Triệu Lâm cũng bởi vậy mà hao hết tinh lực, hai chân anh mềm nhữn, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn Vương Thánh
Thủ đứng ngay bên cạnh, nhanh chóng đỡ lấy anh.
Vương Thánh Thủ thấy môi anh khô nứt, chân khí bị hao tổn, vội la lên: “Nước, mau lấy nước lại đây”.
Lúc này bụng anh đã sớm quay cuồng!
Triệu Lâm thi triển Hồi Xuân cửu châm cũng được, Tỏa Tà châm cũng được, tất cả đều thể hiện thực lực của anh.
Cậu ấy... Thật sự mới hai mươi tuổi sao?
Còn có, châm pháp gồm mười hai châm này rốt cuộc là cái gì?
Tại sao ông ấy chưa từng nghe qua?
Lý Thanh Nham nhanh chóng gọi người hầu đưa nước đến.
Đợi Triệu Lâm uống nước xong mới khôi phục lại được một ít nguyên khí.
Vương Thánh Thủ nói: “Cậu bạn Triệu Lâm, căn bệnh mà Diệu Diệu mắc phải hình như không chỉ là bệnh..”
“Ừ”. Triệu Lâm đáp một tiếng. Bệnh của Lý Diệu Diệu chỉ là một tầng bên ngoài bề mặt. Cái quan trọng vẫn là tà khí ở mi tâm!
“Trước tiên phải xử lý tà khí này mới có thể giải quyết bệnh tật tiên thiên trên người Diệu Diệu”. Triệu Lâm nói
Vương Thánh Thủ gật đầu theo ý thức.
Thật ra ông ta cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này!
Cụ thể là phương pháp xử lý như thế nào thì còn phải xem chính Triệu Lâm.
Lý Thanh Nham lo lăng hỏi: “Vậy Diệu Diệu còn có thể cứu được không?”
“Đương nhiên là có, nhưng... chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng”. Triệu Lâm nói thật.
Lý Thanh Nham nghe được những lời như vậy, đồng tử co rút.
Môi ông ấy ngập ngừng, suýt nữa thốt ra yêu cầu Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh thành hôn.
Có lẽ Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh chỉ cần kết hôn, Lý Diệu Diệu có thể không trị mà khỏi.
Nhưng bởi vì còn có người ngoài là Vương Thánh Thủ ở đây, Lý Thanh Nham cũng không tiện nói ra những lời như vậy ra khỏi miệng.
Triệu Lâm trấn an nói: “Tôi dùng châm pháp kiểm soát bệnh tình của Diệu Diệu, trong khoảng thời gian mười ngày nửa tháng có lẽ là cô ấy sẽ không có nguy hiểm gì”.
“Vậy mười ngày sau thì sao?”, Lý Thanh Nham hỏi.
“Nếu trong vòng mười ngày không thể lấy được đủ dược liệu mà tôi muốn, vậy thì tôi cũng đành bó tay”. Triệu Lâm nói.
Vương Thánh Thủ đứng ở một bên, khóe miệng co quắp. Ông ta không thể xen vào.
Với năng lực của ông ta, cũng có thể thấy được là bây giờ Diệu Diệu đang được người khác cố gắng kéo dài sự sống!
Chính xác mà nói, Lý Diệu Diệu chỉ có thể chờ chết. Nhưng Triệu Lâm lại nói, còn có thể cứu cô ấy?
Nếu đổi lại là Vương Thánh Thủ của trước kia thì có thể sẽ bác bỏ.
Nhưng bây giờ...... Ông ta chỉ có thể đứng một bên lắng nghe. Chuyện của Diệu Diệu đã xử lý xong.
Triệu Lâm, Vương Thánh Thủ, Lý Thanh Nham ba người tụ trong một căn phòng.
Triệu Lâm viết ra một đơn thuốc đưa cho Vương Thánh Thủ.
Vương Thánh Thủ nhìn lướt qua, nói: “Những dược liệu này... đều rất hiếm có, giá cả cực kì xa xỉ".
Nói xong, bèn nhìn về phía Lý Thanh Nham.
Lý Thanh Nham nói tiếp: “Tiên không thành vấn đề, chỉ cần có thể cứu được mạng sống của Diệu Diệu, muốn gì cũng được!”
Vương Thánh Thủ loáng thoáng cảm giác được Lý Thanh Nham có chuyện muốn nói riêng với Triệu Lâm, đơn giản cầm đơn thuốc trực tiếp rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Lâm và Lý Thanh Nham.
Lý Thanh Nham trầm ngâm một lát, kéo ngăn kéo của mình ra, lấy một bản hợp đồng từ trong đó ra.
Ông ấy đẩy hợp đồng qua, nói: “Cháu trai, đây là một món quà mà tôi muốn tặng cho cậu, cậu nhìn xem, có hợp ý hay không”.
Quà?
Triệu Lâm nhướng mày, nhìn về phía tài liệu đó.
Trên tờ giấy A4 viết một hàng chữ to: Thỏa thuận chuyển nhượng khách sạn Thanh Ca.
Khách sạn Thanh Ca?
Triệu Lâm nhìn thấy mấy chữ này, cảm thấy có chút quen thuộc.
Danh Sách Chương: