Hạ Đồng nén kích động, cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Dương Tử. Ba tháng qua, anh có phần điềm tĩnh hơn trước, đôi mắt đen hun hút lại càng thâm sâu khó đoán.
Hạ Đồng nhìn Ân Di đứng bên cạnh Dương Tử, trong lòng cười tự giễu, hai người họ giống như trời sinh một cặp.
Không nên trốn tránh!!! Không nên trốn tránh!!!
Hạ Đồng bình thản đẩy xe đi về phía trước, cũng không nhìn Dương Tử một cái, bước ngang qua Dương Tử và Ân Di như gặp người xa lạ không quen biết.
Dương Tử cũng không ngoảnh mặt lại nhìn cô, trong lòng một hồi tê tái.
-Lăng Hạo, anh thích bánh kem trang trí cherry hay việt quất?
-Cherry đi, em cũng thích ăn cherry mà.
-Hay là cả hai đi? Mẹ rất thích việt quất.
-Được, mua cả hai thứ đi.
Hạ Đồng như bình thường chọn trái cây. Ai mà biết trong lòng cô bây giờ đang thế nào? Trải qua ba tháng, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát, lại rơi vào quỹ đạo.
Hạ Đồng không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau ở đây, trốn nhau ba tháng, giống như chưa từng tồn tại, vậy mà lại vô tình gặp nhau trong cái siêu thị nhỏ bé này.
-Dương Tử...
Ân Di khẽ gọi Dương Tử. Ba tháng Hạ Đồng như biến mất khỏi cái thành phố này, vậy mà bây giờ cô gái này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
-Em muốn mua trái cây gì thì lựa đi, xong chúng ta về.
-Em không mua nữa.-Ân Di mím môi
-Vậy chúng ta về thôi.
Nói rồi, Dương Tử đẩy xe đi. Ân Di quay đầu lại nhìn Hạ Đồng đang lựa trái cây, mãi một lúc mới chạy theo Dương Tử.
Hạ Đồng tay đang cầm quả cherry thì bỏ xuống, nhìn Lăng Hạo nói: "Chúng ta về thôi."
Nói xong, cô cùng Lăng Hạo quay người bỏ đi.
Cả hai quay lưng về phía nhau, không ngoáy đầu nhìn nhau, cứ như hai người xa lạ, vô tình lướt qua nhau.
Nhưng chắc chắn cảm giác của cả hai khi đó là đồng nhất, cảm giác như hàng vạn con dao đâm thủng trái tim!!! Đau đớn không thể gào thét chỉ im lặng tỏ vẻ không sao.
Có một điều mà họ chẳng thể ngờ rằng, hoá ra, đã trải qua một khoảng thời gian KIA, cuối cùng họ vẫn không thể nào quên được nhau. Dù là chỉ trong một giây phút mỏng manh, cũng không thể.
Lăng Hạo đưa Hạ Đồng trở về Mạch gia, Lăng Hạo thì ở phòng khách nói chuyện với Mạch Gia Vĩnh, Mạch Huân thì có show diễn ở Singapo nên không ở nhà để làm quen và tán gẫu với Lăng Hạo.
Hạ Đồng đem những thứ mua được vào bếp, xắn tay áo đeo tạp dề bắt đầu làm.
Cả quá trình đều im lặng, chú tâm vào việc làm bánh, không khí im lặng lại nặng nề đè nén cảm xúc thật của con người.
Mạch Gia Vĩnh nhâm nhi tách trà cùng Lăng Hạo, thỉnh thoảng nhìn Lăng Hạo, như ngầm đánh giá.
-Cậu có thể tìm được Hạ Đồng, quả thật rất tài, tôi "giấu" Hạ Đồng kĩ như thế vẫn tìm được.-Mạch Gia Vĩnh lời nói có mang tán thưởng
-Mạch lão gia quá khen, cháu chỉ may mắn thôi, nếu không phải tình cờ nghe bạn Hạ Đồng nói chuyện cháu cũng không biết cô ấy vẫn còn trong thành phố.-Lăng Hạo từ tốn uống một ngụm trà nói
-Nhưng mà ta thấy, Hạ Đồng, con bé không ổn!?-Mạch Gia Vĩnh nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô
Từ lúc về nhà đến giờ, cô không nói một tiếng nào, cứ im lặng làm bánh.
-Hôm nay đi siêu thị, cô ấy đã gặp lại, Dương Tử.-Lăng Hạo thanh âm nặng nề
Mạch Gia Vĩnh sững sờ nhìn vào trong bếp, hèn gì, cô không nói một từ nào.
