Bạch vô thường vẫn luôn cười hì hì, hắn tươi cười nhưng hàm nghĩa phong phú: giễu cợt châm chọc, có thâm ý khác, vui vẻ giảo hoạt, tóm lại là làm tôi rất bất an.
” Tiểu nương nương, đừng lo lắng, minh phủ hơn hai nghìn năm không có hồng sa trải trên mặt đất, cho nên quỷ sai quan lại rất kích thích, muốn đến thấy mặt người, đừng lo lắng, bọn họ nhìn đáng sợ vậy thôi, nhưng thật sự là không có gì”. Hắn cười an ủi tôi.
Không có gì? Tướng quân đầu trâu ở cửa ác quỷ băm đến chân tay đứt lìa bay loạn, ngay cả khi không có máu tươi phun ra, cũng làm tôi kinh hồn tám tảng
Hơn nữa, hắn bên cạnh càng làm cho tôi hồi hộp hơn.
Tôi trước nay chưa từng nghĩ sẽ bước lên hồng sa tới âm cảnh thiên cũng, lại là bạch vô thường bay ở bên cạnh dẫn đường.
Nhưng hắn cũng có chỗ lợi hại, quỷ sai quan lại đến nhìn chằm chằm vào tôi, bị đôi mắt tà khí của hắn nhìn qua, một đám nhanh chóng cúi đàu, không dám nhìn.
“Bach vô thường … Thất gia …” Tôi nhỏ giọng hỏi: ” ngươi ở minh phủ rất có uy nghiêm sao?”
” Ừm”. Bạch vô thường dùng tay áo trắng che đôi môi đỏ cười lạnh:” quỷ cũng sợ ác nhân, những người nhỏ đó không có công tác tốt, đương nhiên là sợ, tôi cũng là ác nhân…… Bên cạnh đó có không ít quỷ bị tôi câu hồn, người nói xem bọn họ có sợ tôi không? Hi hi hi”
Thì ra là thế, có thể lý giải.
》
Tôi cảm thấy con đường này đi chưa tới đích đã phải khóc.
Bạch vô thường híp mắt nhìn tôi, nhỏ giọng nói:” thật ra có lối tắt, tại sao đế quân đại nhân lại không nói cho người? Một hai phải bắt người leo lên từng bậc.”
Phải không? Có phải giang khởi vân cố tình với tôi?
Khi tôi đang tuyệt vọng, bạch vô thường đột nhiên cười nói:” đế quân đại nhân không ở âm cảnh thiên cung chờ người tới…… Mà tự mình đến đón……. Tôi liền đưa người tới nơi này……”
Vừa dứt lời, giang khởi vân vạt áo bay nhẹ dừng lại ở trước mặt tôi, anh ta nhíu mày nói:” ……. Em thế nào leo lên một ngọn núi cũng khóc”?
Tôi nào có khóc! Cái này gọi là tuyệt vọng!
Quần áo trên người giang khởi vân làm tôi đỏ mặt, cùng màu với quần áo trên người tôi, đỏ như lửa.
“… Tôi chưa leo lên một ngọn núi cao như vậy.” Tôi cúi đầu để che đi cái nóng trên mặt.
“Với tốc độ của em, ba ngày cũng không đi đến” Anh ta hừ lạnh một tiếng
Anh chàng này … không thể an ủi một câu sao?
Giang khởi vân duỗi tay ra bế tôi lên nói: ” đi thôi, ta đưa em lên.”
》
Đỉnh núi trên mây, cửa núi rộng lớn
Đứng ở cửa núi là hai quỷ thần không đầu, quỷ diện lớn lên ở trong bụng, tôi che mặt không dám nhìn.
” Nhìn quen rồi sẽ không sợ”. Giang khởi vân an ủi tôi
” Tôi không muốn quen…..” Thứ này sẽ quen thế nào? Chả nhẽ muốn tôi ở lại âm cây thiên cung?.
Giang khởi vân không dừng bước, trực tiếp bé tôi đi vào đình đài chỗ vách núi, thả tôi ra nói:” được rồi, có thể mở mắt ra”.
Mở mắt ra nhìn, tôi thấy la phong sơn quỷ hồn quỳ trên mặt đất, cảnh tưởng như vậy, ở độ cao của đình làm tôi hoa mắt, giang khởi vân đỡ eo tôi, lạnh lùng nói:” mộ tiểu kiều, em phải có dáng vẻ của chủ mẫu, ta nhiệm kỳ mới có mấy trăm năm, em đừng làm ta mất mặt”
“Mấy, mấy trăm năm?!”
Anh ta gật đầu: ” phong đô đại đế, bắc thái đế quân, thống lĩnh minh phủ, ba ngàn năm một lần….. Ta đều có chút tê liệt, nhưng…….”
“Nhưng cái gì?”
Anh ta cười liếc mắt nhìn tôi: “… có em sẽ tốt hơn.”
Nụ cười này ảm đảm đến không thể ảm đạm hơn, nhưng tôi lại cảm thấy như tuyết đang tan, tươi đẹp như nắng tháng ba rực rỡ.
Có thể nghe được anh ta nói như vậy thật không dễ, tôi nhịn không được mà cắn môi trộm cười.
Một thị nữ ở phía sau quỳ xuống đất nói:” đế quân đại nhân, thanh hoa đại đế và trường sinh đại đế gửi hạ lễ chúc mừng”
Cái gọi là hạ lễ chính là hai loại trà, hương thơm lượn lờ, màu xanh lá cây, bên trong còn nổi lên một quả táo đỏ sậm
Giang khởi vân nhẹ nhàng nói:” nhị vị tôn thần có tâm…..ta thường không uống rượu, hiện tại cũng không thể uống rượu, liền dùng trà thay thế”.
Nhân gian uống rượu giao bôi, tôi cùng anh ta uống trà giao bôi
Bên ngoài truyền đến tiếng nhạt ảo ảo mê hồn, tôi lại……..bị anh ta dùng miệng ép uống trà……
Nước trà đã nuốt vào một nửa, phần còn lại bị môi lưỡi dây dưa từ khoé moointrafn ra ngoài, lướt qua cằm, chảy xuống cổ, rơi vào vạt áo.
Đầu lưỡi lạnh lạnh theo vệt nước đi xuống, mang theo một dòng điện nhỏ, so với lúc đầu, anh ta đã kiên nhẫn hơn nhiều, nhưng……. Tôi vẫn không thể theo kịp tiết tấu của anh ta
Bên ngoài cửa sổ có một mảnh như máu tuyệt vời hoa mạn châu sa, được phủ lên một tầng ánh trăng, trong bóng tối nổ rộ ra.
Tôi ghé vào cửa sổ, muốn vươn tay ra bắt lấy đoá hoa này.
Nhưng phía sau, giang khởi vân không muốn tôi di chuyển, quần áp phức tạp dây dưa bên nhau, cổ áo tôi đã mở đến eo, áo khoác ngoài vướng bận, đã sớm bị anh ta ném sang một bên
Anh ta cúi xuống, ở vai tôi lưu lại đầu dấu ấn, trầm giọng nói:” còn có sức để ngắm hoa sao?”
” Ừm….” Tôi dơ tay để bắt lấy bông hoa này, lại bị phía sau va chạm làm cho toàn thân run rẩy, bên dưới, la hán giường phát ra âm thanh nhẹ, trong đêm lạnh lẽo rất chói tai.
Anh ta thấy tôi cố chấp muốn chạm vào bông hoa kia như vậy, liền đem tôi xoay người lại ôm lấy, cánh tay thon dài cắt đứt bông hoa, cầm vào.
“Em thích?”
“… Ừm … Ahhhhh!”
Anh ta cầm bông hoa bóp nát, cánh hoa rắc vào ngực tôi, tôi cảm thấy ngực đau đớn nóng rát, nhịn không được mà khẽ kêu lên, móng tay cắm vào vai anh ta
Anh ta đặc biệt thích kiểm soát tôi toàn bộ động tác phản ứng, thô bạo làm tôi dưới thân anh ta hoá thành một vũng nước, nhẹ nhẹ từng đợt, từng dung hoà anh ta tiến vào cơ thể.
Động tác quá lớn, bản thân tôi đều nghe được cảm thấy xấu hổ vô cùng, bên ngoài còn có thị nữ, động tác lại lớn như vậy, thật sự tốt sao?
“……… Phân tâm sao?” Cặp mắt xấu xa kia, trong màn đêm đặc biệt mê hoặc nhân tâm.
” Bên ngoài có người………” Môi tôi gần như bị cắn đứt
” Coi họ như người giấy, ta vẫn luôn như vậy, có gì đáng để ý?” Anh ta chẳng để ý, nâng tôi lên mang đên Động Nguyệt giường
Màn che rơi xuống, tôi cưới cùng cũng thư giãn hơn một chút:” khởi vân….”
“Sao?”
“Không được nạp thiếp, tôi không thích.”
Anh ta ngẩn người, cười nhạo một tiếng:” đây là chuyện bên gối nên nói sao, mộ tiểu kiều, rốt cuộc em để ý chuyện này đến mức nào”?
“………xem như, tôi có để ý một chút” tôi bị ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta nhìn chằm chằm đến đỏ mặt tai hồng, thì thầm nói:” nếu không có yêu anh, sẽ không để ý”.
” Ừm, lặp lại lần nữa”. Anh ta đi chuyển cơ thể thon gọn mà vững trãi của mình, ngạo nghễ quán sát.
” Nếu không có yêu anh…..”
” Nói lại”. Giọng nói mát lạnh cùng động tác cuồng bạo hoàn toàn khác nhau, như băng, như lửa, lạnh đến run rẩy, nóng đến đốt tôi thành tro tàn
“Nếu ……. Ahhhhhhh”. Đau quá, anh ta cắn da thịt trước ngực mềm mại của tôi, trong mắt còn hiện lên mờ mờ ảo ảo tia cảnh báo
“Nói lại.”
“… Tôi, yêu anh.” Tôi cắn môi và thừa nhận bản thân hèn mọn.
Anh ta trong ánh mắt không còn lạnh băng, màn che một phương bầu trời, theo ngọn nến đỏ, có một bóng dáng lay động.
Sắc thụ hồn
“Đây là cái gì?” Anh ta thấy những thứ rơi xung quanh túi gấm nhỏ,