CHƯƠNG 243: THU ĐƯỢC CHÚT MANH MỐI
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì bỗng có một người thị vệ tiến vào bẩm báo: “Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa trông thấy có rất nhiều binh lính đi ngang qua, hình như là đang đi về phía thôn Thạch Đầu.”
“Rất nhiều sao?” Tô Thanh nhíu mày hỏi lại: “Tới thôn Thạch Đầu làm gì?”
Thôn Thạch Đầu cách nơi này chỉ khoảng ba dặm thôi, chi cần đi qua ngọn núi kia là tới.
“Không rõ nữa, bọn họ có khoảng chừng hai ba trăm người, trông có vẻ đang rất vội vàng, người dẫn đầu là Tề tướng quân.”
“Tận hai ba trăm người sao?” Tô Thanh và Tiêu Thác liếc nhau, cả hai đều có vẻ rất kinh ngạc, hơn nữa Tề tướng quân vẫn luôn chịu trách nhiện trị an trong kinh thành, chịu sự quản lí của quân trị an do Vương Gia vừa mới thành lập, sao hắn ta lại đưa người tới thôn Thạch Đầu? Hay là ở đó có chuyện gì rồi?”
Tiêu Thác ra lệnh: “Mau đi tra xét thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì ở thôn Thạch Đầu vậy?”
“Vâng!” Thị về cúi người rồi quay lưng đi khỏi.
Lúc này Vương Du lại bắt đầu co giật, đầu tiên là khuôn mặt, rồi sau đó đến cả tay chân, nhưng mức độ co giật không quá nghiêm trọng.
“Từ khi nào mà hắn bắt đầu bị như vậy?” Thương Mai hỏi Tô Thanh.
Tô Thanh trả lời: “Từ hai ngày hôm kia thì đã bắt đầu có triệu chứng co giật rồi, nhưng lúc đầu rất nhẹ, hai hôm nay càng lúc càng thường xuyên và cũng trở nặng hơn.”
Thương Mai nảy ra một ý: “Tô Thanh, ngươi cho hắn dùng thuốc mê rồi thả hắn ra đi, ta thử châm cứu cho hắn xem sao.”
Có lẽ cô có thể thử dùng thuật phi châm để kích thích dây thành kinh của hắn, nếu chủng vi rút này chủ yếu xâm nhập phá hủy hệ thần kinh thì có lẽ phương pháp này có thể giúp ít chút nào đó.
“Có tác dụng không?” Lời nói của cô khiến Tô Thanh lại có hy vọng.
“Không biết, cố hết sức thôi, dù sao cũng… Cứ thử xem sao.” Cô vốn định nói là dù sao cũng phải chết, nhưng Vương đại tẩu đang ở ngay đây, nếu nàng ta nghe được những lời này thì chắc sẽ rất đau khổ.
Tô Thanh vội nhờ người chuẩn bị thuốc mê bắn vào người Vương Du.
Lát sau Vương Du đã chìm vào hôn mê.
Tô Thanh mở cửa lồng rồi sai thị vệ đưa Vương Du ra.
Vương đại tẩu đứng cạnh nhìn cảnh tượng này, sau đó lại nhìn sang Thương Mai, sự hoài nghi trong lòng nàng ta dần tan biến.
Tô Thanh sai người đặt Vương Du lên chiếc giường bên trong phòng, vì nghĩ cho sự an toàn của mọi người xung quanh nên cũng dùng dây thừng trói hắn lại.
Thương Mai rút kim ra, đây à lần đầu cô thực hành thuật phi châm, trước đó cô chưa từng thử nghiệm trên mô hình người nên lúc này cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Tay cầm kim, trong đầu cô mường tượng ra hết cách huyệt sắp phải châm vào, sắp xếp thứ tự cách huyệt.
Thuật phi châm coi trọng nhất là luồng khí chính dương, vì thế nên quá trình châm cứu sẽ bắt đầu từ trên vùng đầu.
Phải đi một loạt kim mười hết mười mấy huyệt, đã vậy còn cần phải liền mạch lưu loát nữa.
Điều này là một thử thách lớn dành cho kỹ năng châm cứu, bởi vì cần phải xác định các huyệt trong khoảng thời gian rất ngắn, đâm vào rồi phải mau chóng rút ra, sau đó lại đâm vào rồi lại rút ra, không thể tạm dừng một giây nào cả.
Không chỉ thử thách kỹ năng châm cứu, còn bắt buộc bài cẩn thận xác định các huyệt, nếu không đúng huyệt thì lần châm đó xem như vô ích, những lần châm trước đó cũng không còn tác dụng nữa, phải làm lại từ đầu.
Có nghĩa là mười mấy huyệt vị này cô không được phép châm sai chỗ nào.
Sau khi hình dung rõ ra thì cô liền nói với Tô Thanh: “Ngươi đỡ đầu của hắn lên giúp ta, hơi nghiêng qua một chút.”
“Được!” Tô Thanh nhận ra nàng đang rất căng thẳng, chính hắn cũng vậy, những lần trước khi thấy Hạ Thương Mai trị bệnh thì dường như nàng ấy đều rất thong thả nhẹ nhàng, bao giờ trông thấy nàng căng thẳng như vậy.
Thương Mai hít một hơi thật sâu, xác định một lượt lại các huyệt trong đầu, miệng lẩm bẩm: “Thần đình, Bách Hội, Hậu Đỉnh, Cường Gian, Não Hộ, Chính Dinh, Thừa Tinh, Lạc Khước, Phong Trì, Dương Bạch, Ngư Yêu…”
Những huyệt này phân bố khắp từ lông mày tới sau tai, trên đỉnh đầu cũng có nữa, đã vậy còn có tóc che lại, lúc xác định các huyệt chỉ cần hơi có chút sơ suất thôi là phải tiến hành lại từ đầu hết, hơn nữa cơ hội để làm lại cũng chỉ có ba lần mà thôi, bởi vì có một số huyệt không thể kích thích quá nhiều lần, nếu không sẽ để lại nhiều di chứng nghiêm trọng.
Hơn nữa phải đúng thứ tự, cần châm theo chiều các kinh mạch.
“Được, ta bắt đầu châm đây.” Thương Mai nói, tay cầm kim, rồi cô bắt đầu châm từ huyệt Thần Đình, sau đó mau chóng châm đến huyệt Bách Hội, Hậu Đỉnh, Cường Gian, nhưng khi đến lượt huyệt Dương Bạch thì Vương Du bỗng hơi quay đầu đi, khiến cô đâm trật vào huyệt Ngư Yêu, vậy là thứ tự đã bị đảo lộn, đúng ra là phải kích thích huyệt Dương Bạch rồi mới tới Ngư Yêu.
Không được phép đi ngược kinh mạch, cũng có nghĩa là cô phải làm lại từ đầu.
Cô nói với Tô Thanh: “Ngươi nhất định không được để hắn động đậy, nếu không ta lại phải làm lại một lần nữa, chúng ta chỉ có cơ hội ba lần mà thôi, đây là lần đầu tiên.”
Tô Thanh trả lời: “Ta cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên động đậy, còn tưởng hắn đã tỉnh nữa chứ, sợ hết cả hồn.”
Thương Mai nói: “Ừm, lần này ngươi phải cẩn thận đó.”
Tô Thanh hơi nâng phần đầu của Vương Du lên để cho Thương Mai châm cứu.
Lần thứ hai vẫn như vậy, tới lúc đâm vào huyệt Dương Bạch là Vương Du lại động đậy, mà lần này đầu của hắn ngóc hẳn lên, làm Tô Thanh sợ hết cả hồn, vội vàng giữ chặt lấy song cũng đã muộn rồi, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội đâm huyệt.
Thương Mai lấy rất thắc mắc, chẳng nhẽ chính chỗ huyệt Phong Trì đã khiến hắn phản ứng lại như vậy?
Thương Mai suy tư một lúc rồi nói: “Tô Thanh, khoan đã.”
Tô Thanh nghi hoặc hỏi lại: “Sao vậy?”
“Ngươi để ta suy nghĩ một lúc, chỗ huyệt Phong Trì này chắc chắn có điểm nào đó đặc biệt.”
Tô Thanh buông đầu Vương Du ra: “Điểm đặc biệt gì chứ?”
Thương Mai đột nhiên nhớ ra là Nghiêm Vinh trước kia từng bị cắn, cô hỏi: “Có phải Nghiêm Vinh từng bị những người kia cắn không?”
“Cũng chưa chắc chắn nữa, nhưng Nghiêm Vinh từng tới đây rồi, hắn nói mùi thối trên người Vương Du khá giống với mấy người kia.”
Thương Mai vội nói ngay: “Nếu có thể xác định là Nghiêm Vinh cũng từng bị mấy người nhiễm bệnh kia cắn thì hay quá.”
“Hay?” Trong chốc lát Tô Thanh thật không thể hiểu nổi cô đang có ý gì, hắn có hỏi tức giận hỏi lại: “Ngươi còn mong Nghiêm Vinh cũng gặp chuyện hay sao?”
“Bây giờ Nghiêm Vinh không có triệu chứng bệnh, chưa lên cơn lần nào.” Thương Mai ngẩng đầu nhỉn hắn ta.
Tô Thanh cũng hiểu ra, hắn vui vẻ nói: “Đúng thế, Nghiêm Vinh không có lên cơn!”
Thương Mai nhanh chóng suy nghĩ, hễ Phi châm tới huyệt Phong Trì là phải ngưng lại, không cách nào châm được vào huyệt Dương Bạch, điều đó có nghĩa là mấy huyệt trước Dương Bạch có tác dụng lên bệnh tình của hắn.
“Tô Thanh, tạm thời ta sẽ đóng kín kinh mạch của hắn để hắn tiến vào trạng thái chết giả, nhưng trước đó ngươi hãy nghĩ cách đút cho hắn chút cơm canh gì đó để giữ mạng đã, ta đã có chút đầu mối rồi.”
“Thật sao?” Tô Thanh phấn khích nhìn Thương Mai.
“Chỉ là chút đầu mối thôi.” Thương Mai không muốn khiến hắn ta quá hy vọng, dù sao hiện giờ cô vẫn chưa dám chắc hoàn toàn, nhưng cô có thể đảm bảo rằng phương pháp Phi châm theo từng huyệt có tác dụng với hắn, chẳng qua là không có cách nào đâm được tới huyệt cuối cùng nào thôi, vì thế cô cần phải nghiên cứu mối quan hệ giữa căn bệnh này với các huyệt trước huyệt Phong Trì, và cả hướng của kinh mạch nữa.
Vương đại tẩu nghe Thương Mai nói đã có đầu mối thì cũng có vẻ vô cùng phấn chấn.
Tiêu Thác bưng chén thuốc lúc nãy lên: “Đã nguội mất rồi.”
“Nấu lại đi, nấu canh hoàng kỳ thịt nạc ấy, rồi ta lại kê một đơn thuốc kháng sinh tự nhiên cho các ngươi, cứ bốc thuốc nấu xong rồi đút cho hắn là được, sau đó ta lại châm cứu lại.” Thương Mai nói.
“Thuốc kháng sinh tự nhiên là gì?” Tô Thanh hỏi.
Thương Mai mỉm cười: “Là thảo dược chống lại vi khuẩn.”
Thương Mai cầm lấy que củi trong hòm thuốc ra viết đơn thuốc lên tờ giấy Tuyên Thành, Tiêu Thách vội vàng sai người đi bốc thuốc.
Trong lúc chờ đợi Thương Mai lại lặng lẽ hình dung lại thứ tự châm huyệt, cuối cùng cô quay ra nhìn Tô Thanh: “Ngươi có thể để ta thử nghiệm trên người ngươi không? Yên tâm đi, đối với người khỏe mạnh thì khi đâm vào các huyệt này cũng chỉ kích thích tế bào não một chút thôi, không có di chứng gì cả.”