Mục lục
Chuyện Tình Hoàng Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Đồng đi ra đứng trước mặt anh, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ nhìn anh, cô chỉ khoác chiếc áo khoác phủ lấy bộ quần áo ngủ bình thường ở nhà.

-Có chuyện gì sao? Hay là tôi lại làm sai gì?-Hạ Đồng nhìn nhìn anh mở miệng

-Ừ.

Ừ? Là ý gì? Không lẽ cô làm sai gì nữa sao? Hớ hớ, có sao? Cô chỉ mới bị anh đuổi ra khỏi nhà Chính nếu gây lỗi nữa cô bảo đảm sẽ không còn cơ hội quay về đó.

-Không có nha, rõ ràng tôi không có làm gì sai, hồ sơ anh kêu tôi lấy tôi kêu anh Thiên đưa lại giùm anh, tôi lại làm sai gì chứ?-Hạ Đồng ngẫm nghĩ

Hạ Đồng còn đang suy nghĩ mình lại gây ra lỗi gì thì đã bị một cánh tay kéo mình lại, ngay sau đó được đặt ngồi lên ghế phụ của chiếc Ferrari. Hạ Đồng còn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, thì tiếng động cơ đã vang lên, sau đó chiếc xe lao nhanh trong màn đêm.

-Thắt dây an toàn vào.-Dương Tử không nóng không lạnh nhắc nhở

-Ờ.

Hạ Đồng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, quên mất việc hỏi anh đưa mình đi đâu?

-Dương Tử này, có phải nửa đêm anh rỗi hơi không ngủ được nên đến phá tôi hay không? Hay là vì tôi phạm sai lầm anh thấy đuổi tôi ra khỏi nhà Chính nhẹ quá nên quyết định đưa tôi đi sau đó...-Hạ Đồng nói bỏ vế sau, trong lòng không khỏi rùng mình

-Tôi không thực hiện cái thứ nhất, thứ hai cũng không thể có khả năng. Tốt nhất quăng cô xuống biển để khỏi ai biết tôi làm.-Dương Tử quăng đôi ngươi lạnh như băng qua cho Hạ Đồng

Có ai lại như cô không? Trên đời này anh chưa bao giờ thấy một người vừa ngu ngốc lại giàu sức tưởng tượng như cô.

-Tôi chỉ anh này, tôi bơi rất giỏi đó nha, quăng xuống biển tôi cũng lên bờ được thôi.-Hạ Đồng đáp một câu xanh rờn

Dương Tử bị cô chọc đến sắc mặt tối sầm, anh thật muốn dán miệng cô lại mà. Có ai nghe bị uy hiếp sẽ bị anh quăng xuống biển lại ung dung như cô còn chỉ anh đừng quăng cô xuống biển vì cô bơi giỏi không?

-Tốt nhất cô câm miệng cho tôi.-Dương Tử sắc lạnh nói từng chữ, liếc mắt nhìn côHạ Đồng líu lưỡi nuốt nước bọt ực một cái, sau đó rụt cổ lại, cô làm sao biết lại chọc giận anh, cô chỉ nói đúng sự thật thôi mà.

Thiệt là buồn chán!!! Thiệt sự rất buồn chán!!!

_Ào... ào... ầm... ầm...

Hạ Đồng còn đang than chán lại bị tiếng động vang lên ầm ầm, từng luồn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ hé mở thổi vào mát rượi, mùi mằn mặn của biển sực vào cánh mũi của cô, từng tiếng sóng biển ầm ầm vang lên đập vào bờ.

Hạ Đồng nhìn ra cửa sổ, nhìn cảnh biển trong gió đêm tạo ra từng cơn sóng mạnh mẽ dạt vào bờ.

-Anh định quăng tôi xuống biển thật sao? Đừng nha, lạnh lắm đó.-Hạ Đồng quay qua nhìn anh, ra vẻ cầu xin

-Cô còn nói, tôi lặp tức thẩy cô xuống ngay.-Dương Tử không chút sắc thái nào, lạnh như tờ nhìn cô

-Biết rồi, tôi sẽ câm miệng.-Hạ Đồng cúi đầu, đưa hai tay bịt miệng mình lại

Dương Tử định nói gì đó thì điện thoại vang lên, Dương Tử lấy điện thoại từ trong tui quần ra, nhíu mày một cái liền giãn ra, nhìn cô rồi cầm điện thoại ra trước mũi xe nghe.

Hạ Đồng trề môi nhìn anh đã khỏi xe, mắc gì mắng cô không cho cô nói chuyện chứ, là anh bắt cô bỏ giấc ngủ ngàn vàng của mình xuống gặp anh mà. Còn gây áp lực hâm doạ cô, còn đạo lí không chứ?

Hạ Đồng ngồi chờ trong xe đến mười lăm phút vẫn thấy Dương Tử nói chuyện điện thoại, lâu lâu đôi mày anh nhíu lại không lâu sau giãn ra.

Nhìn anh từ mọi góc cạnh, vẫn đẹp đến thế. Mọi cử chỉ, biểu cảm chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng lại đẹp đến thu hút.

Hạ Đồng đợi không được nữa, bèn tháo dây an toàn mở cửa đi xuống xe. Cô không để ý, lại để cửa khoá trong mà đóng cửa lại.

Hạ Đồng vừa ra, Dương Tử cũng nghe điện thoại xong. Anh xoay qua thấy cô đứng trước mặt mình trong bộ quần áo phong phanh, mở miệng:

-Không sợ chết cóng sao mà đi ra?

