Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông hằng năm, Đại phu nhân đều sẽ dẫn các di nương và con gái đến Thiên Hoa Tự ở vài ngày, dâng hương lễ phật, cầu nguyện sang năm gia đạo bình an. So với đội ngũ hùng hậu của năm ngoái, bây giờ chỉ còn lại có Đại phu nhân, Lục di nương, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn, Như Nguyệt. Biết tin Gia Cát Linh Ẩn phải đến chùa vài ngày, Sở Lăng Thiên giận dỗi thật lâu, mới bảo Kinh Phong theo nàng.


Thiên Hoa Tự ở ngoại thành Ngân Đô hai dặm, là một am ni cô, mỗi ngày đều có phu nhân và tiểu thư đến dâng hương cầu nguyện. Đại phu nhân quen biết với trụ trì Hoằng Nhất của Thiên Hoa Tự, thấy bà đến, trụ trì đích thân đến tiếp đón.


“Phu nhân, mọi người ở mấy gian phòng này đi, hôm qua bần ni đã sai người dọn dẹp rồi.”


“Làm phiền trụ trì rồi.” Đại phu nhân cảm ơn.


“Phu nhân khách sáo quá.” Trụ trì nhìn thấy hai gương mặt mới là Lục di nương và Gia Cát Linh Ẩn, lại không thấy Nhị di nương, Tứ di nương, Như Mộng và Như Sương, không khỏi có chút hoài nghi.


Đại phu nhân nhìn ra nghi hoặc của trụ trì, chỉ vào Lục di nương và Gia Cát Linh Ẩn, lần lượt giới thiệu: “Đây là Lục di nương lão gia mới nạp, còn đây là Tam tiểu thư, năm nay mới vừa trở về phủ.” Đối với chuyện Nhị di nương và Tứ di nương, bà tuyệt không nhắc đến.


“À, hóa ra là Tam tiểu thư…” Trụ trì dường như vẫn còn nhớ tiểu cô nương kia, đã lâu không đến, “Phu nhân, mọi người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa bần ni sẽ bảo người mang cơm chay đến. Phu nhân xem thử, trong phòng có cần đặt thêm thứ gì không?”


“Không có gì khác, chỉ là cơ thể Lục di nương sợ lạnh, xin trụ trì đặt thêm hai bếp lò vào phòng muội ấy.”


“Đại phu nhân yên tâm, bần ni sẽ dặn dò đặt thêm bếp lò vào phòng Lục di nương ngay.”


“Đa tạ trụ trì.”


Ba gian phòng, Lục di nương không chút do dự chọn ở chung một phòng với Gia Cát Linh Ẩn, Đại phu nhân một phòng, Gia Cát Hồng Nhan và Như Nguyệt cùng một phòng.


Mấy ngày sau đều yên ổn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng không thấy bóng dáng Đại phu nhân đâu, thì không có điểm nào kỳ lạ. Đêm cuối cùng, có một ni cô đến phòng của Đại phu nhân. Người này là sư muội của trụ trì Hoằng Nhất, Hoằng Linh, mấy hôm trước Đại phu nhân đột nhiên biến mất, cũng chính là đi tìm nàng ta.


“Pháp sư, đã chuẩn bị xong chưa?” Trong giọng nói của Đại phu nhân mang theo chút hưng phấn.


Pháp sư Hoằng Linh gật đầu: “Phu nhân yên tâm, đã chuẩn bị ổn thỏa. Chuyện phu nhân đồng ý với ta, khi nào có thể thực hiện?” Nàng rót một chén trà cho Đại phu nhân, đưa qua.


Đại phu nhân hớp một ngụm cười cười, “Pháp sư yên tâm, chỉ cần hai tiện nhân đó chết, ta sẽ cầu xin với Hoàng hậu nương nương cho ngươi làm trụ trì.”


Đại phu nhân nói rất chắc chắn, Hoằng Linh lại nửa tin nửa ngờ: “Nếu phu nhân đổi ý thì sao?”


