Mục lục
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Trà còn không biết nhóm người này có ý đồ gì với cô, khi Tưởng Vệ Quốc mang theo Triệu Xuân Hoa cùng với bà cụ nhà họ Chu tới cửa, lúc đó cô còn đang ở trong bếp lò nướng thịt ăn đấy.

Bà Lưu nghe được mở cửa phòng, liền đi mở cửa, kết quả khi nhìn thấy người tiến vào chính là cả nhà bọn họ, ý cười nơi khóe miệng đã lập tức biến mất không còn bóng dáng.

“Các người tới đây để làm gì?”

Tưởng Vệ Quốc đến nay vẫn không tán thành việc Sơn Trà không làm tròn đạo hiếu với người cha ruột như ông ta mà lại đi báo hiếu với một bà goá cách ông ta tám sào cũng không so được, bất quá đâu sao thì bà Lưu cũng là trưởng bối, tuy rằng trong lòng ông ta tràn đầy bất mãn, trên mặt lại còn giả bộ bày ra bộ dáng ngạc nhiên tới hỏi: “Bà à, Sơn Trà có ở đây không?”

Ai ngờ bà Lưu vừa nghe xong ngay cả cửa cũng không để cho bọn họ tiến vào đã ầm một tiếng, cửa lớn cứ thế mà đóng lại ở trước mặt Tưởng Vệ Quốc.

“Không có ở đây, các người mau chóng rời đi nhanh đi.”

Nói xong không thèm để ý đến bọn họ, bà ấy giữ cửa cài chốt cửa, xoay người vào nhà đi.

Tưởng Vệ Quốc bị ăn phải cảnh bị đóng cửa nhốt ở ngoài như thế này, trong lòng không khỏi bốc lửa, tiến lên gõ cửa ầm ầm.

Người làm việc ở xưởng cách vách đều nghe rõ được động tĩnh, nhưng mà ai cũng không nói gì, ai mà lại không biết Sơn Trà đã đoạn tuyệt quan hệ cùng với Tưởng Vệ Quốc, trước mắt nhà họ Chu xảy ra chuyện, ông ta lại tới gõ cửa nhà Sơn Trà, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra người của hai nhà này đang đánh chủ ý gì.

Sơn Trà cho dù quả thật có tiền, nhưng lại dựa vào đâu mà cô phải nhận lấy cục diện rối rắm này của nhà họ Chu cơ chứ? Càng kỳ quái hơn chính là Tưởng Vệ Quốc thân là một người ba ruột của cô thế nhưng cũng tới để giúp nhà họ Chu cầu tình, trách không được Sơn Trà lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta đấy, người này so với con đỉa còn có thể hút máu người nhiều hơn thế nữa, quả thực ngay cả mặt cũng đều vứt bỏ.

Vợ lão Tam còn muốn làm việc để kiếm sống nên đứng lên liền mắng: “Nhà ông có người chết đấy à, gõ cái gì mà gõ lắm thế? Một người lớn già đầu đến như thế rồi, đã không có lương tâm thì thôi đi, ngay cả mặt mũi cũng muốn vứt bỏ hay sao? Trong nhà mình tự làm ra cục diện rối rắm vậy mà còn muốn để cho Sơn Trà đến chùi đít thay cho các người nữa, không biết là cái thứ gì nữa! Tôi nhổ vào!”

Chị dâu Hà bình thường là một người hoà thuận, ngày thường khi thấy tính tình nóng nảy như pháo hoa thế này của vợ lão Tam cũng sẽ không nhịn được mà đi khuyên vài câu, vậy mà lúc này lại một câu cũng không hé răng.

Vốn dĩ mọi người đang lòng đầy căm phẫn, thấy vợ lão Tam không nhịn được mà mắng ầm lên, ai cũng đều theo đó mà mắng theo.

Sắc mặt Tưởng Vệ Quốc trở nên xanh mét, lại nghĩ tới cảnh tượng khi đó ở Vịnh Thanh Thuỷ bị người người nhổ nước miếng mắng nhiếc.

Triệu Xuân Hoa vẻ mặt trào phúng: “Thấy rôid sao? Tôi đã sớm nói cái đồ móng heo nhỏ Sơn Trà này không có khả năng sẽ hỗ trợ, nếu như cô ta có thể hiếu thuận được như thế vậy còn có thể làm ầm lên một trận như thế cùng với người trong nhà hay sao?”

Bà cụ nhà họ Chu lại vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, để Chu Minh Quân đẩy bà ta đi đến trước cửa lớn, không hề có bộ dáng ương ngạnh giống như Triệu Xuân Hoa, bà ta không hề có chút tôn nghiêm khẩn cầu nói: “Sơn Trà à, con hãy ra mở cửa đi, bà già đây cầu xin con, con hãy nể mặt ba con, mà giúp anh rể con một lần này thôi mà.”

“Những người đó thúc giục đòi nợ nói, chỉ cho chúng ta thời gian nhiều nhất là một tháng mà thôi, bằng không bọn họ sẽ đến hủy đi phòng của chúng ta, đánh gãy chân Bình An.”

“Bà già đây cũng chỉ có một đứa con trai là Bình An mà thôi, nếu như mà thằng bé lại xảy ra chuyện này, vậy bà già đây phải sống làm sao cơ chứ, nếu như mà con thấy chết không cứu, bà già này cũng chỉ có thể dùng dây thừng để treo cổ…”

Bà ta than thở khóc lóc nói bản thân mình có bao nhiêu đáng thương, hơn nữa còn đem hết thảy sự việc đều có quan hệ với Sơn Trà, quả thật giống như Sơn Trà chính là đầu sỏ gây nên tội lỗi vậy, nếu như cô không đi hỗ trợ thì chính là nhìn bà ta đi tìm chết vậy.

Sơn Trà sớm đã bị động tĩnh bên ngoài kinh động đến lúc này đang đứng ở phía sau cửa, coi nghe bà cụ nhà họ Chu than thở khóc lóc trần thuật, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười lên tiếng.

Cô quả thực không biết trong đầu của nhóm người này rốt cuộc là cái gì, cô cùng với nhà họ Chu quăng tám sào cũng không thể dính được tí quan hệ nào, bà cụ nhà họ Chu này rốt cuộc là làm sao mà lại dám vội vàng dùng đạo đức bắt trói cô lại như thế.

Đừng nói là đánh gãy chân Chu Bình An, cho dù là anh ta bị đánh đến mức chết đi thì Sơn Trà cũng sẽ không thèm cho bọn họ lấy một cái liếc mắt.

Cô đối với hai vợ chồng này căn bản là không có bất kì một cái đạo đức gì đáng để nói đến, vậy còn sợ đạo đức ràng buộc cái gì chứ?

Bà cụ nhà họ Chu đang nói một nửa, Sơn Trà đột nhiên mở cửa ra.

Bà cụ nhà họ Chu vừa nhìn thấy cô giống như đã nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng mình vậy, hai mắt giống như phát ra ánh sáng từ trên ghế dập đầu với cô.

Sơn Trà bất động cũng không có nói lấy lời nào, chờ đến khi bà cụ nhà họ Chu run run rẩy rẩy cái trán đều sắp chạm đến trên mặt đất, lúc này cô mới nhếch khóe miệng cúi người làm bộ muốn đem người nâng dậy tới gần bà cụ nhà họ Chu rồi nói: “Dựa vào mặt mũi của Tưởng Vệ Quốc hay sao? Ông ta mà có cái mặt mũi gì?”

Đầu bà cụ nhà họ Chu vừa mới dựa gần đã liền nghe thấy lời Sơn Trà nói như vậy, tức khắc hốt hoảng thất thố mà ngẩng đầu, vốn dĩ bà ta còn muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Sơn Trà nhanh nhẹn đánh gãy, cô nhìn nhìn bà cụ nhà họ Chu, lại nhìn nhìn hai người Tưởng Vệ Quốc cùng với Triệu Xuân Hoa đang đứng phía sau bà cụ nhà họ Chu, tiếp tục ở bên tai bà ta thấp giọng nói.

“Bà cũng không cần cố làm ra dáng vẻ đòi sống đòi chết này cùng với tôi làm gì, tôi cùng với đồ ngu xuẩn Tưởng Ngọc Trân kia không giống nhau, nếu về bà đem chút kỹ xảo này doạ cho chị ta kinh sợ có lẽ chị ta sẽ còn làm, còn nếu bà muốn uy hiếp tôi, thật ra lại không nhận được gì đâu.”

“Hôm nay đừng nói là bà ở đây quỳ gối này, cho dù là Tưởng Vệ Quốc có quỳ gối, tôi cũng không có khả năng cho các người mượn một phân tiền.”

“Còn về con của bà cùng với bà, các người có chết hay không thì chuyện này có liên quan gì đến tôi hay sao?”

“Bà cũng là người đã sống mấy chục tuổi rồi đúng không? Tôi nghĩ chút đạo lý có lẽ bà cũng sẽ không thể nào không hiểu được đúng không?”

Chỉ cần cô không có dính dáng vào, ngay cả ai cũng đừng nghĩ bắt ép cô.

*** 176 ***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK