CHƯƠNG 90: BỨC CUNG
Một giờ sau, Tiêu Thác mở cửa định đổi người trực, nhưng lại nhìn thấy Thương Mai đã nằm trên giường đang ngủ rất say.
Cô nghiêng người hướng về phía Mộ Dung Khanh, tay để trên trán của hắn, có lẽ là muốn thăm dò xem có phát sốt không.
Mộ Dung Khanh ngược lại không hề ngủ, cũng không nhúc nhích, chỉ đảo mắt nhìn Tiêu Thác rồi ra hiệu cho hắn đừng phát ra tiếng động.
Tiêu Thác có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn rón rén đóng cửa lại.
Trở lại phòng bên cạnh, hắn đẩy Tô Thanh, Tô Thanh nảy lên: “Làm sao vậy? Lại phát sốt nữa rồi?”
“Không phải.” Tiêu Thác ngồi xuống, “Nhưng, ta thấy hai người họ ngủ cùng nhau.”
Tô Thanh nghe vậy cảm thấy không sao cả, hắn trở mình, lẩm bẩm nói: “Ngủ thì sao đâu, dù sao hiện tại Vương gia cũng không làm gì được.”
Tiêu Thác đứng dậy: “Nhưng Vương gia bảo ta không được đánh thức nàng ta.”
Tô Thanh kéo chăn bông, không nhẫn nại nói: “Không phải sao? Người ta cũng đang ngủ.”
“Nhưng ngươi thấy Vương gia lúc nào thì quan tâm nữ nhân như vậy, nữ nhân đó.” Tiêu Thác chọc lưng hắn: “Ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?”
“Có gì đáng kinh ngạc? Không phải chỉ là một cái giường thôi sao? Ta đêm nay cũng ngủ cùng ngươi thì sao?” Tô Thanh đang buồn ngủ, không muốn nói chuyện với hắn.
Tiêu Thác nhìn hắn, nằm xuống, nắm lấy cổ áo sau của hắn nói: “Đó là bởi vì ở đây chỉ có hai gian phòng, trừ phi ngươi nguyện ý ngủ ngoài sân.”“Vậy thì không phải sao? Hoặc là Vương gia ngủ ngoài sân, hoặc là Hạ Thương Mai ngủ ngoài sân, đều không hợp lý lắm?” Tô Thanh tránh né hắn.
Hai tay Tiêu Thác để ở sau đầu: “Chúng ta có thể ngủ ở ngoài sân, để Hạ Thương Mai ngủ ở đây, còn Vương gia ngủ ở phòng bên kia.”
Tiếng ngáy của Tô Thanh vang lên, hình như lại ngủ rồi.
Tiêu Thác nhắm mắt lại, lại đột nhiên ngồi dậy, kéo Tô Thanh: “Không đúng, ngươi nói xem có phải Vương gia động lòng với Hạ Thương Mai rồi không?”
Tô Thanh dụi dụi mắt, bất lực nhìn hắn: “Thì sao?”
Tiêu Thác trợn to hai mắt: “Thì sao? Hạ Thương Mai đó hối hôn với Lương Vương, thanh danh không tốt lắm.”
“Chứ thanh danh của người tốt à? Chẳng lẽ thanh danh tốt đều là quân tử hay sao? Văn võ cả triều này có ai thật sự có thanh danh tốt đâu?” Tô Thanh thật sự muốn đạp hắn một cái, hắn đang buồn ngủ mà cứ kéo nói chuyện phiếm làm gì chứ?
Tiêu Thác bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, quả nhiên đúng là như vậy, nghĩ kỹ lại, Hạ Thương Mai kia xem ra là thích hợp nhất với Nhiếp Chính Vương.
Ở ngoài thành, mọi thứ vẫn bình lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong kinh ngược lại đang nổi lên phong ba gió lớn.
Việc thi thể của Nhiếp Chính Vương mất tích khiến các bách quan ở trong kinh nghi kị không thôi, cũng làm cho người trong hoàng thất khiếp sợ.
Trong cung Thọ Ninh, đã có rất nhiều văn võ bá quan quỳ ở bên ngoài, muốn Hoàng thái hậu ra mặt, làm chủ triều chính.
Đương nhiên, không thể nào thật sự để cho Hoàng thái hậu chủ trì chính sự, tuy rằng triều đại này không có điều lệ hậu cung tham gia vào chính sự, cộng thêm việc Long Thái hậu trước kia cũng đã từng thay quyền, hậu cung làm chính sự, cũng đã có tiền lệ.
Nhưng, mục đích của bọn họ không phải để Hoàng thái hậu nắm quyền, họ chỉ muốn Hoàng thái hậu định ra người được chọn để cai quản đất nước.
Cho nên, những người này đều là người của Thái tử.
Thái hậu vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy bên ngoài đông nghịt người như vậy.
Hoàng đế mới bị bệnh bao lâu, mà phe đảng của Thái tử đã ngang ngược như thể, nhiều người quỳ trước cung Thọ Ninh như vậy, cho rằng bà ta bị mù sao? Không nhìn ra ý đồ của bọn họ sao?
Copy của truyên.one Hoàng thái hậu thực sự rất đau buồn, Mộ Dung Khanh đã chết, ngay cả thi thể cũng mất tích, người của Thái tử vào cung bức bách bà ta chỉ sau một ngày tìm kiếm.
Không ai thông cảm cho tâm trạng của bà ta, đó là đứa con mà bà ta nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đến lúc trưởng thành, gọi bà ta một tiếng mẫu hậu, cũng có quan hệ huyết thống với bà ta, không ai đến hỏi thăm bà ta một câu, cũng không ai đến nói với bà ta hãy nén bi thương.
Buổi trưa, Hoàng hậu cũng tới.
Sau khi vào trong điện, cũng an ủi vài câu, sau đó nói: “Mẫu hậu, hiện giờ bách quan quỳ ở bên ngoài cũng không còn cách nào khác, phải sớm đưa ra quyết định, đất nước không thể một ngày không có người cai quản.”
Ánh mắt Hoàng thái hậu lạnh lùng: “Hoàng thượng còn chưa chết, mà ngươi đã nói như vậy, ngươi gấp gáp đến thế sao?”
Hoàng hậu vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ cho răng Nhiếp chính Vương chết rồi, việc nước nhất định phải có người cai quản, người hoặc tự mình lên nắm quyền, hoặc là chọn ra người giám quốc, hiện giờ cũng chỉ có người mới có thể làm chủ được thôi.”
Hoàng thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia không làm chủ được, nếu không thì, Hoàng hậu tự mình làm chủ đi? Ngươi tự mình lên nắm quyền thấy thế nào?”
Hoàng hậu vội vàng nói: “Thần thiếp không dám, thần thiếp bất tài, cai quản hậu cung còn phải cần sự chiếu cố của mẫu hậu, chứ nói chi đến việc cai quản đất nước.”
Nàng ta thật sự nghĩ, năm đó Thái hoàng thái hậu không phải cũng tự mình nắm quyền đó sao? Thật đáng tiếc khi Hoàng thái hậu lên nắm quyền một ngày thì phải phục dưới trướng của nàng ta.
Hoàng thái hậu chỉ cảm thấy tình cảnh hiện tại khiến bà ta buồn râu không thôi, muốn khóc một trận vì A Khanh cũng không được.
Bà ta cũng rất rõ ràng ý đồ của Hoàng hậu, cũng giống như những người của phe Thái tử ngoài kia, Lương Thái Phó phụ thân của nàng ta vốn đã hung hãn, xem ra hôm nay không đưa ra quyết định là không xong rồi.
Nghĩ như vậy, bà ta tuyên bố: “Truyền Thái phó.”
Hoàng hậu hơi ngẩng đầu, cầm lấy tách trà, từ tốn uống một ngụm, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Một người đàn ông mặc quan phục nhất phẩm bước vào trong điện, dáng người cao gầy, gò má nhô cao, đôi mắt nhỏ hẹp dài, bộ râu xồm xoàm che miệng, giống như chưa được xử lý, tuy nhiên, độ dài hai bên lại bằng nhau, lại được sắp xếp một cách có chủ ý như vậy khiến người ta lầm tưởng đó là một loại màu sắc tự vệ.
Lương Thái phó tiến vào trong điện, sải bước đi đến trước mặt Hoàng thái hậu cúi đầu: “Thần tham kiến Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thái phó đứng lên đi.” Hoàng thái hậu giơ tay.
“Tạ ơn Hoàng thái hậu!” Lương Thái phó đứng dậy, lại bái kiến Hoàng hậu: “Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Thái phó miễn lễ.” Hoàng hậu nhìn cha mình, cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Hoàng thái hậu đưa tay xoa xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Vậy à? Ai gia với các người không giống nhau, không có cách nào xử lý hai việc lớn cũng lúc như vậy, Mộ Dung Khanh là con của ai gia, con của ai gia đã chết, các người đến thỉnh an, dập đầu, lại mang khí thế hùng hổ đến đây, ai gia có thể nói với các ngươi cái gì bây giờ?”
Lương Thái phó sửng sốt, sau đó nói: “Thái hậu nương nương, xin người nén bi thương, chỉ là cảnh ngộ bây giờ đã như thế này, chúng ta trước hết nên giải quyết tình huống trước mắt, làm việc phải phân biệt nặng nhẹ.”
Hoàng thái hậu đột nhiên mở mắt ra, nghiêm nghị nói: “Có phải đối với các người chuyện Nhiếp Chính Vương chết là chuyện nhỏ hay không? Hay là ngươi còn không cho ai gia thời gian một ngày để đau buồn? Ngươi rốt cuộc đang gấp gáp cái gì? Ai nắm quyền, ai giám quốc, ngươi có quyền định đoạt với ai gia sao?”
“Thần… Thần không phải gấp gáp.” Lương Thái phó nhất thời không nói nên lời, không ngờ trước đây Hoàng thái hậu rất dễ nói chuyện, bây giờ lại trở nên ngoan cố như vậy.
Ông ta vô thức liếc nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu đang bưng trà thuyết phục nói: “Mẫu hậu, phụ thân không có ý đó, người biết hắn nửa đời làm việc cho triều đình, cho dân chúng, thậm chí mẹ ta còn nói hắn đối với người nhà rất vô tình nữa là.”