Hạ Đồng lấy bánh từ trong lò nướng ra, dùng kem tươi phết lên bánh, nhưng mà lại cứ làm kem rơi rớt ra ngoài. Hạ Đồng bực dọc để bịch kem xuống, khi trong lòng con người ta rối ren bức bách thì làm gì cũng không được, dù là một chuyện nhỏ nhặt.
-Chị Phương, giúp em phết kem rồi trang trí lên.
Hạ Đồng nói với chị giúp việc, sau đó tháo tạp dề ra, đi ra phòng khách.
Thấy Mạch Gia Vĩnh cùng Lăng Hạo nhìn mình chăm chú, Hạ Đồng cũng hiểu ra, Lăng Hạo lại bép xép với ba mình.
Hạ Đồng đi đến ngồi cạnh Lăng Hạo, khóe môi hơi hé: "Anh lại nói gì với ba em rồi?"
-Anh bảo, ba em nên cẩn thận khi ăn bánh của em làm.-Lăng Hạo trêu
-A, một lát không cho anh ăn.-Hạ Đồng đánh anh
-Em đã mời anh, anh làm sao phụ em được.
-Em thèm vào, một lát em đem bánh qua cho mẹ, không cho anh.-Hạ Đồng bĩu môi
-Không cho anh cũng ăn.
-Anh đúng là người không biết xấu hổ nha.
-Xấu hổ làm sao sống lâu được?
Hạ Đồng bị anh làm cho cứng họng, đúng là không biết xấu hổ mà.
-Hạ Đồng, đem bánh nhiều một chút để cho Cao lão gia ăn cùng.
-Vâng, con biết rồi ba.
Hạ Đồng đáp, nói sao thì nói ba cô vẫn còn rất yêu mẹ cô, điểm cô khâm phục ông chính là sự bao dung trong lòng ông, ông có thể buông tay nhìn mẹ cô bên Cao lão gia.
Cô, đến khi nào mới được thế đây? Khi đã yêu một người bằng cả tấm chân tình, thì sao có thể nói quên là quên được chứ?
--- Nhà Chính ---
Phòng khách tối om, đèn đều bị tắt hết, Dương Tử ngồi trên chiếc ghế sô pha dài, khuôn mặt rơi vào trầm tư, tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả ra làn khói dài. Trong bóng tối, anh trở nên cô độc dưới ngọn khói trắng xóa kia.
Từ lúc cô rời đi đến nay đã là ba tháng, anh cứ tưởng cô đã biến mất, hoàn toàn không tồn tại nữa. Lúc gặp lại cô, thì chỉ còn cảm giác đau đớn.
Ân Di từ trên cầu thang đi xuống, trên vai là chiếc áo khoác mỏng, nhìn Dương Tử ngồi trong bóng đêm hút thuốc, biết rõ anh đang rất ưu phiền.
Từ lúc Hạ Đồng bỏ anh, anh hút thuốc nhiều hơn, anh thường xuyên vào phòng Hạ Đồng có khi còn ngủ trong phòng đó.
Ân Di nhiều lúc không cam tâm, dù sao cô và anh cũng đã đính hôn, sau tốt nghiệp một tháng bọn họ sẽ kết hôn, tức là còn hai tháng nữa, sao anh lại có thể lưu luyến người con gái khác?
Ân Di đi đến góc tường, bật đèn lên, chiếc đèn chùm nhanh chóng phát sáng, hắt ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm cả căn phòng, bóng tối lặng lẽ rút đi.
Dương Tử nheo mắt, sau đó gạt điếu thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu nhìn Ân Di.
Trong đó có bao nhiêu là thống khổ!!!
-Sao anh vẫn chưa ngủ?-Ân Di đi đến cạnh anh
-Anh chuẩn bị đi ngủ đây. Em cũng về phòng đi.-Dương Tử cất giọng khàn khàn
-Dương Tử, từ lúc gặp lại... em ấy, anh trở thành như vậy. Rốt cục chúng ta đã đính hôn hay chưa?
Nếu không, Ân Di thực sự không tin là bọn họ đã đính hôn với nhau.
-Hai tháng nữa là kết hôn, em lo lắng làm gì.-Dương Tử khoé môi cứng ngắc
-Bởi vì còn hai tháng nữa kết hôn, mà em sợ, lúc đó anh sẽ bỏ đi.
Ân Di trong lòng thấp thỏm lo âu, đêm nào cũng nghĩ đến anh sẽ rời xa mình bất cứ lúc nào, Ân Di lại càng lo sợ.
-Đừng suy nghĩ lung tung nữa, quay về phòng ngủ đi, trễ lắm rồi.-Dương Tử vươn tay xoa đầu Ân Di, đơn thuần như anh trai xoa đầu em gái mình
Dương Tử cũng không ở lại làm gì, xoa đầu Ân Di xong liền bỏ lên tầng trên.
Ân Di lúc này liếc sang nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Dương Tử không trở về phòng mình, mà đi đến phòng của Hạ Đồng, anh mở cửa ra, căn phòng vẫn trống trơn.
Dương Tử đi đến chiếc bàn ở giữa phòng, ngồi xuống chiếc ghế dựa, nhìn chậu hoa oải hương đang tỏa mùi thơm.
Màu tím, thật là tươi, thật là rực rỡ, đến mức chói mắt.
-Anh không tin, oải hương sắp héo anh còn làm nó có thể tươi tốt, mà tình cảm giữa chúng ta không thể bắt đầu lại.
Ngày đó, anh không đuổi theo cô hay đi tìm cô, bởi vì anh biết, cho dù anh có nói thế nào, cô cũng sẽ rời đi, ba tháng, có lẽ giúp bọn họ trưởng thành hơn.
-Ba giờ sáng rồi, anh về phòng mình đi.-Ân Di mở cửa đi vào, liếc sang bàn tay anh đang chạm vào cảnh oải hương
-Anh sẽ ngủ ở đây.
-Dương Tử, em và anh đã đính hôn.-Ân Di như muốn anh nhớ rằng, hai người họ trên danh nghĩa cũng đã gần là vợ chồng
-Ân Di, hai tháng sau, chúng ta kết hôn, không lẽ thời gian này, anh không được tự do?-Dương Tử trầm thấp quét ánh mắt đen băng lãnh qua người Ân Di
-Tối nào anh cũng ngủ ở căn phòng này, em cũng là con gái, em cũng biết ghen. Còn nữa, chậu hoa này, vứt nó đi.-Ân Di hoàn toàn mất khống chế với bản thân
-Em thử vứt xem. Em chỉ cần đợi hai tháng nữa là chúng ta kết hôn, nhưng mà Hạ Đồng, không bao giờ đợi được.-Dương Tử ánh mắt hằn hộc
-Dương Tử...
-Ân Di, so với Hạ Đồng, em rất may mắn, đến cuối người kết hôn với anh vẫn là em. Mà Hạ Đồng đã hi sinh rất nhiều, nói sao thì cái chết của Tiểu Lạc cũng là do anh gián tiếp gây ra, cô ấy mất đi người thân nhất, lúc ấy chỉ còn duy nhất mình anh, nhưng rồi anh cũng ruồng bỏ cô ấy, em có biết, cô ấy từng nói, Tiểu Lạc đã chết, cô ấy càng không thể mất anh.
Dương Tử dừng một chút, lại tiếp tục nói, thanh âm chua xót.
-Khi ấy Tiểu Lạc là mạng sống của cô ấy, mất đi Tiểu Lạc, cô ấy như cái xác không hồn, khó lắm mới như trước, vậy mà anh lại tiếp tục làm cô ấy đau lòng, nói cho cùng, kẻ đáng thương nhất là Hạ Đồng. Hạ Đồng đã mất rất nhiều chỉ vì ở bên cạnh anh. Cô ấy biết là sai lầm nhưng vẫn tiếp tục. Kẻ như anh, yêu còn không có tư cách, làm gì nói đến đem lại hạnh phúc cho ai.
Câu cuối, anh cười cay đắng.
-Anh không phải từng yêu em sao?-Ân Di không tin anh đã quên mình
-Đã từng. Anh cũng đã vì em ba năm sống trong thế giới riêng do mình tạo ra, chính Hạ Đồng giúp anh hòa nhập với mọi người, đem lại bầu trời mới cho anh. Ân Di, em hẳn rõ, anh với em chỉ còn trách nhiệm.
-Trách nhiệm...
-Đến lúc này, anh đã làm tốt trách nhiệm của mình rồi. Chia tay Hạ Đồng, kết hôn với em, đã là trả giá quá lớn với anh.
-Em... Dương Tử, em sẽ xem là anh đang mộng du, em sẽ không xem lời anh nói nãy giờ là thật.-Ân Di mở to mắt ngửa mặt lên, để không cho nước mắt rơi ra
Dương Tử lặng thinh, không nói gì. Tính tình của Ân Di, anh đã quá rõ.
Ân Di quay người đi về phòng mình, không hiểu sao lòng lại rất đau, một hồi chua xót, nước mắt cũng đã chảy ra. Nhìn vào, cuộc cá cược này là Ân Di thắng, nhưng mà bên trong, Ân Di lại thua, thua một cách thảm hại, Hạ Đồng đã thắng.
Sáng chủ nhật, Hạ Đồng cầm hộp bánh hôm qua mình vừa làm xong bước dọc trên con đường, cô mặc chiếc áo sơ mi tay dài sọc carô đỏ đen, chiếc quần jeans dài xanh nhạt, quải thêm chiếc cặp nhỏ bên hông, mái tóc cột lên thả một bên. Không yếu mềm mà nhẹ nhàng thanh thoát, lại rất nữ tính.
Hạ Đồng lấy điện thoại đang reo từng hồi dài của mình ra khỏi chiếc cặp, sau đó kéo một cái lên màn hình nghe.
-Vâng mẹ.
[...]
-Con đang trên đường đến đây. Mẹ có cần mua gì không?
[...]
-Vâng, con sẽ ghé qua siêu thị mua, một lát gặp mẹ.
Hạ Đồng cất điện thoại vào, nhìn đèn xanh từ từ chuyển sang đỏ, bước ra vạch dành cho người đi bộ.
Cuộc sống của cô, mỗi ngày đều trải qua như thế, không có anh, cô vẫn sống vui vẻ.
Hạ Đồng cô, không muốn như trước, nhu nhược yêu anh nhận lại chỉ là đau đớn.
Hạ Đồng rẽ vào siêu thị, gửi bánh kem ở quầy thu ngân sau đó đi đến quầy thực phẩm, mua trứng và thịt bò. Mẹ cô lúc nãy dặn mua hai thứ đó bà sẽ làm một món beef steak cho cô ăn còn nói không khác gì nhà hàng.
-Nên mua bao nhiêu trứng đây? Thịt bò thì bao nhiêu mới đủ? Lúc nãy quên hỏi mẹ rồi.
Hạ Đồng nhìn từng miếng thịt bò được đóng gói xếp dài thành hàng, lẩm bẩm một mình.
Khi cô đang lưỡng lự đang mua bao nhiêu kí thịt bò thì kế bên đã có người đứng cạnh, chỉ là cô không để ý đến.
-Chị ơi, lấy em nửa ký thịt bò đi.
-Vâng, em đợi chị một lát.
Hạ Đồng không để ý đến người kế bên, lại lấy điện thoại từ trong cặp ra, gọi cho Lăng Hạo.
-Alo, em đang đến chỗ mẹ.
[...]
-Nếu được mua kem đến ăn đi, sau khi ăn bữa xong thì dùng bánh kem trái cây, có kem càng tốt.-Hạ Đồng nói rất vui vẻ
[...]
-Cao lão gia và mẹ chắc chắn không ăn kem rồi, mà nè, định lấy lòng mẹ em sao?
[...]
-Anh muốn lấy em, em cũng không cho.
-Cô ơi, thịt bò của cô.
Chị bán hàng đưa chiếc túi đựng thịt bò cho cô.
-Không nói nữa, em phải đi mua trứng, một lát gặp anh sau.
Nói xong, cô cúp máy bỏ điện thoại vào cặp, cầm túi thịt bò chị bán hàng đi, đi sang quầy bán trứng.
Sắc mặt Dương Tử nãy giờ đen thui, anh đứng bên cô gần nửa ngày trời, mà cô, không hề chú ý đến, còn vui vẻ nói chuyện điện thoại với Lăng Hạo. Hạ Đồng, em rời xa anh cũng không lưu luyến sao? Hay là đó là điều em vốn muốn?
Dương Tử hai tay đút vào túi, đi theo phía sau Hạ Đồng.
Hạ Đồng đang đứng trước quầy trứng, lấy từng quả một để vào một túi nhựa, miệng đếm từng quả.
Dù sao mua dư còn hơn thiếu, nếu dư có thể làm bánh plan ăn, cũng không tệ.
-Làm bánh cần bao nhiêu quả trứng?
Bên cạnh lại vang lên giọng nói trầm ấm, Hạ Đồng không để ý gì mấy, liền tốt bụng chỉ: "Từ ba đến năm quả, tùy lượng bột."
Nói xong, Hạ Đồng giật mình. Giọng nói này...
Hạ Đồng kinh hoảng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Ngay cả phản ứng nên làm gì cũng quên.
Lần trước gặp anh, cũng không gần thế này. Có nên bình thản nói một câu: "Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?" sau đó hiên ngang bỏ đi, để cho anh thấy mình vẫn tốt không?
Nhưng mà đáng tiếc, Hạ Đồng như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ, Hạ Đồng khinh thường bản thân mình, chỉ vừa nhìn gương mặt kia, tim lại đập mạnh.
Dương Tử cúi xuống nhìn cô, ánh mắt khẽ động, con ngươi đen láy xẹt qua tia nhu tình, chỉ là rất nhanh, không thể phát hiện.
Anh còn nhớ, lúc ở bệnh viện, cô từng nói, cô nắm bàn tay anh, chẳng khác nào là đang cầm lưỡi dao nhọn, tự mình làm bản thân đau, cô cũng không muốn giữ lại bất cứ thứ gì liên quan tới anh, kỉ niệm lẫn con người.