Sau khi Lý Thanh Nham nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệu Diệu thì khó có thể che dấu sự hoảng hốt trên mặt!
Giờ phút này, ông ấy không phải là gia chủ của nhà họ Lý nữa.
Mà là một người cha!
Triệu Lâm nghe thấy âm thanh này, trong lòng rùng mình, chẳng lẽ trong quá trình điều trị đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
Nhưng anh an ủi Lý Thanh Nham: “Đừng lo lắng, có lẽ là quá trình điều trị đã đến giai đoạn quan trọng, chúng ta đừng quấy rầy Vương Thánh Thủ...
Lý Thanh Nham theo bản năng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn có sự lo lắng.
“Người nói chuyện ngoài cửa là anh bạn Triệu Lâm sao?”, Vương Thánh Thủ ở trong phòng vội vàng đặt câu hỏi.
“Là tôi”. Triệu Lâm đáp một tiếng.
Lý Thanh Nham nghe thấy giọng nói sốt ruột này, trừng to mắt nhìn về phía ông ấy, trong lòng có một tiếng rơi lộp bộp, có dự cảm không lành.
Triệu Lâm lại an ủi nói: “Đừng lo lắng, Vương Thánh Thủ chỉ là lên tiếng chào hỏi với tôi mà thôi, với năng lực của ông ấy, chắc là sẽ không xảy ra sai sót gì đâu”.
Chỉ là khi anh vừa mới dứt lời, đã nghe thấy Vương Thánh Thủ lo lắng mở miệng nói: “Cậu mau tiến đây, tình hình bệnh khó giải quyết đến mức đã vượt qua dự liệu của tôi, maul”
Lý Thanh Nham hoảng sợ nhìn về phía Triệu Lâm.
“Đừng sợ..."
Triệu Lâm còn muốn an ủi, Lý Thanh Nham lôi anh cùng đi vào phòng bệnh, lo lắng nói: “Đừng nói linh tinh nữa, mau đi vào đi!"
Triệu Lâm đi vào phòng bệnh, thứ đập vào mắt là tình trạng của Lý Diệu Diệu trên giường bệnh rất xấu, màu da tái nhợt, không có sự hồng hào, quan trọng nhất là mi tâm đối phương có ra một mảnh”Khí đen” đang không ngừng tụ lại.
Đồng thời cơ thể của Lý Diệu Diệu đang run rẩy kịch liệt, môi đen kịt cả mảng.
Đừng nói là Triệu Lâm...
Ngay cả người bình thường như Lý Thanh Nham cũng có thể nhìn ra bệnh tình của Diệu Diệu đang chuyển biến xấu.
Vương Thánh Thủ thấy Triệu Lâm lại đây, vội la lên: “Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, tôi... không
biết nên xử lý như thế nào!”
“Đừng hoảng hốt”. Triệu Lâm trấn an một câu, cau mày, nghiêm túc suy nghĩ về những triệu chứng bệnh tương tự.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Lý Thanh Nham lo lăng như kiến bò trên chảo nóng.
Vương Thánh Thủ an ủi nói: “Cậu ấy chắc chăn là đang suy nghĩ cách ứng phó, bây giờ chỉ có thể tin tưởng cậu thôi”.
Thật lâu sau, Triệu Lâm xoa mi tâm một chút.
Anh nhận ra mình đã sail
Hơn nữa là sai lầm lớn, bệnh của Lý Diệu Diệu là bệnh bẩm sinh, điểm này không có gì phải tranh cãi cả.
Nhưng căn bệnh này của cô ấy là do đâu mà có?
Đó là vì “lời nguyền”.
Đang lúc Triệu Lâm dần dần làm rõ ý nghĩ, tiếng kêu đau đớn của Lý Diệu Diệu càng lúc càng lớn, cả người giống như là gặp phải sự tra tấn cực kỳ dã man.
Sắc mặt của Lý Thanh Nham đỏ bừng lên vì lo lắng.
Vương Thánh Thủ cũng lộ vẻ hoảng sợ, ông ta nhận ra, Lý Diệu Diệu sắp chống đỡ không nổi nữa!
Triệu Lâm không do dự nữa, trực tiếp thi triển Hồi Xuân Cửu Châm, ghim xuống từng mũi kim một.
Động tác của anh cực kì trôi chảy, giống như là tập luyện qua hàng ngàn hàng vạn lần rồi vậy.
Danh Sách Chương: