“Nhị tỷ của thần nữ ngưỡng mộ Đại công tử Diêu gia đã lâu, thần nữ thay mặt Nhị tỷ cầu xin Hoàng hậu nương nương nhân duyên này, không biết Nhị tỷ có may mắn được Hoàng hậu nương nương ban cho hay không?”
“À.” Hoàng hậu gật gật đầu, không chút do dự. “Tiêu Ôn, truyền ý chỉ của bản cung, tứ hôn cho Gia Cát Nhị tiểu thư cùng Diêu gia Đại công tử.”
“Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn lĩnh chỉ đi phủ Thừa tướng và Diêu gia truyền chỉ.
Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, quỳ lạy trước mặt Hoàng hậu: “Thần nữ đa tạ nương nương giúp đỡ.”
“Đứng lên đi.” Hoàng hậu đỡ Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, “Hôm nay bản cung cũng mệt rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi.”
“Thần nữ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, xin cáo lui trước.”
“Nhi thần xin cáo lui.”
“Thiên nhi ở lại một chút.” Hoàng hậu đột nhiên nói.
Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Dực lui ra trước, chỉ để lại Sở Lăng Thiên và Hoàng hậu nương nương.
“Thiên nhi, về chuyện này, tuy rằng bản cung quyết định không truy cứu Tam tiểu thư, nhưng con là Vương gia, Tam tiểu thư thế nào cũng chỉ là một thứ nữ, các con vẫn không nên thân thiết quá mức.” Hoàng hậu thấp giọng nói.
“Chẳng lẽ mẫu hậu hối hận đã thay đổi chủ ý tứ hôn cho Linh nhi?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên dần dần trở nên âm trầm.
“Thật không phải vậy.” Hoàng hậu thở dài: “Với thông minh tài trí của Tam tiểu thư, đủ để xứng đôi với con của một quan viên nhất phẩm, nhưng con là hoàng tử, thân phận không giống với con của quan viên!”
“Mẫu hậu, người lầm rồi, đối diện với tình cảm, tất cả mọi người đều ngang hàng. Nói như vậy, mẫu hậu vẫn còn để ý đến thân phận thứ nữ của Linh nhi. Mẫu hậu hãy nhìn lại, trong nhiều nữ nhân như vậy, có ai so được với Linh nhi? Nhi thần không quan tâm Linh nhi có thân phận gì!”
“Thiên nhi, sao con lại bướng bỉnh như thế, để con cưới một thứ nữ về, bảo ta làm sao giao phó với mẫu phi của con!” Trong giọng nói của Hoàng hậu có chút tức giận.
“Mẫu hậu, bằng không chúng ta trao đổi một điều kiện.” Sở Lăng Thiên suy nghĩ một chút: “Nhi thần cam đoan kiếp này không tham dự vào việc tranh giành ngôi thái tử của nước Lăng Nguyệt, mẫu hậu cũng không can thiệp vào chuyện giữa con cùng Linh nhi nữa.”
“Con…” Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, nhất thời nói không ra lời. “Dực nhi đã là Thái tử rồi, Thiên nhi không cần lấy chuyện này ra uy hiếp bản cung.”
Sở Lăng Thiên cười cười: “Trong lòng mẫu hậu rõ ràng, nếu con có tâm, phần thắng của con có mấy phần?”
“Thiên nhi!” Sắc mặt của Hoàng hậu trở nên vô cùng khó coi, im lặng trong chốc lát, Hoàng hậu chậm rãi nói: “Nếu giữa Đại ca con cùng Lục vương gia bất hoà, con sẽ giúp ai?”
“Con sẽ không giúp Lục ca.” Sở Lăng Thiên khéo léo trả lời.
Hoàng hậu thở dài một hơi, tựa như đã quyết định chuyện gì, “Bản cung đồng ý với con, sau này không hề hỏi đến chuyện của con cùng Tam tiểu thư. Chuyện Thiên nhi đồng ý với bản cung nhất định cũng phải làm được!”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định làm được!”
Bên ngoài điện, Gia Cát Linh Ẩn chân thành đi tới trước mặt Sở Lăng Dực, hành lễ, nói: “Cảm ơn Thái tử điện hạ đã tương trợ.”
Sở Lăng Dực cười cười: “Tam tiểu thư khách sáo, bản thái tử phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đi ra, Sở Lăng Dực cười thâm ý với Sở Lăng Thiên, xoay người rời đi.
“Chúng ta mau trở về đi, không biết tình hình của Thương Y như thế nào.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Sở Lăng Thiên.
“Đi thôi.”
Bởi vì lo lắng cho Thương Y, hai người cũng không có ở lại, lập tức ra khỏi cung.
Trên thành lâu, Sở Lăng Hiên cười lạnh, nhìn chằm chằm hai người sóng vai rời đi, thì thầm nói: “Hễ là người đối nghịch với bản vương, bản vương nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt!”
Phủ Thừa tướng, mặt Gia Cát Chiêm đen thui. Ông trở về phủ mới biết chuyện Gia Cát Linh Ẩn bị Hoàng hậu tứ hôn với Lương Nguyên Phong, liền tức giận đến nói không được. Từ sau yến tiệc của Thái tử, ông đã gởi gắm kỳ vọng rất lớn vào Gia Cát Linh Ẩn.
“Lão gia, ông bớt giận đi.” Trên mặt Đại phu nhân đầy vẻ lo lắng, thật ra thì đang mở cờ trong bụng: “Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ rồi, không có đường để quay về. Thiếp cảm thấy Lương công tử cũng là một lựa chọn không tồi, không thể kém hơn so với Thất điện hạ.”
“Bà biết cái gì?” Gia Cát Chiêm tức giận nói: “Lương Nguyên Phong kia là cái thứ gì mà cũng xứng so sánh với Thất điện hạ! Tại sao Hoàng hậu nương nương đột nhiên hạ chỉ? Chẳng lẽ là Lương Thế Toàn giở trò ở bên trong? Ngày mai bản thừa tướng liền dâng sớ vạch tội hắn!”
“Lão gia, ông nhất định phải bình tĩnh.” Trong lòng Đại phu nhân cả kinh: “Hiện giờ tình hình trong cung không rõ, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cái này còn cần bà nói!” Gia Cát Chiêm trừng mắt nhìn Đại phu nhân, “Lão phu chẳng qua chỉ giận nói thế, mặc kệ thế nào, ngày mai lão phu liền tiến cung để hỏi thẳng Hoàng hậu nương nương!”
“Lão gia…” Đại phu nhân có tật giật mình, nếu Gia Cát Chiêm biết được chân tướng chuyện này thì mình sẽ không xong, “Cho dù thế nào, ý chỉ của nương nương đã không thể nghịch chuyển. Nếu lão gia đi chất vấn nương nương, ngược lại sẽ làm cho nương nương tức giận. Chuyện đã như vậy rồi, cũng chỉ có thể lấy lui mà cầu tiếp theo. Lão gia, không có Linh nhi, còn có Hồng Nhan cùng Phong nhi mà.”
Có lẽ cảm thấy lời nói của Đại phu nhân có vài phần lý lẽ, sắc mặt Gia Cát Chiêm dịu đi một ít, nói: “Hồng Nhan bên kia, bà giám sát chặt chẽ chút cho ta, lần sau đừng để cho ta mất mặt nữa!”
“Lão gia yên tâm, tính tình Hồng Nhan kiêu ngạo, lần này coi như là cho nó một bài học kinh nghiệm. Mấy ngày nay, nó vẫn ở trong phòng chăm chỉ luyện tập. Hồng Nhan từ nhỏ chịu không ít cực khổ, học được nhiều tài nghệ như vậy, còn không phải vì làm vẻ vang nhà Gia Cát sao.”
“Đào tạo nó nhiều năm như vậy có lợi ích gì?” Gia Cát Chiêm tức giận nói: “Không chỉ không có lấy về nửa phần thể diện cho ta, mà còn khiến cho cái mặt già này của ta đều mất hết! Ta chỉ là phạt cấm túc nó mà thôi, tại sao nó còn ấm ức chứ?”
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên một chút kinh hoảng, sợ chọc giận Gia Cát Chiêm, “Lão gia bớt giận, thiếp không có ý gì khác. Lão gia yên tâm, thiếp nhất định trông coi Hồng Nhan nghiêm ngặt thêm, đốc thúc nó luyện tập tài nghệ. Lão gia, thiếp còn có chuyện muốn nói với ông, Hoàng hậu nương nương mới vừa hạ thêm một ý chỉ, ban Như Mộng cho Diêu gia Đại công tử.”
“Ừ.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Hôn sự của Như Mộng, bà làm chủ là được.” Với bộ dạng hiện nay của Như Mộng, Gia Cát Chiêm đã hoàn toàn vứt bỏ nàng ta.
“Dạ, thiếp sẽ chuẩn bị một ít đồ cưới cho Như Mộng, làm sao thì nó cũng là tiểu thư của phủ Thừa tướng.”
“Lão gia, phu nhân, Tam tiểu thư cầu kiến.” Lưu quản gia đi vào thư phòng của Gia Cát Chiêm, nói.
“Để cho nó vào.” Sắc mặt Gia Cát Chiêm lạnh như băng, so với nhiệt tình cùng quan tâm Gia Cát Linh Ẩn lúc trước, giờ phút này hoàn toàn cách biệt một trời.
Gia Cát Linh Ẩn tiến vào, làm lễ với Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân: “Linh nhi thỉnh an phụ thân và mẫu thân.”
“Không cần đa lễ.” Gia Cát Chiêm nhàn nhạt nói, trên mặt không có biểu cảm gì: “Linh nhi có chuyện gì?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Linh nhi là tới cảm ơn mẫu thân. Linh nhi tiến cung tạ ơn Hoàng hậu, mới biết được mối nhân duyên này là nhờ mẫu thân cầu cho Linh nhi. Khi mẹ còn sống đã dạy Linh nhi phải biết báo đáp ân tình. Ân tình to lớn hôm nay, cuộc đời này của Linh nhi cũng không báo đáp được.”
“Ngươi…” Nháy mắt, sắc mặt của Đại phu nhân trở nên trắng bệch. Bà ta chỉ nói với Hoàng hậu là Gia Cát Linh Ẩn cùng người giang hồ dây dưa không rõ, cũng không có cầu thân, mọi chuyện tứ hôn đều là Hoàng hậu làm chủ, “Linh nhi không được nói bậy!”
“Mẫu thân, sao lại không thể nói chứ?” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ nghi hoặc, khờ dại nói: “Linh nhi thật lòng cảm ơn mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân vì việc hôn nhân của Linh nhi mà sáng sớm đã không màng vất vả chạy vào cung, Linh nhi vô cùng áy náy. Nếu không phải mẫu thân cầu tình, làm sao Linh nhi có thể gả cho Lương Nguyên Phong chứ? Cha, mẫu thân thật sự đối đãi Linh nhi như là nữ nhi thân sinh.”
“Thật sự là một mẫu thân tốt mà!” Gia Cát Chiêm gật gật đầu, toàn thân toả ra lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra một chút gợn sóng, “Bản thừa tướng thật sự đã cưới một phu nhân tốt! Linh nhi, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời nói với mẫu thân của ngươi.”
“Dạ, cha, mẫu thân, Linh nhi trở về phòng trước.”
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy bên trong truyền đến hai tiếng chát chát trầm đục, Đại phu nhân đau đớn hét to lên hai tiếng. Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên nét tươi cười, đi về phía Trục Nguyệt Hiên.
Trong thư phòng, hai mắt Gia Cát Chiêm đỏ quạch, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đại phu nhân. Đại phu nhân nằm trên mặt đất, dùng tay bụm lấy hai má, khóc thút thít.
“Ta đã cảm thấy việc này kỳ quặc, ta nói ai ở bên trong tác quái, không ngờ lại là bà!” Gia Cát Chiêm ngồi xổm xuống, dùng sức nắm lấy cằm của Đại phu nhân: “Nói! Vì sao phải làm như vậy?”
“Thiếp…Thiếp thấy Hồng Nhan bị uất ức, nhất thời hồ đồ, xin lão gia hãy tha thứ cho thiếp đi.” Nước mắt Đại phu nhân tuôn rơi xuống, trong mắt đều là sợ hãi.
“Tha thứ cho bà?” Gia Cát Chiêm thả cằm của Đại phu nhân ra, cười khẩy nói: “Bà cũng biết, Linh nhi là nữ nhi xuất sắc nhất trong tất cả các nữ nhi của lão phu, nó có thể tiến vào Thất vương phủ! Về sau, Thất điện hạ nhất định sẽ bất hoà với phủ Thừa tướng, bà có biết sau lưng Thất điện hạ có bao nhiêu thế lực kinh khủng không!”