“Pháp sư yên tâm, Tiêu Mẫn ta trước giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh.”


“Bần ni đương nhiên tin tưởng lời nói của phu nhân.” Trên mặt pháp sư Hoằng Linh lộ ra tia cười lạnh, “Phu nhân đổi ý cũng không sao, mới vừa rồi trong nước uống của phu nhân, ta đã bỏ một loại độc mãn tính, nếu không có thuốc giải, trong vòng một năm, tóc phu nhân sẽ dần dần bạc trắng rồi rụng, da dẻ cũng sẽ trở nên khô nứt, nhăn nhúm. Sau khi ta làm được trụ trì, ta sẽ cho phu nhân thuốc giải, chuyện này phu nhân phải nắm cho chắc nhé.”


“Ngươi!” Trong lòng Đại phu nhân run sợ, “Pháp sư quá phận rồi! Hiện tại hãy mau giao thuốc giải cho ta, bằng không ta sẽ đi nói với trụ trì.”


“Phu nhân, ta chỉ đề phòng ngộ nhỡ mà thôi.” Hoằng Linh nói, “Trong lòng phu nhân nghĩ gì, chẳng lẽ không đúng, chỉ cần hai người kia chết đi, ta có làm được trụ trì hay không, phu nhân còn để ý đến sao? Phu nhân có thể đi nói với sư tỷ, ta cũng có thể nói kế hoạch của phu nhân với Thừa tướng gia.”


Đại phu nhân bị nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Pháp sư nói chuyện phải giữ lời.”


“Phu nhân yên tâm, ngày mà ta được lên làm trụ trì, sẽ giao thuốc giải cho phu nhân. Nhưng lúc nào mới có được thuốc giải thì phải xem tốc độ làm việc của phu nhân. Không còn sớm nữa, ta về phòng trước, phu nhân hãy đợi tin tốt đi.”


Đại phu nhân căm giận nhìn pháp sư Hoằng Linh, trong mắt tràn ngập hận thù, vốn muốn mượn tay ả diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn và Lục di nương, không ngờ lại bị ả hạ độc, chuyện này bản thân hoàn toàn bị ả quản chế.


Buổi tối, có người lén lút đi vào phòng của Gia Cát Linh Ẩn và Lục di nương, Kinh Phong vào từ cửa sổ, báo cho Gia Cát Linh Ẩn chuyện mình nhìn thấy, sau đó tiếp ứng để hai người ra khỏi gian phòng kia. Ba người lén lút chạy đến sân trước, nhìn thấy có người thổi mồi lửa, châm mảnh vải, sau đó ném vào từ cửa sổ, rồi lén lút trốn đi.


“Ngươi đến chỗ Đại phu nhân, trộm ngọc bội bà ấy thường đeo bên hông rồi ném vào phòng.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Kinh Phong, khi dùng bữa tối, bà còn khoe miếng ngọc này với các phu nhân ở phủ khác.


“Dạ, tiểu thư.” Kinh Phong phi lên nóc phòng của Đại phu nhân.


Cơ thể Lục di nương không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn ngọn lửa đang dần bốc lên cao, run run nói: “Là Đại phu nhân ư? Bà ấy muốn thiêu chết chúng ta? Thật đáng sợ!”


Gia Cát Linh Ẩn thì có vẻ vô cùng trấn tĩnh, nàng nói với Lục di nương: “Ngươi không cần quay về phủ Thừa tướng nữa. Ngươi đến phố Thanh Ảnh bên cạnh tiệm cầm đồ Lưu gia tìm một đôi phu phụ họ Diêu, ở lại đó vài ngày, sau đó ta sẽ sai người đến đưa ngân lượng cho ngươi, dẫn ngươi ra khỏi Ngân Đô, vĩnh viễn không cần trở về đây nữa!”


“Tam tiểu thư, vậy còn người? Đại phu nhân sớm muộn gì cũng hại chết người!” Lục di nương nhận thức được sự độc ác của Đại phu nhân, trong lòng sợ hãi không thôi, phủ Thừa tướng, nàng quả thực không muốn về đó nữa, sau khi Gia Cát Linh Ẩn xuất giá, với thủ đoạn của Đại phu nhân, bản thân nhất định sống không qua một tháng, vẫn là quay về làm Trương Thúy Hoa tốt hơn.


“Không cần lo cho ta, nhân lúc hỗn loạn mau mau chạy đi.”


“Ta biết rồi!”


Ngọn lửa trong phòng càng cháy càng lớn, một tiểu ni cô đi ngang qua thấy, nhất thời kêu to: “Đi lấy nước! người đâu mau đến đây! Mau dập lửa.”


Nghe được tiếng la của nàng, người của Thiên Hoa Tự nhanh chóng chạy đến, Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt cũng khoác xiêm y chạy tới. Nhìn thấy phòng của Gia Cát Linh Ẩn và Lục di nương đã cháy, Đại phu nhân nặn ra vài giọt nước mắt, hô lớn: “Lục muội, Linh nhi, đừng sợ, ta đến cứu hai người!” Nói xong, xông vào bên trong.


Trụ trì Hoằng Nhất kéo bà lại, an ủi: “Phu nhân xin nén bi thương, không thể vào trong!”


“Linh nhi còn đang ở bên trong đó! Trụ trì à, van xin các người, mau cứu hai nàng! Nhanh đi thông báo với lão gia!” Đại phu nhân khóc hô.


“Phu nhân, phu nhân đi vào chính là tự tìm đường chết! A di đà phật!”


Nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan và Như Nguyệt cũng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, rướn cổ kêu lên:


“Tam muội!”


“Tam tỷ!”


Thất vương phủ, Phá Trận nhận được tín hiệu của Kinh Phong truyền đến, vội vàng đến gõ cửa phòng của Sở Lăng Thiên: “Gia, Kinh Phong vừa mới truyền tin đến, nhất định là Thiên Hoa Tự xảy ra chuyện!”


Sở Lăng Thiên nhảy dựng lên, gỡ bội kiếm cùng xiêm y xuống, vừa đi vừa mặc vào. Đi ra, chỉ thấy hướng Thiên Hoa Tự có ánh lửa bập bùng, còn có tiếng nổ đùng đùng! Y và Phá Trận vận kinh công, phi về hướng Thiên Hoa Tự.


“Oành!” Xà gỗ trên nóc bị cháy đứt, đổ sụp xuống, từ đầu đến cuối, mọi người bên ngoài không nghe tiếng la hét của người bên trong, nghĩ rằng họ đã chết. Nước trong chùa có hạn, rất nhanh, nước trong hồ hết sạch không còn giọt nào, nhưng lửa càng cháy lại càng lớn.


“A di đà phật!” Hoằng Nhất lắc đầu, đau lòng niệm phật.


Trong lòng Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan đều vô cùng kích động, đấu với Gia Cát Linh Ẩn lâu như vậy, cuối cùng cũng vĩnh viễn diệt trừ tận gốc! trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, Tam di nương, Gia Cát Linh Ẩn, hai mẹ con ngươi hãy gặp lại nhau dưới âm tào địa phủ đi. Gia Cát Hồng Nhan đã không kiềm được niềm vui sướng, cúi đầu, cười ra tiếng, những người khác còn tưởng nàng khóc gào vì mất đi muội muội.


Ánh lửa chiếu vào mặt Như Nguyệt, Gia Cát Linh Ẩn biến mất, Thất gia sẽ để mắt đến ta không? Gia Cát Linh Ẩn à, ta còn nghĩ ngươi sẽ phong quang cả đời, không ngờ lại vùi thây trong biển lửa, nữ tử như ngươi, quả thực không thích hợp sống trên nhân thế, địa ngục hợp với ngươi hơn!


“Vút!”


“Vút!”


Hai bóng người đáp xuống trước mặt mọi người, ánh mắt Sở Lăng Thiên còn đỏ hơn cả ánh lửa: “Linh nhi đâu?”


“Điện hạ!” Nghe tiếng, Đại phu nhân lập tức đi đến trước mặt Sở Lăng Thiên, “Tham kiến Thất điện hạ, Linh nhi… nó… nó…” Đại phu nhân chỉ chỉ vào căn phòng bốc cháy.


Đại phu nhân còn chưa nói xong, Sở Lăng Thiên đã vọt đến cửa, một thanh gỗ bị cháy suýt nữa đổ lên người y.


“Gia! Đừng!” Kinh Phong vọt đến trước mặt y, cố gắng giữ y lại.


“Buông ra!” Ánh mắt Sở Lăng Thiên bốc hỏa, cho dù nàng mất, y cũng phải lấy ra được tro cốt của nàng.


“Gia, tiểu thư không sao, bên trong không có ai.” Kinh Phong nhỏ giọng nói.


Sở Lăng Thiên thở phào một hơi.


“Nhưng chúng ta phải giả vờ như tiểu thư có ở bên trong!”


Sở Lăng Thiên gật đầu, vừa mừng vừa sợ, nha đầu ngốc, khiến y sợ đến mức mất hồn. Một khi đã như vậy, y sẽ diễn trò cùng nàng. Y hất Kinh Phong sag một bên, Phá Trận tiến lên, hai người hợp lực mới kéo được y đến vị trí an toàn.


“Rốt cục sao lại vậy?’ Sở Lăng Thiên bình tĩnh hỏi.


“Nhất định là bếp lò rồi.” Vẻ mặt Đại phu nhân lo âu, “Lục di nương sợ lạnh, nên trong phòng họ đặt thêm hai bếp lò, sao lại vậy? Lục muội, Linh nhi, hai người chết thật thảm quá!” Nói xong, bà liền gào khóc thảm thiết.


Cũng may là gian phòng này độc lập, không gần phòng nào, bằng không, cả ngôi chùa sẽ chìm vào biển lửa. Thật lâu sau, ngọn lửa rốt cục cũng nhỏ dần.


Lúc này, Gia Cát Chiêm và Như Phong chạy đến.


Đại phu nhân lập tức nhào qua, khóc tấm tức, “Lão gia, Lục muội và Linh nhi mất rồi…”


“Mất rồi?” Gia Cát Chiêm đờ người, kinh ngạc nhìn Đại phu nhân, “Mất rồi là ý gì? Linh nhi đâu? Linh nhi ở đâu?”


“Mẹ, là phòng của Tam muội cháy à?” Như Phong vẫn giữ tỉnh táo.


“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Hai người đó mệnh khổ!”


“Con đi cứu Tam muội!” Nói xong, Như Phong muốn vọt vào.


“Đứng lại!” Gia Cát Chiêm giữ chặt Như Phong, “Không được đến gần, nếu con xảy ra chuyện thì phải làm sao?”


Đại phu nhân cũng sống chết ôm lấy cánh tay của Như Phong: “Phong nhi, không thể đi, mẹ xin con, đừng đi! Lục muội và Linh nhi đã không còn, con vào cũng vô ích thôi!”


“Vào xem, nói không chừng còn có thể cứu được.” Như Phong chưa từ bỏ ý định, “Tam muội thông minh như vậy, nhất định muội ấy có cách thoát ra, cha, mẹ, mau thả con ra!”


“Ta nói không được đi là không được đi!” Gia Cát Chiêm tức giận quát, “Con dám vào trong, Gia Cát Chiêm ta sẽ không nhận đứa con này.” Như Phong là con trai duy nhất của ông, không có mạng sống của đứa con gái nào có thể so với y, cho dù có là Gia Cát Linh Ẩn.


Hết chương 160

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK