Mục lục
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Trà không có cố tình nói với Tưởng Ngọc Trân nhưng chuyện Sơn Trà mang theo một người phụ nữ với cách nói chuyện và khí chất phi thường đến trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy, mọi người truyền tai nhau ồn ào huyên náo, cho dù không có nói thì cũng đã sớm truyền tới lỗ tai cô ta.

Tuy rằng mới đầu Tưởng Ngọc Trân cũng rất tò mò, nhưng cũng không có đặt Quản Văn Hoa ở trong lòng, cho rằng là người không liên quan, kết quả buổi tối khi đi ra ngoài nói chuyện phiếm, mới nghe nói người Sơn Trà mang đến kia vậy mà chính là người làm việc cho nhà nước ở An Thành, chính là nhân vật lãnh đạo rất có bản lĩnh.

Đa số thôn dân của thôn Tam Tuyền đã sống hơn phân nửa đời, lãnh đạo lớn nhất mà họ có thể gặp qua chính là đại đội chủ nhiệm, mà cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Đừng nói là lãnh đạo An Thành, cho dù là lãnh đạo trấn trên bọn họ cũng không có mấy người có thể gặp qua, lần này còn tới một người có chức vụ cao đến như thế, trong lòng mọi người có thể không nói thầm sao?

Tưởng Ngọc Trân ngay từ đầu căn bản không tin, Sơn Trà ở trong mắt cô ta chỉ là một người bình thường chẳng qua kiếm được ít tiền mà thôi, mà số tiền kia vẫn là Tạ Tri Viễn kiếm được.

Làm cái xưởng nội y gì đấy có thể kiếm được tiền hay không cũng không biết, có thể hấp dẫn được vị lãnh đạo cấp cao như thế tới được sao?

Cô ta mới không tin.

Bất quá rất nhanh người truyền tin tức đã đến nói với cô ta.

“Không phải tới vì cái xưởng của Sơn Trà.”

Người nghe tin đều không khỏi càng thêm tò mò, đi lên hỏi: “Vậy còn có thể tới vì cái gì?”

Tưởng Ngọc Trân nhếch khóe miệng lên, nhưng mà không đợi cô ta vui vẻ, chỉ nghe người nọ nói thêm.

“Tôi nghe vợ chú ba nói, người đó chính là dì nhỏ của Sơn Trà!”

Tưởng Ngọc Trân đè lại sự đắc ý đã muốn tuôn ra ở trong cổ họng đến nghẹn lại.

“Nói hươu nói vượn! Mẹ cô ta cũng đã chết tám trăm năm rồi, làm sao mà còn có dì nhỏ nào cơ chứ?”

Tức khắc ánh mắt mọi người đều sôi nổi chuyển dời đến trên người cô ta, khi nhìn thấy là cô ta đều ngậm chặt miệng lại.

Bởi vì chuyện khi ăn tết đó làm cho trong lòng mọi người đều không quá thích cô ta.

Tuy rằng Tưởng Ngọc Trân cùng với Sơn Trà là người một nhà, nhưng mặc kệ là cách làm người hay làm việc vẫn cô cùng khác biệt, Tưởng Ngọc Trân so với Sơn Trà đều kém xa, còn luôn ở sau lưng người khác nói bậy nói bạ về Sơn Trà, lúc trước khi Sơn Trà mới vừa gả tới, cô ta đã có ý đồ ở trung gian châm ngòi ly gián Sơn Trà cùng với Kim Tuệ Tuệ.

Cứ việc thôn Tam Tuyền cùng với Vịnh Thanh Thuỷ cách nhau không gần, nhưng hai thôn này cũng không phải không có người thông báo, chuyện Sơn Trà cùng với nhà họ Tưởng đoạn tuyệt quan hệ, cho dù có không có nói rõ thì mọi người cũng đều nghe nói qua.

Vì sao đoạn tuyệt quan hệ cũng truyền ồn ào huyên náo, trong lén lút mọi người đều cảm thấy mẹ con hai người Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân cũng không phải là loại tốt đẹp gì, Tưởng Vệ Quốc thân là một người ba, vậy mà lại giống với hai mẹ con nhà này, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nếu không cũng không thể bức cho Sơn Trà một cô gái đã gả ra ngoài còn phải đi đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

Cũng bởi vì là như vậy nên hiện tại mọi người ai cũng không xem Tưởng Ngọc Trân trở thành chị gái của Sơn Trà, nghe cô ta nói như thế, người nói chuyện nọ có chút không phục mà nói: “Cô cũng không phải là con gái ruột của ba Sơn Trà vậy mà cô lại biết sao?”

Tưởng Ngọc Trân bị nói đến đen mặt, ba ruột cô ta cũng không phải là người tốt lành gì, từ khi mẹ cô ta gả đến nhà họ Tưởng, cô ta đã sớm xem bản thân trở thành con gái ruột của Tưởng Vệ Quốc, bình sinh ghét nhất chính là người ta nói cô ta không phải là con gái ruột của Tưởng Vệ Quốc.

Cô ta đã bại lộ bản tính ở trước mặt người trong thôn, cũng không che giấu gì nữa, chống nạnh rồi nói: “Vậy thì như thế nào hả? Tôi không biết chẳng lẽ các người biết?”

Người nọ tức đến mức nhịn không được cũng đứng lên nói: “Cô có tin hay không thì tùy cô, không tin thì người đó cũng là dì nhỏ ruột của Sơn Trà, cho dù bình dấm chua kia của cô có bị ngã đến mức khiến cho bản thân bị chìm chết trong đó thì người kia cũng là dì nhỏ ruột của Sơn Trà!”

Tưởng Ngọc Trân bị người đó nói đến mức mặt đen thành đáy nồi, làm trò ở trước mặt mọi người nên cũng không dám nói cái gì, cuối cùng tức đến mức dậm chân một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi trở về.

Người nọ nói chuyện bất quá vẫn rất tức giận, khinh bỉ một tiếng nói: “Ai mà không biết trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì chứ? Còn không phải sợ Sơn Trà càng ngày càng có tiền đồ, cô ta sẽ bị Sơn Trà đè bẹp xuống hay sao.”

“Muốn tôi nói sao, kỳ thật cũng không cần so, chỉ cần là người có đôi mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được, cô ta căn bản kém xa Sơn Trà!”

Người nọ thấy Tưởng Ngọc Trân đã đi xa, giống như sợ cô ta nghe không được mà gân cổ hét lớn lên.

Tưởng Ngọc Trân tức đến mức cắn chặt răng, vào nhà họ Chu sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại thật mạnh.

Chu Bình An đang ở trong viện giặt đồ, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, nhíu mày nói: “Cô đang phát điên cái gì vậy hả?”

Tưởng Ngọc Trân trừng mắt nhìn anh ta rồi hỏi: “Hai ngày này người phụ nữ tới nhà họ Tạ kia rốt cuộc là ai vậy? Có mối quan hệ gì với con khốn nạn Sơn Trà kia?”

Chu Bình An trầm giọng nói: “Quản chuyện của người ta làm cái gì, có quan hệ gì với cô hay sao.”

Tưởng Ngọc Trân lại kêu lên: “Đương nhiên là có quan hệ! Vừa rồi tôi nghe người ta nói, nói đó là dì nhỏ của đồ móng heo nhỏ Sơn Trà kia! Còn là người làm việc bên trong nhà nước!”

Chu Bình An vừa nghe, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên: “Lời cô nói là thật sao?”

Tưởng Ngọc Trân đã gấp đến mức tức chết rồi, chẳng lẽ còn có thể làm giả hay sao?

Thấy trong mắt Chu Bình An hiện lên một tia vui mừng, cô ta lại hừ lạnh một tiếng hỏi: “Anh lại đánh chủ ý gì nữa hả?”

Chu Bình An vừa bị cô ta hỏi, lại khôi phục vẻ mặt vô biểu tình như cũ rồi nói: “Chuyện này có liên quan gì tới cô.”

Tưởng Ngọc Trân lạnh lẽo nhìn anh ta: “Anh cũng đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi.”

Chu Bình An cười lạnh lên: “Yên tâm, không thể quên được, chỉ cần chuyện của tôi trở nên tốt, tôi nhất định sẽ không quấn lấy cô nữa.”

Tưởng Ngọc Trân lại hừ lạnh một tiếng đi vào phòng phía tây, hai người tan rã trong không vui.

Từ năm trước khi Chu Bình An xuất ngũ, sau khi Tưởng Ngọc Trân ngả bài với anh ta xong, mối quan hệ giữa hai người lại càng thêm kỳ quái.

Không biết đã đạt thành giao dịch gì với nhau mà Tưởng Ngọc Trân cũng không đòi ly hôn với Chu Bình An nữa, bề ngoài hai người vẫn là vợ chồng, nhưng từ sau ngày đó hai người cũng đã bắt đầu phân phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK