CHƯƠNG 157: TỰ HÀO VỀ NGƯỜI
Thương Mai nhìn bóng lưng của hắn, hận đến mức ngứa răng. Vị Nhiếp Chính Vương này cứ
nói được một nửa, sau đó đổi chủ đề không cho người ta hỏi tiếp.
Điều khiến người khác hết cách chịu đựng đó là, lời nói của hẳn giống như thật, cũng giống giả,
mãi mãi bạn cũng không phân biệt được.
Vô lại!
Xử lí xong chuyện của Nghiêm Vinh thì cũng gần tới giờ Hợi rồi.
Trần Loan Loan đã chơi đùa với nhóm thị nữ suốt cả ngày nên cũng đã mệt, nắm ngủ trên bàn
đá trong viện.
Mấy ngày qua, nàng ta và Tiêu Thác chẳng có tiến triển gì, còn chẳng nói được một câu. Tiến
triển duy nhất là nàng ta thường xuyên nhìn thấy hần ta.
Trần Loan Loan đáng để tôn trọng, nếu dùng sự kiên trì này vào phương diện khác thì nhất định
sẽ có thành tựu.
Khi hai người ra khỏi phủ, đúng lúc Quý Thái phi cũng từ bên ngoài trở về.
Bà ta sau này khi vào cung, mùng một hằng tháng bà ta đều phải vào cung thỉnh an lão Thái
hậu. Hôm qua không đi vì hôm qua có nhiều người vào cung, thế nên bà ta đổi thành ngày hôm nay.
mới vào cung.
Qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên mà Thương Mai gặp chính diện Quý Thái phi.
“Dạ, đa tạ Quý Thái phi, Quý Thái phi giữ gìn sức khỏe” Thương Mai nói. Đối với cái người từng
sai người ném mình ra bãi tha ma giết, tuy cô căm ghét nhưng vẫn không thể xung đột với ông ta.
“Hạ Thương Mai” Vốn dĩ Quý Thái phi đã bước vào một bước, nhưng lại dừng lại nói: “Hôm nay
ai gia đã xin ý chỉ Hoàng Thái hậu, trong hai ngày nay sẽ có thánh chỉ ban hôn”
Thương Mai sửng sốt, nhưng vẫn kính cẩn nói: “Tạ ơn Quý Thái phi”
Quý Thái phi lạnh nhạt người: “Sau này ngươi sẽ biết hôm nay có nên tạ ơn ai gia hay không”
Nói xong thì lạnh lùng đi vào.
Trần Loan Loan đỡ Thương Mai đứng lên, không hiểu nói: “Tại sao sau này mới biết có nên tạ
ơn hay không? Ngươi cũng không thật lòng tạ ơn bà ta, chẳng lẽ bà ta không biết sao?”
Thương Mai cười: “Đúng thế, ta không thật lòng thật, bà ta cũng biết, lời mọi người nói đều là
lời xã giao, có điều lời xã giao của bà ta ám chỉ rằng sau khi ta gả vào sẽ có nguy hiểm”
Tuy Trần Loan Loan lỗ mãng, nhưng cũng hiểu được nhiều: “Nếu bà ta muốn đối phó ngươi,
đúng là càng dễ ra tay khi ngươi là con dâu của bà ta”
Mộ Dung Khanh đứng trước hành lang, nhìn hai người gặp mặt.
Quý Thái phi đi tới bên người hẳn, lạnh lùng nói: “Theo yêu cầu của con, ai gia đã vào cung xin
thánh chỉ”
“Vất vả rồi!” Sắc mặt Mộ Dung Khanh cười tự như không
“Dù ai gia không đi một chuyến thì sớm muộn gì nàng ta cũng được hạ chỉ ban hôn, con gấp
gáp làm gì?” Quý Thái phi rất không vui.
Mộ Dung Khanh tựa vào lan can, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, tỏ vẻ như đùa giỡn với đời: “Ý
nghĩa khác nhau mà. Nàng ấy là con dâu mà mẫu phi cố ý vào cung xin hạ chỉ, vẫn tốt hơn là mẫu
hậu ép mẫu phi đồng ý đúng không?”
“Ta biết con căm ghét ai gia, nhưng ai gia cũng không trêu chọc gì nàng ta, sao con phải làm
nhục mẫu thân thân sinh của mình như thế?” Sắc mặt Quý Thái phi âm trầm nói.
Mộ Dung Khanh nhìn bà ta, nụ cười sâu hơn: “Mẫu phi nói gì đớ? Là nhi tử ai lại căm ghét mâu
thân của mình? Trừ phi vị mẫu thân này từng nhẫn tâm muốn giết chết nhỉ tử của mình thôi. Song
chuyện này thì không thể, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi mẫu thân còn là Quý phi mà phụ
hoàng yêu quý, người còn nhớ trong chiếu thư sắc phong phụ hoàng đã nói về người như thế nào.
không? Dịu dàng, lương thiện, cần kiệm, nhã nhặn, đoan trang, biết chăm nom, hiền huệ, cẩn thận, là
hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ”
Quý Thái phi giận tím mặt, nhìn hẳn chăm chẵm như mũi tên tẩm độc, nhưng dần dà cũng bình
tĩnh lại: “Con thích nói sao thì nói, ai gia không thẹn với lương tâm”
Mộ Dung Khanh cười thành tiếng: “Con thích mẫu phi mặt dày vô liêm sỉ tự lừa mình và bắt
nạt người khác thế đó.”
Sắc mặt bà ta lạnh lùng: “Con đừng đắc ý, dù sao ai gia cũng là mẫu phi của con. Dù ai gia làm
gì cũng sai, nhưng phụ hoàng con là người lấy đạo hiếu trị thiên hạ, chỉ cần ai gia còn ở trong phủ này,
con đều phải tuân thủ nghiêm ngặt chữ hiếu, không thể có sự sơ suất nào.”
“Mẫu phi cứ đùa, là nhi tử sao có thể không hiếu thuận với mẫu phi chứ?” Mộ Dung Khanh
cười, xoay người đi: “Hôm nay chẳng phải đang tẫn hiếu hay sao? Đúng rồi, bổn vương đã hạ chỉ, nếu
không phải là đại tang thì Nam Hoài Vương không được vào kinh”
Nét mặt Quý Thái phi vỡ tan, tuyệt vọng hỏi: “Hản là đệ đệ ruột thịt của con, con nhẫn tâm như.
thế được sao?”
“So với những gì mà mẫu phi và đệ ấy làm thì nhi thần đã nhân từ lắm rồi. Nếu con có thủ
đoạn như hai người thì hôm nay mẫu phi chẳng thể đứng đây nói chuyện với con, đệ ấy cũng không
thể làm Nam Hoài Vương uy nghỉ của nước Nam này”
Quý Thái phi cười lạnh, quay đầu nhìn Tư Trúc cô cô: “Ngươi nói ai gia nhượng bộ thì hắn sẽ nhượng bộ, xem ra ngươi nhìn lầm hắn rồi.”
Tư Trúc cô cô nhẹ giọng nói: “Quý Thái phi không nhượng bộ.”
“Thế sao?” Quý Thái phi giận đến mức môi cũng run lên: “Hôm nay ai gia vào cung xin hạ chỉ,
chuyện nhục nhã như thế cũng không được coi là nhượng bộ sao?”
Tư Trúc cô cô lắc đầu: “Quý Thái phi, chỉ cần trong lòng người còn xem ngài ấy là nhỉ tử của
mình, một thời gian qua rồi sẽ xóa hết những chuyện không vui trước kia thôi.
“Không cần, ai gia và hẳn đã cạn tình mẫu tử rồi” Quý Thái phi xoay người, kiên quyết rời đi.
Tư Trúc cô cô do dự một chút, đuổi theo Mộ Dung Khanh đã sắp đi mất.
“Vương gia đợi một chút!”
Mộ Dung Khanh quay đầu: “Cô cô có việc gì sao?”
Tư Trúc cô cô nhẹ giọng nói: “Vương gia của ta, Quý Thái phi đã biết lỗi rồi, người có thể..”
Tư Trúc cô cô khó nói ra, bởi vì bà ta cũng chỉ miễn cưỡng thế thối, nhưng bà hi vọng chuyện
tình đừng phát triển theo hướng mà bà không mong.
Mộ Dung Khanh chăm chú nhìn Tư Trúc cô cô: “Năm nay hình như cô cô cũng hơn năm mươi
rồi đúng không?”
“Đã sáu mươi rồi” Tư Trúc cô cô nở nụ cười thê lương: “Tóc đã bạc trắng nên nhuộm đen lại”
“Cô cô lớn tuổi, có lẽ nên trở về quê hương rồi” Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói.
Tư Trúc cô cô lắc đầu: “Sợ rằng đời này nô tì không thể rời khỏi Quý Thái phi, đã quen có nương
nương bên cạnh rồi”
“Con người rồi cũng phải học cách thay đổi”
Sắc mặt Tư Trúc cô cô mờ mịt, bà ta nghĩ tới chuyện rời đi không chỉ một lần, nhưng bà ta có
thể buông bỏ được sao?
Bà ta theo tiểu thư cả đời, từ khi là nha hoàn đến khi vào cung, cho đến khi tiên đế băng hà rồi
xuất cung nhập phủ. Đời này rất dài, nhưng giờ nghĩ lại, lại chỉ là thoáng qua trong chớp mắt.
Bà ta vẫn lắc đầu: “Không được, nô tì sẽ chết tại vương phủ này, chết sớm siêu sinh sớm”
Bà ta không ngờ được, có vài câu đúng là một lời thành sấm.
Bà ta quỳ xuống: “Đời này cô cô chưa từng cầu xin vương gia, nhưng lần này cô cô xin người,
nể tình bà ấy vẫn là mẫu thân của ngài, dù bà ấy có làm gì thì cũng đừng tổn thương đến tính mạng
bà ấy. Cô cô cầu xin người.”
“Bà ấy định làm gì?” Từ trên mặt Tư Trúc cô cô, Mộ Dung Khanh nhìn ra gì đó.
“Không có, không có gì cả” Tư Trúc cô cô nở nụ cười thê lương: “Vương gia bảo trọng!”
Bà ta đứng lên, nhìn Mộ Dung Khanh cực kì uy nghiêm ở trước mặt, nhớ tới lúc hẳn còn nhỏ cứ
xoay quanh bà ta, nhớ tới lúc hản vừa ra đời là gương mặt nhăn nhúm nhưng tươi tắn. Đứa bé trắng
trẻo ngày đó, bà ta từng ôm vào lòng, bây giờ đứa bé này trưởng thành rồi, trưởng thành thành dáng
vẻ mà bà ta vẫn mong.
“Đời này, cô cô tự hào về người” Tư Trúc cô cô nói xong, sâu sắc nhìn hắn rồi xoay người đi
mất.