay.
“Vương Phong, cậu cố gắng nghỉ ngơi nhé, cậu cũng an tâm đi, tay của cậu nhất định sẽ trị khỏi thôi, chuyên gia trong nước không chữa được thì tôi sẽ mời chuyên gia nổi tiếng ở nước ngoài về, tóm lại tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cánh tay của cậu lành lặn trở lại, tôi lấy nhân cách của tôi ra để đảm bảo.”
Nói xong, Đường Quốc Quang liền dắt Đường Ngải Nhu rời khỏi chỗ này, cũng không hề quay đầu lại.
Chuyện lần này đều vì ông ta mà ra, do đó thương tổn của Vương Phong ông ta phải gánh vác hầu hết trách nhiệm, bây giờ ông ta chỉ nghĩ làm sao liên lạc với những chuyên gia có tiếng tăm đó.
“Cha, cha nói xem anh ấy tha thứ cho con không?” Bên ngoài phòng bệnh, Đường Ngải Nhu nắm lấy cha của mình hỏi.
“Haizz, cha cũng không rõ.” Đường Quốc Quang thở dài, nhìn thấy gương mặt lo lắng sợ sệt của con gái liền nói: “Bất kể là cậu ấy có tha thứ cho chúng ta hay không thì chúng ta cũng nợ cậu ấy, bây giờ đầu tiên là chúng ta phải rời khỏi đây rồi hẳn nói sau, đừng gây thêm kích động cậu ấy nữa.”
Không nỡ quay đầu lại nhìn phòng bệnh mà Vương Phong đang nằm, Đường Ngải Nhu lúc này mới cùng cha rời đi.