Sở Lăng Thiên đã tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, nửa người trên trần như nhộng, chăn vừa vặn che khuất phần eo dưới, cỏ vẻ rất thảnh thơi. Gia Cát Linh Ẩn rửa mặt xong, lòng tràn đầy u oán bò lên giường.
“Sao vậy? Vi phu không thỏa mãn được nàng nên nàng đi tìm Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp để tìm thỏa mãn?”
“Ngủ đi.” Thân thể dán vào y, ra vẻ mặc kệ chàng nói cái gì ta cũng ngủ.
“Ban ngày vi phu còn chưa đủ.”
“Sở…”
Trong nháy mắt, nàng đã bị y đè dưới thân, may mà làm hai lần, sau đó nàng quyết liệt phản đối, Sở Lăng Thiên đành phải thu binh, y cũng không muốn làm nàng tức giận.
Ngày hôm sau, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp đều tới sớm, bởi vì muốn gặp Mộc Tê nên các nàng rất vui. Chờ Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị xong, mấy người liền đến Cửu vương phủ đón Mộc Tê.
Lần này đi dạo lại khiến họ nhớ tới cảnh chủ tớ bốn người đi dạo phố trước kia, mấy người đều quyến luyến trước các quầy hàng rực rỡ muôn màu. Mộc Tê thì không cần phải nói, còn Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp tuy rằng có tiền Thất vương phủ cấp cho mỗi tháng, nhưng Gia Cát Linh Ẩn còn cấp thêm ngân lượng cho các nàng, trong đám a hoàn thì các nàng cũng được coi như người giàu có. Bởi vậy, bình thường thứ gì đó có thể mua thì thỉnh thoảng họ sẽ mua về tự thưởng cho chính mình.
Mấy người đang đứng trước một quầy hàng nặn tượng đất, quầy bánh bao bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la lối.
“Đánh! Đánh! Đồ ăn mày thối tha, dám lấy trộm bánh bao của ta!”
“Một cái bánh bao thôi mà, bản công chúa lấy của ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi!”
“Hừ! Còn tự cho mình là Công chúa nữa, cũng không nhìn xem bộ dáng mình nghèo hèn ra sao, Công chúa mà sa sút đến mức này chi bằng chết quách đi.”
“Ngươi dám vũ nhục bản công chúa? Xem bản công chúa trừng trị ngươi thế nào!” Công chúa Triêu Hoa tiến lên, hất đổ mấy cái tráp hấp bánh bao của ông chủ, khiêu khích nhìn ông ta, “Thế nào?”
Một người trong đám người vây xem chui ra, giơ một con dao lên, “Rốt cục cũng tóm được ngươi! Lần trước chính ngươi trộm bạc của ta hại ta bị vợ nghi oan là lấy bạc đi ăn chơi đàng điếm nên bà ấy khóc nháo lên rồi về nhà mẹ đẻ.”
“Ả còn trộm gà của ta!”
“Còn có thịt của ta!”
“Đánh đi, đánh ả chết đi!”
Không biết ai hô lên một tiếng, có vài người xông lên đấm đá Công chúa Triêu Hoa.
Mấy người Gia Cát Linh Ẩn vẫn chú ý động tĩnh bên kia, Mộc Tê hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là Công chúa Triêu Hoa, nàng ta nghĩ bên ngoài còn có thể muốn làm gì thì làm giống như trong cung hay sao? Nàng ta cũng là gieo gió gặt bão.”
Lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ ngã tư đường bên kia đi đến, đám người nhao nhao vây xem đều tránh ra nhường đường. Ngân Đô nhiều quan gia, nhìn thấy cỗ xe hoa lệ kia, dân chúng đều tự giác tránh ra.
Mấy người đang đánh rất hăng say, không chú ý đến xe ngựa đang đi đến trước mặt bọn họ. Nhìn thấy người ngồi ở phía trên, dân chúng lập tức quỳ xuống thỉnh an.
“Thỉnh an Chu quý phi.”
“ Đứng lên đi.”
Mấy người động thủ lập tức ngừng tay, Quý phi nương nương không phải là mẫu thân thân sinh của Công chúa Triêu Hoa sao? Mấy người kia mặt mày xám ngoét, hai mắt nhìn nhau, thân thể run lẩy bẩy đứng lên, chuyện không tốt rồi.
“ Mẫu phi!” Công chúa Triêu Hoa bổ nhào vào trong lòng Chu quý phi, gào khóc, “Mẫu phi, bọn họ vừa mới hùa nhau đánh con, con đau quá. Mẫu phi mau thay con báo thù đi, mau giết hết bọn chúng.”
Chu quý phi đẩy nàng ra, xem xét thân thể nàng một chút, cánh tay, trên chân đều có thương tích, khóe miệng chảy máu, trong mắt bà tràn đầy đau lòng. Kim chi ngọc diệp biến thành chuột chạy qua đường, mọi người đều có thể đánh đấm, quát tháo. Ở trước mặt mọi người, bà đã làm một chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi kiểm tra thương tích trên người Công chúa Triêu Hoa xong, bà hung hăng giáng cho nàng hai bạt tai. Hai bạt tai này khiến Công chúa Triêu Hoa ngơ ngác, bà không phải tới để cứu nàng, là tới để hùa với người khác ức hiếp nàng.
“Mẫu phi, ngày cả người cũng đánh con?”
“Hừ! Nghĩ đến trừng phạt lần này có thể khiến ngươi biết hối cải, không ngờ ngươi lại có thể ăn trộm đồ của dân chúng, ngươi đã quên phụ hoàng cùng bản cung đã dạy ngươi như thế nào sao? Ngươi làm chuyện như vậy người khác không đánh ngươi thì bản cung cũng sẽ thay mặt bọn họ giáo huấn ngươi!” Chu quý phi ăn nói chính nghĩa.
“Người…” Công chúa Triêu Hoa không nghĩ tới bà cũng như vậy, “Ta hận bà! Bà đi chết đi!” Nói xong nàng dạt đám người ra, khóc lóc chạy đi.
Chu quý phi không đuổi theo, cũng không sai người đuổi theo, bà đi đến trước mặt mấy người vừa rồi động thủ, mấy người kia phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Nương nương tha mạng, thảo dân không biết người đó là Công chúa, còn tưởng là tên ăn mày giả mạo Công chúa, cho nên mới…”
“Đúng đúng đúng, chúng thảo dân cũng không biết người đó là Công chúa, xin nương nương tha mạng.”
Chu quý phi cười hiền lành khiến người ta cảm thấy như gió xuân, bà tự mình đỡ mấy người kia đứng dậy, “Đứng lên đi, chuyện này không trách các ngươi, là tính tình Triêu Hoa không tốt, còn điêu ngoa, có mọi người dạy dỗ như vậy bản cung còn phải đa tạ các ngươi đã không cổ vũ nó làm chuyện xấu. Hơn nữa cũng là do nó sai trước, các ngươi kiếm sống cũng không dễ dàng gì, bản cung sẽ bồi thường tổn thất của các ngươi gấp đôi. Các vị, sau này nếu Triêu Hoa còn tái phạm làm những chuyện như thế này nữa thì cứ đánh cho bản cung.”
Nhận được sự ra hiệu của Chu quý phi, thị nữ của bà tiến lên bồi thường cho tất cả mấy người bị tổn thất. Mấy người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ tới Chu quý phi lại là người biết lí lẽ như vậy. Những người vây xem đều nói Chu quý phi tốt tính, đều khen ngợi bà tấm lòng bao dung, có khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Xử lý xong chuyện, Chu quý phi lên xe ngựa, đến lúc ngăn cách với bên ngoài, sắc mặt của bà trở nên vô cùng khó coi, mấy người vừa rồi, ta sẽ nhớ kỹ.
Mộc Tê lôi kéo Gia Cát Linh Ẩn, “Thất tẩu, muội không nhìn lầm chứ, người vừa rồi là Chu quý phi sao? Bà ấyẳn phải ban chết cho mấy người kia chứ? Còn ra tay đánh Công chúa, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chỉ là đang giả vờ mà thôi.” Chu quý phi vẫn không quá ngu ngốc, biết thay đổi sách lược.
Mấy người lại vòng qua một số cửa hiệu, cuối cùng thu được chiến lợi phẩm trở về, chuẩn bị quay về thì bỗng nhiên trời lại nổi mưa to, may mắn lúc ra khỏi cửa thấy sắc trời không tốt nên có mang theo ô, nếu không thì sẽ ướt như chuột lột.
Đến xế chiều, Chu quý phi vào một trà lâu, chọn một gian phòng bí mật. Một lát sau có người dẫn theo Công chúa Triêu Hoa tiến vào, mặt của nàng còn sưng đỏ, ăn mặc rách rưới.
“Gọi ta đến làm gì?” Nhớ tới hai bạt tai kia, Công chúa Triêu Hoa liền giận đến nghiến răng, “Chê ta làm bà mất mặt sao? Muốn giáo huấn ta nữa à?”
“Ngồi xuống!” Chu quý phi tức giận nói.
Công chúa Triêu Hoa đặt mông ngồi vào ghế, “Nếu không thể giúp ta khôi phục lại thân phận Công chúa thì không cần phải nói điều gì nữa.”
“Xem nha đầu ngươi nói kìa.” Chu quý phi lấy ra một lọ thuốc, đến trước mặt nàng, “Đau lắm không? Đến đây, mẫu phi bôi thuốc cho con, bôi vào sẽ không đau nữa.”
Công chúa Triêu Hoa chán ghét đẩy tay bà ra, “Không cần phải già vờ giả vịt nữa.”
“Con thực sự làm mẫu phi tức chết mà!” Chu quý phi đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, “Bản cung làm như vậy cũng là tốt cho con! Con nghĩ xem, nếu những việc con làm bị Hoàng Thượng biết được thì con còn cơ hội hồi cung nữa không? Con muốn hồi cung thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời mẫu phi.”
“Vậy vì sao hôm nay bà lại đánh ta? Còn không giúp ta giết mấy tên dân đen kia?”
“Giết thì thế nào? Chỉ thêm cho con một tội danh nữa mà thôi, cẩn thận kẻo ngay cả Ngân Đô, Hoàng thượng cũng không cho con xuất hiện nữa đấy! Bản cung làm như vậy cũng là vì để con có thể hồi cung, nếu như con muốn trở lại thân phận Công chúa cao quý thì phải nhẫn nhịn cho bản cung, giả bộ cho đến khi Hoàng thượng nghĩ con đã thay đổi bản tính thì lúc đó mới có cơ hội! Về phần mấy người kia, tạm thời cứ để yên như vậy đã, đợi đến khi thân phận của con được khôi phục rồi lúc đó trừng trị chúng cũng chưa muộn.”
“Mẫu phi, người có biện pháp?”
“Phải xem con có làm được hay không đã.”
“Làm được, làm được, chỉ cần có thể hồi cung cái gì con cũng làm được! Mẫu phi muốn con làm như thế nào con sẽ làm như thế đó, người không biết rằng những dân đen kia có bao nhiêu đáng sợ đâu.”
“Được rồi, được rồi, chỉ là bọn dân đen thôi mà, nhất định phải thay đổi cho bản cung, bản cung sẽ phái người trợ giúp con, phải làm cho thật tốt.”
“Con biết rồi mẫu phi, người nhất định phải nhanh chóng làm cho con hồi cung đó.”
“Bản cung đã nói là làm, bảo đảm với con là sau một tháng có thể hồi cung. Sắc trời không còn sớm nữa, bản cung phải hồi cung rồi, con phải làm thật tốt cho bản cung, không được để gặp rắc rối.”
“Con biết rồi.” Thật là phiền phức!
Thất vương phủ, bên ngoài trời mưa to, đã đến nửa đêm mà Sở Lăng Thiên vẫn chưa trở về. Hôm qua có nói là có thể bớt đến giáo trường, không nghĩ tới hôm nay vẫn phải di. Mưa càng rơi càng lớn, Gia Cát Linh Ẩn lo lắng chờ ở cửa thư phòng.
“Ưng tổng quản, lúc Vương gia xuất phủ có mang theo ô không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Bẩm Vương phi nương nương, nô tài cũng không rõ lắm, để nô tài phái người mang tới cho Vương gia.”
“Không cần, để Kinh Phong cùng đi với ta.”
Ưng tổng quản lập tức mang tới hai cái ô, lại chuẩn bị xe ngựa. Nàng cùng Kinh Phong đang chuẩn bị lên xe chỉ thấy từ xa có một chiếc xe ngựa đang đi đến dừng ở trước cửa Thất vương phủ. Trên xe ngựa mấy người ba chân bốn cẳng khiêng một người.
“Thất gia, sao lại thế này?” Gia Cát Linh Ẩn vứt cái ô trong tay, lập tức chạy tới, người được mấy người kia khiêng đúng là Sở Lăng Thiên.
Sở Lăng Thiên mơ hồ có chút ý thức, nhìn thấy nữ tử trước mặt liền vùng vẫy đứng lên, nắm lấy vai nàng, vẻ mặt y dịu dàng, nhếch miệng cười cười, “Linh nhi.”
Thì ra nữ tử xinh đẹp này là Thất vương phi, khó trách tướng quân mỗi lần thao luyện xong đều mặc kệ chuyện gì cũng phải chạy về Thất vương phủ, có một nương tử xinh đẹp như vậy ai mà nỡ bỏ mặc cho được. Mấy phó tướng cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không thấy, Đại tướng quân mà bình thường bọn họ nhìn thấy là một người ý chí kiên cường, quân kỷ nghiêm minh, không biết rằng y cũng có một mặt như thế này, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ là như vậy.
“Vương phi nương nương, hôm nay điện hạ bồi một binh lính luyện bắn tên, người giơ bia ngắm để tiểu tử kia bắn, không nghĩ tới là tiểu tử kia hồn vía để ở đâu lại bắn trật…”
“Bắn trúng chỗ nào? Nghiêm trọng không?”
“Vương phi chớ vội, bắn trúng cánh tay của điện hạ, cũng không nghiêm trọng lắm nhưng mà do Điện hạ không chịu nghỉ ngơi, mực đứng trong mưa bồi hắn luyện cho đến bây giờ, mới vừa luyện xong Điện hạ liền té xỉu thì chúng thuộc hạ mới phát hiện là người bị sốt.”
“Mau đưa người vào trong phòng, Ưng tổng quản, nhanh đi mời đại phu tới đây.”
Sắp xếp ổn thỏa cho Sở Lăng Thiên xong, mấy phó tướng mới yên tâm rời đi. Đại phu băng bó vết thương cho Sở Lăng Thiên, chẩn mạch, y bị cảm lạnh, hơn nữa dầm mưa một ngày nên vết thương bị nhiễm trùng, cũng may là không có gì đáng ngại. Uống xong một chén thuốc, Sở Lăng Thiên cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà quần áo vẫn còn nhớp nháp dinh dính.