-Định ra xem anh nói chuyện với cô nào mà say mê đến thế thôi.

Dương Tử trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như bắn ra băng, làm cô đã lạnh nay còn lạnh thấu xướng hơn. Lặp tức cô cười giã lã xua tay nói:

-À, tôi nói giỡn. Tôi vào xe đây.

Nói xong cô lặp tức quay lại xe, vừa cầm tay cầm mở lại không được, nhất thời chau mày lo lắng mở thêm. Vẫn không được, hình như, khoá trong rồi.

Không, phải, chứ!!!!

-Làm sao vậy?-Dương Tử nhìn cô cứ đứng vặn cửa hỏi

-Bị, khoá trong rồi.-Hạ Đồng mếu máo nhìn anh, bảo đảm, cô sẽ bị anh xử tử cho xem.

-Lâm Hạ Đồng, rốt cục cô để đầu óc của cô đi đâu rồi.-Dương Tử gần như muốn bóp chết cô

-Xin lỗi, tôi không phải cố ý mà.-Hạ Đồng biết lỗi mặt méo sẹo liên tục xin lỗi anh

-Bỏ đi, đợi người đến đó vậy.-Dương Tử không hơi đâu so đo với cô, lấy điện thoại bấm trên màn hình một dãy số

Nhanh chóng cô nghe được tiếng nhấc máy từ đầu dây bên kia.

-Đem xe đến bãi biển ở ngoại ô cho tôi ngay.-Dương Tử thanh âm lạnh lẽo ra lệnh

[...]

-Đừng hỏi nhiều, năm phút sau, tôi muốn cậu đem xe đến.-Dương Tử cau có đáp, sau đó liếc nhìn cô

Hạ Đồng nhìn anh cười không nổi.

[...]

Dương Tử nghe người trong máy nói hết thì cúp máy, sau đó đánh ánh mắt lạnh lẽo qua cho cô.

-Hơ, trời nhiều sao thật.-Hạ Đồng giả ngu nhìn lên trời nói

Trên trời, ngay cả một vì sao cũng không có, chỉ có duy nhất ánh trăng mờ nhạt dưới đám mây.

Ai mà không nhìn ra, cô đang giả bộ để không nghe anh chửi.

Trời rất lạnh nha, lại còn đang đứng ở biển, từng cơn gió biển thổi vào làm cô không ngừng run lên vì lạnh, cô lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ khoác chiếc áo ngoài mỏng manh, lạnh đến rùng mình. Hạ Đồng xoa xoa hai cánh tay, cả người co rúm lại vì lạnh.

Đang nghĩ bản thân mình đã gây ra nghiệt gì bây giờ lại gặp phải tên điên như anh, giữa đêm khuya khoắt lại chở cô đến biển thì một chiếc áo khoác bằng da màu đen được phủ lên bờ vai đang không ngừng run lên của mình.

Hạ Đồng nhìn Dương Tử, ánh mắt lộ ra tia ngạc nhiên.

-Tôi, tôi không lạnh, anh khoác vào đi.

Hạ Đồng vội đưa tay định lấy áo trả anh thì anh đã ngăn lại.

-Dám bỏ ra, tôi lặp tức thả cô xuống biển.

Hạ Đồng không dám lấy ra, đành để yên nhìn anh, rõ ràng trời rất lạnh, chiếc áo thun của anh cũng không dày cho lắm, anh lại đưa áo khoác cho cô, anh sẽ bị lạnh cho xem.

-Có lạnh không?-Hạ Đồng len lén nhìn anh hỏi

Dương Tử không trả lời cô, dựa người vào thành cửa xe khoanh hai tay trước ngực mình chờ người đến đón.

-Anh, có muốn khoác cùng không?

Thật ra cô phải rất can đảm khi hỏi anh câu đó, nghĩ lại thật xấu hổ. Nửa ngày trời anh vẫn chỉ nhìn cô, y như đang nhìn người hành tinh lạ đáp xuống.

Hạ Đồng rụt rè đứng bên cạnh anh, chia nửa cái áo khoác cho anh, bởi vì anh quá cô nên cô phải với lên khoác lên bờ vai cho anh, lại vô tình chạm vào khuôn mặt lạnh lùng cương nghị cùng đẹp mê mị của anh.

Tim cô, như nhảy ra ngoài, đập liên hồi!!!

Như trả qua nửa thế kỉ, Hạ Đồng cùng Dương Tử bốn mắt nhìn anh, lại không nói gì. Đến khi Hạ Đồng có lại tri giác, cô vội cúi đầu, nhưng chỉ được một giây, cả người cô đã bị bàn tay rắn chắc của anh kéo lại.

Cả người cô như núp gọn trong lòng ngực của anh, anh lại cúi đầu chạm bờ môi lạnh giá của mình lên bờ môi anh đào đang run lên vì lạnh của cô.

Giữa bãi biển vắng lặng không người, chỉ có tiếng biển, có hai người đang hôn nhau.

Nụ hôn của anh, vẫn cuồng nhiệt nóng bỏng cùng chiếm đoạt như thế. Hạ Đồng ngây ngốc cả người, như có luồn điện xẹt qua, làm cô mất đi tri giác mà quên cả phản kháng. Nụ hôn này, lại làm cô ấm áp, quên mất sự lạnh giá của gió biển, của màn đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK