Thấy dáng vẻ khó chịu của Triệu Lâm, Lữ Nam Nam càng cảm thấy đau lòng.
Trước đây người đàn ông này chưa từng đối xử như vậy với cô ta.
Lữ Nam Nam vừa khó chịu lại vừa hối hận. Nếu không phải cô ta mắt mù đi theo Vương Vũ thì sao có thể thành như hiện giờ?
Người đàn ông đã từng yêu sâu đậm mình, yêu chiều đủ mặt với mình, sao có thể cố gắng giữ khoảng cách với mình như bây giờ?
“Triệu Lâm, em thật sự đến để xin lỗi anh, em sai rồi, anh... tha thứ cho em được không?” Lữ Nam Nam nói nói rồi ch ảy nước mắt.
Người người qua lại trong bệnh viện, thấy cái dáng vẻ đau thương này của cô †a, mà không nghe được hai người họ nói gì, chắc sẽ cho rằng người sai là Triệu Lâm.
Thấy vẻ mặt tiều tụy và dáng vẻ đau thương đến cực điểm của đối phương, Triệu Lâm ít nhiều gì cũng có xúc động.
Cô ta là cô gái mà anh từng yêu sâu đậm, từng nghĩ sống bên nhau cả đời, bên anh từ cấp ba cho đến mới đây thôi.
Nhưng...
Bên tai Triệu Lâm vang lên tiếng hét và dáng vẻ dữ dợn ngày ấy của Lữ Nam Nam.
Cái cảnh kia tựa như một bức tranh sơn dầu bị bỏ vào máy nghiền giấy, những ký ức tốt đẹp đã từng được vẽ lên trên tranh sơn dầu bị máy nghiền giấy dập vụn, trả ra một đống mảnh vụn màu sắc hỗn loạn khiến người ta ghê tởm.
“Cách xa tôi ra!” Triệu Lâm ánh mắt tối sầm, bỏ lại một câu rồi quay người đi.
Một câu bốn chữ ngắn ngủn giống như là mảnh băng sắc bén ở mùa đông đâm vào, khiến Lữ Nam Nam run rẩy ngã lăn ra đất.
Không hề th ô tục, cũng không hề nói nhiều.
Triệu Lâm chỉ có một suy nghĩ, đó là cuộc đời này hai người họ tốt nhất đừng có qua lại gì nữa.
“Triệu Lâm!” Tiếng khóc nức nở đau thương của Lữ Nam Nam vang xa.
Từng ánh mắt trong bệnh viện đều nhìn về phía Lữ Nam Nam, dù là người bệnh hay là bác sĩ.
“Em thật sự sai rồi, chỉ cần anh tha thứ cho em thì em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.” Lữ Nam Nam quỳ trên mặt đất, nhìn theo bóng dáng anh, đau khổ cầu xin.
Nhưng mà Triệu Lâm vẫn cứ đi thẳng lên trước, vượt qua vũng nước, bước lên bậc thang lầu khám bệnh, đi vào đại sảnh lầu khám bệnh, hoàn toàn không quay đầu lại.
“Hu hu hu..” Lữ Nam Nam suy sụp trên mặt đất, vẫn cứ khóc nức nở. Từng ánh mắt nhìn chăm chằm về phía cô ta.
Trong phòng bệnh Vip, một cô gái dáng người thon thả, cao khoảng 1m75, mặc quần vải lanh, để tóc ngắn, mặt trứng ngỗng, nhìn Lữ Nam Nam quỳ trên mặt đất, hỏi: “Cô ta là bạn gái cũ đã phụ Triệu Lâm?”
“Đúng vậy, cô ta và Triệu Lâm đã quen nhau rất nhiều năm.” Gia Cát Bắc Thần sắc mặt hơi trắng bệch. Từ ngày hôm qua đến hôm nay, ông ta vẫn chưa chợp mắt, phải liên tục sắp xếp người điều tra, sưu tầm tin tức cụ thể chỉ tiết của hai mẹ con Triệu Lâm.
Giang Tước Nhi gật nhẹ đầu, nhìn Lữ Nam Nam với ánh mắt suy tư. Sau đó, cô ta dường như thấy gì đó, quay sang nhìn chiếc SUV ở giao lộ trước bệnh viện.
Cô thấy nhiếp ảnh gia đang cầm máy ảnh liên tục quay chụp, cũng thấy được Tê Nguyên.
Gia Cát Bắc Thần vội vàng nói: “Tiểu thư, anh ta là Tê Nguyên, cậu hai nhà họ Tê.”
“Anh ta có thù gì với Triệu Lâm?” Giang Tước Nhi mơ hồ cảm thấy có mùi bẫy đâu đây.
“Tôi lập tức sai người đi điều tra, tối nay sẽ báo kết quả với cô, xin cô cho tôi thêm một ít thời gian.” Gia Cát Bắc Thần vội la lên.
Triệu Lâm và Tề Nguyên mới vừa xảy ra xung đột vài ngày, Gia Cát Bắc Thần chỉ mới điều tra trong đêm qua, tất nhiên không thể nào sưu tầm được tin tức chỉ tiết.
“Ừ, ông đi điều tra đi, ngoài ra... trước sáng ngày mai, tôi phải biết được rốt cuộc là ai làm mất suất giáo viên ưu tú của dì Kiều.” Giọng điệu của Giang Tước Nhi có vẻ dịu dàng, nhưng vào tai Gia Cát Bắc Thần lại trở nên lạnh lẽo. Ông ta nghiêm mặt, nói: “Tôi sẽ xử lý tốt!”
Cốc cốc cốc!
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Gia Cát Bắc Thần nói: “Chắc là đồ của cô tới rồi.”
Dứt lời, ông ta lập tức đi mở cửa, đưa túi hồ sơ mới nhận từ nhân viên chuyển phát nhanh cho Giang Tước Nhi.
Giang Tước Nhi nhìn con dấu “Nhị trung Bàn Bắc” trên túi hồ sơ, rồi mở túi hồ sơ ra, bên trong là thư mời làm việc.
Người trên ảnh chụp là Giang Tước Nhi, nhưng tên thì lại viết là “Giang Loan Loan”.
Giang Tước Nhi thấy hôm nay mình chính thức được mời làm giáo viên lịch sử của lớp mười một trường Nhị trung Bàn Bắc, hỏi: “Ông xác định tôi và dì Kiều cùng dạy một lớp, cùng ở trong một văn phòng?”
“Cô yên tâm, tôi đã trò chuyện rất nhiều lần với người xử lý chuyện này. Nếu tôi làm lỗi thì tôi có thể nhận trừng phạt từ cô.” Gia Cát Bắc Thần lau mồ hôi lạnh, nói.
“Có lẽ người làm khó dễ dì Kiều thuộc thế lực mà ông không đắc tội nổi. Nếu thật sự phát hiện có loại chứng cứ như vậy, thì ông trực tiếp rút ra ngoài, chỉ cần báo cáo với tôi là được rồi, hiểu chưa?” Giang Tước Nhi dặn dò.
“.” Gia Cát Bắc Thần hơi thay đổi sắc mặt.
Ông ta rất rõ Giang Tước Nhi đang có ý gì.
Ý là một khi có nguy hiểm thì mau chạy, đừng làm mất mạng mình.
“Vâng!” Gia Cát Bắc Thần vội vàng đáp rồi nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ đi điều tra xem ai giở trò sau lưng cô Kiều và ân oán giữa bác sĩ Triệu với cậu hai nhà họ Triệu?”
Giang Tước Nhi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó phất tay, ra hiệu ông ta có thể đi rồi.
Danh Sách Chương: