Mục lục
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về trấn trên chỉ cần một chuyến xe, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan không cần nghĩ cũng chỉ có thể ngồi chiếc này, lúc hai người Sơn Trà đi, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan đã ngồi ở trên xe, Tưởng Ngọc Trân đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ tức giận đến đỏ mặt tía tai, dáng vẻ cứ như muốn nhanh chóng trở về liều mình với ai đó, Lý Thúy Lan thì ngồi ở bên cạnh vẻ mặt xui xẻo.

Cô ta có thể không xui xẻo sao? Vốn dĩ cô ta nghĩ có thể tham một chút lợi đi ké xe với Tưởng Ngọc Trân cùng nhau vào thành phố một chuyến, kết quả lợi lộc gì cũng không chiếm được mà còn chọc một thân xúi quẩy.

Lúc trước ở ngân hàng cô ta cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, sổ con hơn chín trăm đồng tiền này, sao bên trong nói không có tiền là sẽ không có tiền được, sau khi nghe nhân viên công tác của ngân hàng nói như vậy xong, cô ta mới hiểu ta, tất cả đều chỉ là là Chu Bình An lừa Tưởng Ngọc Trân mà thôi.

Chu Bình An này cũng thật là không ra gì! Không có thì không có, đang êm đẹp mà lừa vợ của mình làm gì chứ! Giờ thì tốt rồi, cũng lừa cả cô ta luôn.

Vốn dĩ lúc hai người tới, Tưởng Ngọc Trân còn cực kỳ vui vẻ mà thanh toán tiền xe cho cô ta, chuyện này vừa xảy ra, Tưởng Ngọc Trân liền giống như một con gà trống chuẩn bị lên sàn đá gà vậy, tức giận đến mức cái gì cũng không rảnh lo, đừng nói là đi dạo, vừa từ ngân hàng ra, Tưởng Ngọc Trân đã đi thẳng đến bến xe, cứ ở phòng đợi bến xe ở bên trong đợi một ngày, cô ta ngay cả hớp nước cũng chưa được uống, vé xe trở về còn phải tự mình mua nữa chứ!

Lý Thúy Lan càng nghĩ càng nghẹn khuất, một bên mắng Chu Bình An không phải người, một bên mắng mình vì sao phải đi tranh cái vũng nước đục này.

Chuyện này nếu là Chu Bình An và mẹ là bà cụ Chu cùng nhau hợp tác lừa gạt Tưởng Ngọc Trân, vậy thì chẳng phải hôm nay cô ta đi theo dạo một chuyến này cũng sẽ đắc tội cả Chu Bình An với bà cụ Chu nữa rồi sao?

Trở về nếu bà cụ Chu biết là trò lừa gạt này bị vạch trần sớm như thế, còn chẳng phải là sẽ mắng cả thêm cô ta nữa sao.

Đây thật đúng là tức chết người mà, cô ta tới đây một chuyến, mang về một bụng tức, đói đến mức ngực cũng phải dán vào lưng, còn đắc tội người ta nữa, rốt cuộc là công cốc hết à?

Lý Thúy Lan vẻ mặt ưu sầu ngồi ở trên chỗ ngồi, quay đầu còn thấy Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cũng ngồi ở trên xe, trong tay không biết đang cầm thứ gì, nhưng mà thơm ngào ngạt ăn, ngon đến nỗi cô ta chảy nước miếng ròng ròng, chỉ có thể quay người đi coi như không nhìn thấy.

Chờ xe đến trấn trên, Sơn Trà và Tạ Tri Viễn hai người trước một bước lái xe về nhà, không bao lâu, Tưởng Ngọc Trân vừa đến nhà, quả nhiên liền làm ầm ĩ lên.

Bà cụ Chu tuy rằng người nằm liệt, nhưng giọng nói lại trung khí mười phần, Tưởng Ngọc Trân vừa ném sổ con tới trước mặt bà ta, bà lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì, hừ lạnh một tiếng, ác nhân cáo trạng trước nói: “Tôi biết ngay mà, cô cái đồ phá của này sẽ không nhịn được, Bình An vừa mới đi có mấy ngày thôi, cô đã vội không ngừng muốn đi tiêu tiền của thằng bé rồi. May mà tôi đã nói với Bình An trước, không thể đưa tiền cho cô, nếu không chắc là chưa tới hai ngày, tiền đã bay sạch dưới tay cô rồi!”

Tưởng Ngọc Trân nghe xong liền biết quả nhiên là chủ ý của bà cụ Chu với Chu Bình An, tức giận đến mắt đều đỏ.

Cô ta ở bên ngoài khua chiêng gõ trống tuyên dương một phen Chu Bình An để lại sổ con cho cô ta, người của nửa cái thôn đều đã biết, kết quả bây giờ mới phát hiện đây đều là lừa cô ta?

Tưởng Ngọc Trân cắn răng, dáng vẻ cứ như muốn uống máu ăn thịt, bà cụ Chu lại khinh thường nhìn lại.

“Tôi nói cho cô biết, tiền của Bình An có thể để lại cho hai đứa Minh Quân Minh Kiệt, muốn để lại cho chính cô tiêu ư? Cái cửa sổ cũng không có đâu, tưởng là tôi không biết sao? Ngoài mặt thì giả vờ nước giếng không phạm nước sông với vợ của Tiểu Tạ, trên thực tế lại còn nhớ thương đến tiền của Bình An nhà tôi sao? Còn muốn mang tiền cho cô ta mượn ư? Tôi thấy cô mơ tưởng cũng rất là giỏi đấy nhỉ!”

Tưởng Ngọc Trân tức giận đến phát run, nhưng mà miệng lại không lợi hại được bằng bà cụ Chu, vốn là cô ta trở về chất vấn bà cụ Chu, cuối cùng lại biến thành bà cụ Chu chỉ vào mũi cô ta mà mắng, mắng cô ta đến nỗi một câu cũng không phản bác ra được, cuối cùng tức giận đến nỗi lập tức thu dọn đồ đạc quay trở về vịnh Thanh Thủy.

“Em không nhìn thấy khuôn mặt đó của Tưởng Ngọc Trân đâu, tức giận đến nỗi tím cả mặt cơ mà, khi nãy lúc chị tới đây, thấy cô ta đã thu dọn đồ đạc xong muốn về nhà mẹ đẻ.” Trương Hỉ Muội đã lâu không gặp Sơn Trà, bắt đầu buôn chuyện với cô, cực kỳ bon mồm.

“Vậy mà bà cụ Chu cũng không khuyên cô ta, cũng không sợ cô ta lần này đi xong sẽ không quay lại à?” Trương Hỉ Muội líu lưỡi nói.

Sơn Trà trả lời: “Yên tâm, chị ta chắc chắn sẽ quay lại.”

Trương Hỉ Muội khó hiểu: “Vì sao chứ? Nếu chị là Tưởng Ngọc Trân, lúc này nói gì thì cũng sẽ phải ly hôn.”

Tuy rằng cô ấy kiên định đứng ở phe của Sơn Trà, cảm thấy Tưởng Ngọc Trân không phải là người tốt, nhưng chuyện Chu Bình An làm lần này đúng là quá ghê tởm, kể cả không cho tiền, thì ít nhất cũng còn đỡ hơn là làm giả, lần này chuyện này làm ầm lên người cả thôn đều biết, quá là mất mặt rồi.

Sơn Trà nằm ở trên ghế bập bênh: “Dù sao thì chị cứ xem đi, chị ta chắc chắn sẽ quay lại.”

Tưởng Ngọc Trân một cô con gái nhà lành đồng ý gả cho Chu Bình An làm mẹ kế, ý đồ cũng là vì Chu Bình An ngày sau thăng quan phát tài, nếu như bây giờ ly hôn, đó chẳng phải sẽ thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo sao, kể cả là Tưởng Ngọc Trân không muốn nữa, thì Triệu Xuân Hoa cũng sẽ không đồng ý.

Hai mẹ con này ý đồ bất chính, không vớt được chỗ tốt gì từ trên người Chu Bình An thì sẽ không từ bỏ.

Có điều ở trong trí nhớ của Sơn Trà, Chu Bình An thăng chức là bởi vì hoàn thành nhiệm vụ lập công lớn, tuy rằng lúc công huân bình định xuống dưới là đầu xuân sang năm, nhưng thời gian lập công nếu không nhầm thì chính là hai ngày này.

Nhưng Chu Bình An mấy ngày hôm trước vừa mới từ trong nhà trở về quân đội, trên đường cũng đã phải trì hoãn vài ngày, nhiệm vụ lần này nếu anh ta muốn đuổi kịp thì cũng chỉ miễn cưỡng, càng đừng nói là lập công.

Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không thể thăng chức, vậy thì mộng đẹp được trở thành phu nhân của quan chức cấp cao trong quân đội của Tưởng Ngọc Trân có thể sẽ tan thành mây khói.

Vì cái danh hiệu này mà cô ta đã nhẫn nhịn sắp thành Ninja rùa đến nơi rồi, nếu như đến lúc đó phát hiện không vớt được gì cả, vậy thì hẳn là sẽ thú vị lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK