Edit + beta: Iris
Đào Mộ ôm một đống quà sinh nhật, vừa mới ngồi lên xe đã ngáp một cái rõ to.
Lệ Khiếu Hằng đắp thảm lông lên người Đào Mộ, tiện tay nhận đống quà trên tay Đào Mộ đặt sang một bên, cười hỏi: "Em đóng phim rất mệt hả?"
"Hôm nay có hơi mệt." Đào Mộ rất mất hình tượng, nằm liệt ở ghế sau, ngáp liên tục: "Có lẽ là do diễn xuất rất tốn sức."
Lệ Khiếu Hằng đã hỏi thăm lịch trình của Đào Mộ từ lâu, dĩ nhiên biết hôm nay Đào Mộ đối diễn với Nghiêm Thịnh, nghe vậy thì cười nói: "Xem ra hôm nay em diễn rất thỏa thích."
"Quả thật không tồi." Đào Mộ thản nhiên thừa nhận, khi nói chuyện nhịn không được lại ngáp một cái.
Lệ Khiếu Hằng chỉnh lại thảm lông bên cạnh giúp Đào Mộ, giọng ấm áp: "Em ngủ một lát trước đi. Khi nào đến khách sạn anh sẽ gọi em dậy."
Đào Mộ "Vâng" một tiếng. Thuận thế nằm xuống, gối lên đùi Lệ Khiếu Hằng, ngửa đầu hỏi: "Anh không ngại chứ?"
Lệ Khiếu Hằng cúi đầu, nhìn Đào Mộ ngoan ngoãn nằm trên đùi mình chuẩn bị ngủ bù, nhoẻn miệng cười: "Cầu mà không được."
Có lẽ do ánh mắt Lệ Khiếu Hằng quá nóng bỏng. Đào Mộ bất giác cong khóe môi, nghiêng người qua, kéo thảm lông đến đỉnh đầu, nhưng lại bị Lệ Khiếu Hằng nhẹ nhàng kéo xuống: "Che kín mít như vậy không khó thở sao?" Hơn nữa không khí trong thảm cũng không tốt.
"Em yên tâm ngủ, anh không nhìn em." Lệ Khiếu Hằng nói, cầm một phần văn kiện ở bên cạnh lên.
Đào Mộ nhắm mắt lại nói: "Anh đừng đọc văn kiện trong xe. Ánh sáng quá mờ, sẽ hư mắt."
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, để văn kiện lại chỗ cũ: "Nghe lời em."
Anh đặt một tay lên vai Đào Mộ, chậm rãi xoa bóp từ trên xuống dưới. Mặc dù Đào Mộ chỉ quay suất diễn hơn hai tiếng vào lúc chạng vạng, nhưng cậu đã ở đoàn phim cả ngày, toàn thân cũng bốc mùi.
Lệ Khiếu Hằng dùng sức vừa phải mát xa làm Đào Mộ cảm thấy rất thoải mái. Cậu nhắm mắt, điều chỉnh lại tư thế, để Lệ Khiếu Hằng mát xa vai xong lại mát xa eo cho cậu, chỉ một lát sau đã ngủ mất.
Trợ lý Khương ngồi lái xe ở phía trước thấy thế, lặng lẽ ấn vách ngăn pha lê xuống, bên trong xe lập tức yên tĩnh hơn.
Không biết qua bao lâu, Đào Mộ nhẹ nhàng bị lay tỉnh. Giọng Lệ Khiếu Hằng truyền đến từ đỉnh đầu: "Tới rồi. Em ngồi dậy đi."
Đào Mộ mơ mơ màng màng mở mắt, nhét thảm vào ngực Lệ Khiếu Hằng. Suốt chặng đường cậu ngủ rất ngon, thậm chí trên má còn có vệt đỏ, tóc cũng lộn xộn. Đào Mộ thuận tay lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu rồi đeo thêm khẩu trang màu đen.
Lệ Khiếu Hằng thấy thế, cười trêu: "Có đeo kính râm luôn không?"
Tối rồi còn đeo kính râm cái gì. Đào Mộ bất đắc dĩ nhìn Lệ Khiếu Hằng. Cảm thấy Lệ tổng nhà mình đúng là càng ngày càng độc miệng.
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, cảm thấy ánh mắt coi thường của Đào tổng nhà mình cực kỳ đẹp trai.
Hai người vừa xuống xe liền nghe được tiếng "Tách" ở cửa khách sạn, paparazzi Hương Thành có nguồn tin tức nhạy bén đã ôm cây đợi thỏ ở đây từ lâu, paparazzi gan lớn hơn chút còn cầm camera và microphone tiến lên, muốn phỏng vấn Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ.
Lệ Khiếu Hằng là người sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng kiêm con trai trưởng Lệ gia, trước giờ luôn điệu thấp trước truyền thông, dễ gì chịu nhận phỏng vấn.
Đào Mộ tự tay sáng lập web Phi Tấn, nếu thực sự có tin nóng hổi nào đó thì sao có thể để nước phù sa chảy ruộng ngoài được. Vì vậy hai người không ai đồng ý nhận phỏng vấn. Những paparazzi lắm chuyện cũng không dám làm căng, đành trơ mắt nhìn hai người nắm tay nhau đi vào khách sạn.
"Quan hệ giữa Lệ tổng và Đào tổng đúng là càng ngày càng tốt. Nghe nói sinh nhật lần này của Đào tổng, Lệ tổng đã đích thân bay đến Yến Kinh, dẫn người nhà của Đào tổng tới, không biết bọn họ có định đi du lịch cả nhà hay không."
Nếu như có, bọn họ sẽ có thể chụp toàn bộ hành trình. Tuy trong giới giải trí, Đào Mộ chỉ là người mới, nhưng cậu là người sáng lập web Phi Tấn, bây giờ còn đóng phim ở đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, cũng được hưởng đãi ngộ của một người đang trên đà phát triển ở giới giải trí Hương Thành. Các tờ báo lá cải nhỏ đều muốn chụp một chút tin tình ái của Đào Mộ để kiếm doanh số.
Đáng tiếc, bình thường Đào Mộ làm việc điệu thấp. Ngoại trừ ở đoàn phim thì là về khách sạn, không có tin nóng nào đáng giá.
Người đàn ông thường xuyên nhấc lên mưa máu gió tanh trong giới giải trí không hề hay biết, những paparazzi dưới lầu lại đánh giá cậu như vậy. Cậu đứng ở cửa phòng cho khách trong khách sạn, thế mà có hơi căng thẳng.
"Sao thế?" Lệ Khiếu Hằng đi bên cạnh Đào Mộ, thấy Đào Mộ rối rắm thấp thỏm đứng ở cửa thì cười hỏi: "Có phải em lo chú Diệu, chú Tiểu Tề và lão gia tử không đồng ý chúng ta yêu nhau không? Không sao đâu, chúng ta có thể khoan nói cho bọn họ biết, từ từ giải thích với bọn họ sau."
Đào Mộ bất đắc dĩ liếc nhìn Lệ tổng một cái, đây không phải là vấn đề có nói cho bọn họ biết hay không. Mấu chốt là cha Diệu và cha Tiểu Tề của cậu —— nhất là cha Tiểu Tề khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện.
"Dù có phát hiện cũng không sao." Lệ Khiếu Hằng cười tủm tỉm: "Người nhà em thương em như vậy, chỉ cần anh đối xử tốt với em cả đời, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý."
"Anh đang làm người mù quáng lạc quan đó à." Đào Mộ thở dài. Chỉ là cậu thích Lệ Khiếu Hằng mù quáng lạc quan thế này. Với những gì cậu từng trải và tính cách của cậu, nếu Lệ Khiếu Hằng là kiểu người lo trước lo sau, không ngừng cân nhắc, chỉ sợ hai người thật sự không đi đến cuối cùng được.
"Không phải mù quáng lạc quan, mà là có tự tin." Lệ Khiếu Hằng lén nhéo lòng bàn tay Đào Mộ.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Đào Mộ lấy điện thoại ở trong túi ra, định nhấc máy thì nghe tiếng cửa phòng khách mở ra.
Mạnh Tề giơ điện thoại, đứng bên trong cửa, cười nói: "Định gọi cho con để hỏi xem các con đến đâu rồi, không ngờ lại tiết kiệm được mấy xu."
Đào Mộ đứng ở cửa, hơi câu nệ gọi: "Cha Tiểu Tề."
"Sinh nhật vui vẻ." Mạnh Tề tiến lên ôm lấy Đào Mộ, vỗ vỗ sau lưng cậu, cười nói: "Cha Diệu và lão gia tử đang chờ con trong phòng đó, nhanh vào đi."
Mạnh Tề nói rồi gật đầu với Lệ Khiếu Hằng, sau đó giải thích với Đào Mộ: "Chúng ta vốn định đến thăm ban đoàn phim cùng Lệ tổng, sẵn tiện tổ chức sinh nhật cho con. Kết quả ông nội Tống của con lần đầu ngồi máy bay, bị say máy bay. Sau khi đến đây còn cố làm đào mừng thọ cho con, sau đó thì thấy không khỏe, đang nằm trên giường. Cha và cha Diệu bàn với nhau, ba chúng ta ở lại khách sạn chờ con."
Đào Mộ ngoan ngoãn đi theo sau Mạnh Tề vào phòng. Lưu Diệu đang buồn chán ngồi trên sô pha xem TV. Tống lão gia tử đang nằm trong phòng. Nghe tiếng động thì từ từ đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ: "Đã về rồi đấy à?"
"Dạ." Đào Mộ lên tiếng, khô khốc gọi: "Lão gia tử, cha Diệu."
"Con chưa ăn tối đúng không. Đúng lúc ông cũng nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi." Tống lão gia tử nói: "Đời này đây là lần đầu ông đến Hương Thành, vừa hay nếm thử món ăn bên này."
"Lão gia tử yên tâm, bên con đã sắp xếp xong hết rồi." Lệ Khiếu Hằng cười tiếp lời: "Chỉ chờ ngài khỏe lại, chúng ta có thể qua đó bất cứ lúc nào."
Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại một chút rồi nói: "Thật ra điểm tâm sáng và bữa khuya ở Hương Thành đều ngon cả. Tiểu Mộ cực kỳ thích ăn điểm tâm sáng, còn có bồ câu non nướng và xe mì đẩy."
Lưu Diệu híp mắt, mặt không đổi sắc quan sát Lệ Khiếu Hằng từ đầu tới đuôi, càng nhìn càng thấy giống một con sói đuôi to bụng dạ khó lường đang rung đùi đắc ý.
Mạnh Tề cũng mặt không đổi sắc chọt sau eo Lưu Diệu: "Vậy được rồi, chúng ta cũng đói rồi, bây giờ qua đó liền, nơi ăn có xa không?"
"Không xa, ở gần đây thôi." Lệ Khiếu Hằng cười giải thích: "Vì thấy ba người đi tàu xe mệt mỏi, Tiểu Mộ còn quay phim cả ngày cũng rất mệt nên con đã chọn một nhà ăn lâu đời ở bên cạnh. Ăn tối xong, nếu mọi người muốn đi dạo Hương Thành thì chúng ta sẽ đi dạo, nếu thấy mệt thì chúng ta sẽ về nghỉ ngơi."
Dù sao Lệ Khiếu Hằng cũng đã sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện.
Lưu Diệu nhìn Mạnh Tề nhà mình một cái, đặt một chuỗi chìa khóa lên bàn trà cho Đào Mộ: "Quà sinh nhật cho con."
Đào Mộ nhận chìa khóa, có hơi đau đầu: "Cha lại mua xe cho con?"
"Cái đó thì không có." Lưu Diệu ngay thẳng lắc đầu: "Năm trước sinh nhật con, cha và cha Tiểu Tề đã mua chiếc xe kia cho con, cha thấy con chẳng chạy được mấy lần. Năm nay không lãng phí tiền nữa."
Đào Mộ vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Lưu Diệu tiếp tục nói: "... Cha và cha Tiểu Tề đã bàn với nhau. Cảm thấy con là một đứa nhỏ đã trưởng thành, tự phấn đấu cho sự nghiệp của mình, hai chúng ta cũng không giúp được gì, vì vậy mua cho con một căn nhà, ở đối diện Kinh Ảnh, trong tiểu khu mà hiện giờ con đang ở. Là một căn nhà có bốn phòng ngủ, hơn 180m vuông, vẫn chưa trang trí."
"Khi nào con rảnh thì tự đến trang trí nhà đi. Sau này dù con có muốn cưới vợ sinh con hay có lựa chọn nào khác cũng được, có một căn nhà cũng là nhà riêng của con, nghĩa là con có chỗ dựa, không có nỗi lo về sau."
Lưu Diệu nói xong còn liếc nhìn Lệ Khiếu Hằng một cái, rồi đứng dậy đi thay quần áo.
Con mèo của ông đây mới nuôi hơn một năm, ôm chưa đã nghiền đã bị con sói đuôi to quặm đi mất, mẹ nó đúng là bực mà.
Lúc Lưu Diệu vừa đoán ra chuyện này đã nghĩ ngay đến việc tìm người đánh Lệ Khiếu Hằng một trận tơi bời, cuối cùng bị Mạnh Tề khuyên nhủ. Chủ yếu là do tâm tư Đào Mộ quá nặng, lại rất để ý suy nghĩ của người bên cạnh, nếu bọn họ lộ ra biểu cảm không đồng ý, e là Đào Mộ sẽ nghe theo ý của bọn họ, cuối cùng sẽ chia tay.
Mạnh Tề không sợ Đào Mộ chia tay, với điều kiện và tính cách của Đào Mộ, muốn tìm một người yêu tri kỷ như ý cũng không khó, nhưng Mạnh Tề không muốn Đào Mộ tự bạc đãi mình vì bọn họ. Rốt cuộc thì yêu đương vẫn là chuyện của hai người. Huống hồ Đào Mộ nhà bọn họ vẫn còn nhỏ, hai người chỉ vừa ở bên nhau, chưa tới giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.
"Người trẻ tuổi có duyên phận của người trẻ tuổi. Vả lại Lệ tổng này chỉ là mối tình đầu của Tiểu Mộ. Tương lai có thành hay không vẫn chưa chắc, chúng ta không cần phải vội cầm gậy đánh uyên ương." Ngược lại, Mạnh Tề có cái nhìn thoáng hơn Lưu Diệu trong chuyện này. Hắn cảm thấy, với điều kiện của Lệ Khiếu Hằng, dù chỉ là yêu đương thì Đào Mộ nhà bọn họ cũng không có hại. Hơn nữa mối tình đầu có tiêu chuẩn cao một chút, tầm mắt tất nhiên cũng sẽ cao, cho dù sau này không thành thì Đào Mộ cũng có kinh nghiệm từng trải, sau này có muốn tìm đối tượng, chắc chắn cũng sẽ dựa trên tiêu chuẩn tương tự để chọn.
Điều này cũng giống như công việc đầu tiên của sinh viên sau khi tốt nghiệp, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch nghề nghiệp cả đời, Mạnh Tề nghĩ theo hướng này thì thấy hai người nói chuyện yêu đương cũng không có gì xấu.
Mặc dù Lưu Diệu cứng đầu, ở bên ngoài nói một không nói hai, nhưng hắn chắc chắn là nghe lời vợ*. Mạnh Tề đã nói như vậy, hắn nhất định phải làm như vậy. Chỉ là hai vợ chồng bàn với nhau, cảm thấy nếu Đào Mộ muốn yêu đương, vậy nhất định phải đưa việc mua nhà riêng vào bảng kế hoạch, dù chỉ mới yêu đương, nhưng Đào Mộ nhà bọn họ cần phải độc lập về mặt kinh tế, sự nghiệp thành công. Sau khi hai người ở bên nhau, nhất định phải là Lệ Khiếu Hằng đến ở nhà của con trai bọn họ, chứ không phải là Đào Mộ đến ở cùng Lệ Khiếu Hằng.
Mối quan hệ chính và phụ này nhất định phải rõ ràng, Đào Mộ nhà bọn họ chắc chắn phải là trụ cột gia đình. Cho dù có là quan hệ yêu đương thì cũng phải là tự do yêu đương, tuyệt đối không được để đám nhà báo suy đoán đưa tin lung tung. Lưu Diệu không muốn sau này mối quan hệ của hai người bại lộ, có người ác ý suy đoán Đào Mộ ham vinh hoa phú quý, muốn gả vào nhà giàu.
Cha mẹ yêu thương con cái, vạch ra kế hoạch sâu xa cho con. Đào Mộ đương nhiên không hề biết Lưu Diệu và Mạnh Tề đã não bổ đến chuyện tương lai xa như vậy. Nhưng cậu vẫn nhạy bén nhận ra cha Diệu và cha Tiểu Tề của cậu đang lo cậu sẽ rơi vào thế yếu trong đoạn tình cảm này.
Kỳ thật với điều kiện kinh tế hiện giờ của cậu, cậu có thể mua nổi một căn nhà, nhưng đến bây giờ Đào Mộ vẫn ôm tâm lý sợ hãi và bài xích chuyện sống một mình trong ngôi nhà trống trải. Vì vậy một nửa tài sản cậu kiếm được đều để trong Tư Bản Khiếu Hằng, một nửa còn lại thì đầu tư vào web Phi Tấn, duy trì hoạt động trang web. Còn cậu thì vẫn sống trong ký túc xá và căn phòng Tống lão gia tử đã chuẩn bị cho cậu. Cuối tuần thì về nhà của Lưu Diệu hoặc tứ hợp viện Tống Ký, chỉ vì muốn náo nhiệt mà thôi.
Sau khi xác nhận quan hệ với Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ quả thật từng nghĩ, nếu Lệ Khiếu Hằng yêu cầu, cậu có thể dọn qua ở cùng Lệ Khiếu Hằng. Nhưng không ngờ cha Diệu và cha Tiểu Tề đã nghĩ tới chuyện này trước, còn mua nhà riêng cho cậu. Chính vì để tránh xa bốn chữ "Lời người đáng sợ" nhất có thể.
Luôn có vài người như vậy, bình thường lười nói những lời ngon ngọt với bạn, thậm chí chỉ ở chung lâu một chút thôi cũng cảm thấy bạn rất phiền, nhưng mỗi khi đến thời khắc quan trọng, lại có thể nghĩ đến tương lai thay bạn, dốc hết sức để chăm lo chu toàn cho bạn. Sợ bạn sẽ gặp phải lời đồn vớ vẩn, phải chịu ấm ức vốn không phải chịu vì nhất thời sơ sẩy hoặc không có kinh nghiệm.
Đây mới là người nhà.
Đào Mộ nắm chặt chìa khóa phòng mà Lưu Diệu đưa cho cậu, Tống lão gia tử yên lặng nhìn thoáng qua thằng nhóc thúi ông nuôi từ nhỏ đến lớn, rồi lại nhìn thoáng qua con sói đuôi to Lệ Khiếu Hằng cứ dính bên người Đào Mộ, đau lòng chạm vào ngực.
"Ông đã nộp đơn xin độc quyền chiêu bài Tống Ký và 《 Thực đơn Tống gia 》." Tống lão gia tử chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Người sở hữu độc quyền là hai ông cháu chúng ta. Bây giờ ông đã lớn tuổi, không còn sức lực. Không còn quản được những trường học và chuỗi cửa hàng nữa. Tương lai phải giao cho con. Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến đóng phim, cũng đừng mãi nghĩ tới trang web của con, phải nhớ chăm sóc chiêu bài và việc kinh doanh Tống Ký của chúng ta."
"Trong nửa năm này, có rất nhiều người tới tìm ông xin hợp tác, chỉ là muốn mượn chiêu bài Tống Ký mà thôi, trong đó có cả khách sạn dưới cờ tập đoàn Phong Hành. Ông không muốn để ý đến bọn họ, nếu con có hứng thú, ông sẽ kêu bọn họ đến tìm con."
Ý của Tống lão gia tử cũng cực kỳ đơn giản, thô bạo. Cho dù Lệ gia của anh có bối cảnh sâu xa, giàu có hơn chúng tôi, nhưng nếu bàn về mặt hợp tác thương nghiệp, là Lệ gia của anh cầu xin Tống Ký, là Lệ Khiếu Hằng anh cầu xin Đào Mộ nhà chúng tôi. Đừng tưởng ỷ vào gia thế bối cảnh để bắt nạt thằng nhóc thúi nhà chúng tôi. Đời đời Tống gia không có thói quen ép dạ cầu toàn.
Tống lão gia tử nói lời gay gắt trước mặt Lệ Khiếu Hằng, sau đó chắp tay sau lưng, ung dung rời đi.
Từ tận đáy lòng, Tống lão gia tử cực kỳ không thích Đào Mộ yêu đương với đàn ông, ông luôn cảm thấy Lưu Diệu và Mạnh Tề không làm gương tốt, nên mới liên lụy thằng nhóc thúi nhà bọn họ. Nhưng cũng như Mạnh Tề đã nói, kiếp này thằng nhóc thúi nhà bọn họ không có duyên với cha mẹ, khó khăn lắm mới có người nhà, có người yêu. Mọi người đâu thể tự nội chiến trước trong khi cuộc sống đang êm đẹp hạnh phúc được, làm vậy sẽ khiến người khác chê cười.
Hơn nữa người trẻ tuổi có mới nới cũ là chuyện rất bình thường. Năm nay Đào Mộ mới 19 tuổi, dù có yêu đương thêm mấy năm thì khi chia tay cậu vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, căn bản không cần lo lắng, chờ Đào Mộ chơi đủ rồi, nói không chừng sẽ muốn cưới vợ sinh con.
Vì vậy Tống lão gia tử âm thầm ngóng trông ngày này, dù sao nam minh tinh trong giới giải trí có rất nhiều người đã ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn. Nếu không kết hôn không sinh con thì có yêu đương với nam hay nữ cũng chả khác gì nhau.
Tống lão gia tử không tin, với cái nết có mới nới cũ, làm việc gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút của Đào Mộ từ nhỏ đến lớn, cậu có thể yêu đương cả đời với Lệ Khiếu Hằng!
Trong khách sạn, Đào Mộ đang cảm động vì tấm lòng của người nhà hiển nhiên không nghĩ tới, hai người cha cộng thêm một ông nội lại có suy nghĩ thời thượng như vậy. Cảm xúc đong đầy thảo luận xem nên trang trí nhà mới của bọn họ như thế nào với Lệ Khiếu Hằng.
Tuy Lệ Khiếu Hằng hơi suy tư về tâm tư của các trưởng bối, nhưng cũng không quá để ý. Thời gian sẽ chứng minh lòng người, chỉ cần anh hạ quyết tâm sống cả đời với Đào Mộ, mặc kệ người khác tính toán gì, cũng chỉ vô ích mà thôi.
Về phần anh dọn đến nhà Đào Mộ, ở cùng Đào Mộ có mất mặt hay không, Lệ tổng tỏ vẻ cầu mà không được —— nếu không nhờ chú Diệu và chú Tiểu Tề đồng tâm hiệp lực đẩy một phen, anh còn đang rối rắm không biết nên mở miệng đề nghị ở chung với Đào Mộ như thế nào đây này.
Sợ nói ra sớm quá sẽ khiến Đào Mộ nghĩ anh là người tùy tiện, cảm thấy anh không tôn trọng cậu, vì vậy vốn dĩ Lệ Khiếu Hằng định kiên nhẫn chờ đợi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đánh một trận lâu dài như khi theo đuổi Đào Mộ, kiên quyết muốn để Đào Mộ nhìn thấy tấm lòng của anh, cả việc anh coi trọng Đào Mộ.
Lại không ngờ Lưu Diệu và Mạnh Tề đưa ra một chuỗi chìa khóa, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của anh.
Không hổ là hai người cha mà Đào Mộ quan tâm nhất, ra tay không giống người bình thường. Lệ Khiếu Hằng quyết định, từ nay về sau, hai người cũng là cha của anh. Anh nhất định sẽ gắn kết hai cha và một lão gia tử bằng thái độ kiên định.
Đây đều là những người tốt!
Trong phòng ngủ, Lưu Diệu đang thay quần áo đương nhiên không biết mình đã bị con rể tương lai phát thẻ người tốt, còn đang đắc chí về quyết định của mình. Nhỏ giọng nói mãi Mạnh Tề: "Cho dù họ Lệ kia không vui thì chúng ta cũng phải kiên trì. Tuyệt đối không thể để Tiểu Mộ nhân nhượng cậu ta quá mức. Phải xây dựng nền móng trước khi kết hôn. Tiểu Mộ nhà chúng ta nhất định phải là trụ cột gia đình. Sau này còn phải để họ Lệ dành chút thời gian học nấu nướng với lão gia tử. Tương lai bọn nó ở chung với nhau, đâu thể để Tiểu Mộ nhà chúng ta nấu cơm suốt được."
Tống lão gia tử chắp tay, gật đầu cái rụp. Hiếm khi thằng con ngốc của ông có chung quan điểm với ông.
Ngược lại là Mạnh Tề mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lưu Diệu thay quần áo giúp hắn.
Một nhà năm người chỉnh tề rời khỏi khách sạn, đi ăn tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc, Lệ Khiếu Hằng biểu hiện rất ân cần chu đáo, bày tỏ lòng biết ơn chân thành với ba vị trưởng bối đã có đóng góp to lớn cho đoạn tình cảm của bọn họ.
Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử đều nhìn thấy điều này, chỉ cảm thấy Lệ Khiếu Hằng quả nhiên rất để ý đến Đào Mộ, cho nên mới hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc các trưởng bối.
Cũng coi như có chút giác ngộ của con rể.
Ngoài mặt ba vị trưởng bối không nói gì, nhưng trong lòng cũng xem như hài lòng. Nếu Lệ Khiếu Hằng bày ra dáng vẻ tổng tài bá đạo đại lão tư bản buồn nôn trong bữa tiệc, dù Đào Mộ thật sự thích anh, bọn họ cũng phải suy xét xem Lệ Khiếu Hằng có đáng để kết giao hay không
Bây giờ xem ra vẫn còn có thể quan sát được.
Danh Sách Chương: