-Thiếu gia, chào buổi sáng.-chị Ly thấy Thiên cùng Dương Tử từ trên đi xuống, nói
Thiên thì mỉm cười thay cho lời chào, còn Dương Tử là khuôn mặt lạnh te để thay thế.
Bây giờ cô hiểu, anh em không cùng cha hoặc mẹ, khác nhau điểm nào rồi. Một người quá dịu dàng, dễ gần, còn một người như tảng băng ở Nam Cực, ngàn năm không tan mà.
-Hai anh ăn sáng ngon miệng.-Hạ Đồng bưng hai phần ăn lên bàn
-Em ăn cùng đi.-Thiên đề xuất
Hạ Đồng lại im lặng, như đang ngẫm nghĩ gì đó, đến một lúc mới lên tiếng.
-Em đến trường ăn được rồi.
-Sao lại để đến trường? Mau ngồi xuống ăn cùng đi.-Thiên quả quyết nói
Hạ Đồng lại im lặng một hồi mới trả lời:
-Em thấy để em vào trường ăn thì hau hơn.
-Được rồi, anh không ép em.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô, nãy giờ anh quan sát cô, hình như có gì đó không ổn, từ khi nào con gà mái này lại trả lời chậm chạp như vậy?
-Lâm Hạ Đồng, hôm nay, tôi cho phép cô ngồi ăn cùng. Ngồi xuống.-Dương Tử nói nhưng lại giống ra lệnh hơn.
Hạ Đồng im lặng một hồi, mới đáp:
-Không cần, tôi đến trường ăn sau.
-Thế nào?-Dương Tử cau mày lại nhìn cô
Cô lại im một lúc, mới nói:
-À, tôi đổi ý rồi, tôi ăn.
Sau đó cô ngồi xuống đối diện Dương Tử. Chị Ly cũng đem phần ăn lên cho cô.
Hạ Đồng thoải mái ăn, nhưng nếu là ngày thường cô đã nói liên tục rồi, tại sao hôm nay chỉ cắm đầu ăn một từ cũng không nói, dù cô mê thức ăn đến chừng nào, thì cái miệng của cô làm sao không nói trong vòng năm phút được chứ? Điều đó, làm anh rất thắc mắc.
-Hạ Đồng, em bị đau họng hay sao mà không nói chuyện gì hết vậy?-Thiên hơi lo lắng hỏi
-Không có.-Hạ Đồng đáp xong vẫn ăn tiếp.
-Vậy sao em không nói gì hết, có phải em bị làm sao rồi không?-Thiên hỏi tiếp
-Không phải, tối qua, em vừa xem một truyện cổ tích nên học hỏi.-Hạ Đồng nói, đồng thời ngước đầu nhìn Dương Tử
Anh cũng nhìn cô.
-Là truyện cổ tích gì?
-Một con gà mái nông cạn thiếu suy nghĩ mắc lừa con heo đực, gà mái đùa giỡn tỏ tình với heo đực, nào ngờ con heo đực này không nói lý lẽ lại đi nói với mấy con vật khác gà mái thích nó, bị nó từ chối còn bám theo. Cho nên sau này em không muốn giống như con gà mái, em phải suy nghĩ thận trọng trước khi nói.-Hạ Đồng nói xong liền liếc anh một cái
Dương Tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, lắng nghe.
-Truyện cổ tích đó tên gì?-Thiên hỏi
-Heo đực phụ tình.-Hạ Đồng cố ý nói lớn
-Anh phải xem mới được.-Thiên vẫn tưởng chuyện cô kể có thật, nói
Người ngu cũng biết Lâm Hạ Đồng cô đang nói mỉa Dương Tử anh.
-Vậy thì tôi cũng phải lên xem mới được.-Dương Tử nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng
Hạ Đồng im một lúc, sau khi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ xong mới đáp:
-E là xem lại không hay bằng trực tiếp xem hay mình là nhân vật.
-Vậy thì tôi phải thực hành rồi.
-Cứ thoải mái.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, tao nhã cầm khăn lau miệng mình, không lâu sau đứng lên.
Cô cứ tưởng anh đi ngay, ai mà ngờ anh lại dừng lại sau lưng cô, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, vừa đủ cả hai nghe.
-Thực hành làm sao thiếu con gà mái như cô được, tôi không ngại cùng cô làm "người nổi tiếng" lần nữa đâu.
Dương Tử nói xong câu đó rồi nhếch môi bỏ đi ra ngoài.
Hạ Đồng tay vẫn đang bỏ thức ăn vào miệng lại vì câu nói của anh dừng lại, sau ba phút thông não, cô điên cuồng trút giận vào dĩa thức ăn trước mặt mình.
Anh vừa nói cái gì chứ? Lần nữa sao? Lâm Hạ Đồng cô sẽ không để anh có cơ hội đó nữa đâu.
Thiên là người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu gì, càng không biết Dương Tử nói gì với cô, chỉ biết nhìn cô đang trút giận vào dĩa thức ăn, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
-Anh đưa em đến trường.-Thiên ấm giọng nói
-Không cần đâu anh Thiên, em phải lên lớp, hôm nay có tiết kiểm tra Văn, để khi khác đi ạ.-Hạ Đồng nhìn anh nói xong rồi xách cặp ra ngoài
-Lại khi khác, đến bao giờ mới được đây.-Thiên như cười giễu bản thân mình, khẽ lắc đầu, là anh đơn phương tình nguyện, làm sao trách cô?
Hạ Đồng chạy xe đến trường, vừa dắt xe vào bãi xong, Hạ Đồng thong thả đi lên lớp, chỉ là đi đến đâu cô cũng nghe những tiếng xầm xì, cô nhìn họ, họ lại im làm lơ như đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng cô biết, cô là nội dung của cuộc thảo luận đó.
Hạ Đồng phải cố gắng xem như không nghe gì hết, tốt nhất giả ngu như không phải nói cô mới có thể dẹp lời ra tiếng vào đi vô lớp. Ngồi vào bàn của mình, Hạ Đồng chăm chỉ lấy bài ra xem, tối qua đi sinh nhật của anh cô quên béng hôm nay mình có tiết kiểm tra Văn.
Về đến nhà Chính lo suy nghĩ, lo tập trung vào chuyện học hỏi truyện cổ tích "Heo đực phụ tình" làm cô hoàn toàn quên sạch, kết quả hôm nay vào đến lớp cô phải học bài.
-Không hiểu sao lại có người mặt dày như cô ta.-một giọng nữ sinh điêu ngoa vang lên giữa lớp học
Hạ Đồng xem như không nghe thấy vẫn tiếp tục xem bài.
-Trên đời này thứ người gì cũng có, chẳng hiểu sao mọi thứ xấu xa cô ta có đủ.-người khác khinh khỉnh nói tiếp
Hạ Đồng hơi ngước đầu nhìn họ, thì ra là Nguyên Nhã cùng một nữ sinh khác cùng lớp. Chắc Nguyên Nhã ghét cô từ chuyện tối hôm qua chứ gì.
Hạ Đồng hơi cười nhạt, sau đó cuối đầu xem bài tiếp, đây chính là cuộc sống của những kẻ giàu có khinh thường người khác.
-Chắc tối qua tưởng mình được làm partner của anh Dương Tử nên lên mặt, dù có ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp đến đâu, thì bản chất nghèo hèn vẫn còn ở trong người thôi.-Nguyên Nhã miệt thị, cười khỉnh
-Những kẻ người khổ luôn như vậy, bám díu những công tử nhà giàu, mong kiếm lợi lộc chứ có tốt gì.-nữ sinh đi cùng Nguyên Nhã khinh thường
Hạ Đồng hai tay cầm quyển tập siết chặt lại, nhưng không nói gì, tiếp tục xem bài, những chuyện này, cô quá quen thuộc rồi.
Họ nói là chuyện của họ, còn nghe hay không, quan tâm hay không lại là chuyện của cô.
Hạ Đồng quả thật không hiểu, cô thì làm gì họ? Cô đã giành giựt thứ gì của họ chứ. Bản thân cô cũng muốn bình bình an an mà sống qua ngày thôi, khó lắm sao?
-Đúng là thứ mồi chài.
Nguyên Nhã cùng nữ sinh kia bị thái độ phớt lờ của cô chọc tức, lại không thể làm gì, trong đầu nảy ra một ý định, hoàn toàn xấu xa.
Tiết Văn đến, Hạ Đồng cất tập vở vào cặp, lúc nãy xem chưa kĩ gì hết, bị tiếng ồn của Nguyên Nhã cùng bạn cô ta quấy rầy, cô là thiên tài cũng không học được.
Cô Thu dạy Văn bước vào lớp, việc đầu tiên chính là nhắc nhở học sinh không được sử dụng tài liệu, sau đó mới phát bài.
Hạ Đồng nhìn tờ đề kiểm tra trong tay, ít nhất cô biết làm ba câu trên tám, mấy câu kia làm đại cũng được.
Hạ Đồng bắt đầu làm, lại không hay, mình sắp bị vu oan.
Làm hết hai câu, Hạ Đồng như vào đường cùng, vò đầu bứt tóc mà không ra, đến khi cây viết bị cô làm cho nghẹt mực cô mới thò tay xuống học bàn tìm cây viết khác.
Bàn tay lại chạm vào một thứ gì đó, y như một tờ giấy.
Sao lại có tờ giấy trong hộc bàn của cô?
Vẫn chưa kịp định thần, giọng nói của Nguyên Nhã đã vang lên trước:
-Thưa cô, bạn Hạ Đồng xem tài liệu.
-Hạ Đồng sao em dám?-cô Thu lớn tiếng la
-Em... em không có... không phải đâu....-Hạ Đồng lắp ba lắp bắp lời nói không hoàn chỉnh
-Còn nói không, trên tay em đang cầm gì hả?-cô Thu càng lớn giọng hơn
-Em... em quả thật không có... không phải của em...-Hạ Đồng buông tờ giấy xuống giải thích
-Còn chối, chứng cứ còn sờ sờ trước mặt, em khỏi biện minh.-cô Thu đứng trước mặt cô, tức giận nói
-Em không có, quả thật em không biết tờ giấy này ở đâu ra.
Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, bản thân cô còn không biết nó từ đâu nằm trong hộc bàn mình nữa, là cô vô ý bỏ vào hay có người cố ý bỏ vào? Nếu có người cố ý vậy là ai được chứ? Không lẽ Nguyên Nhã!??
Hạ Đồng nhìn Nguyên Nhã đang ngồi cười khúc khích, khinh khỉnh trên môi, ánh mắt lộ ra tia hung ác cùng thỏa mãn, hài lòng.
Hạ Đồng cũng hiểu được chuyện, hóa ra, ép cô vào thế cùng, làm cô bị vu oan, làm cô bị la mắng là niềm vui của họ.
-Thưa cô, em không có. Cô tin em đi.-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng nói
-Làm sao tôi tin em được? Mau theo tôi lên phòng giáo vụ.-cô Thu không chịu tin cô, gằn giọng nói
-Cô...-Hạ Đồng không phục
-Thế nào? Không biết phép tắc sao? Hay là ỷ lại là trợ lý của hội trưởng nên không nghe tôi.
-Không phải...
Hạ Đồng hiểu rõ, cô Thu đang nói mỉa cô, căn bản không ai tin cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng không tin cô. Rốt cuộc thì đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?
Hạ Đồng không nói nữa, im lặng đi ra khỏi lớp, đi theo cô Thu lên phòng giáo vụ.