Edit + beta: Iris
Như một tiếng sét giữa bầu trời quang đãng, bàn tay bưng cà phê của Mạnh Tề run lên rõ ràng, vô thức hỏi: “Sau đó thế nào?”
Mạnh Tề im lặng một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Người nhà bọn họ phản đối hai đứa yêu nhau?”
“Vậy thì không có.” Đào Mộ suy nghĩ một chút, sau đó thuật lại những lời Lệ Khiếu Hằng đã an ủi cậu trước đó, cuối cùng còn nói thêm: “Hôm nay con đi xem nhà mới với Lệ Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng đã nhờ một nhà thiết kế của tập đoàn Phong Hành vẽ bản thiết kế trang trí. Nhà thiết kế kia nói khi chủ tịch Lệ biết con muốn trang trí nhà ở, con đặc biệt đến chào hỏi anh ta, miễn phí trang trí và thiết kế cho con.”
Mạnh Tề đặt ly cà phê lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Đào Mộ, nghiêm túc bàn luận: “Nghe ra thì ít nhất người nhà bọn họ không bài xích mối quan hệ của các con.”
Nói đến đây, Mạnh Tề lại mỉm cười: “Nhưng cũng đúng. Đào Mộ nhà chúng ta đẹp trai, còn trẻ đã giàu có như vậy. Mới 19 tuổi đã được giới thời trang bình chọn là một trong năm nhân vật Kim Cương Vương Lão Ngũ* nhất năm. Còn được tạp chí kinh tế tài chính bình chọn là kỳ tài thương nghiệp đáng mong chờ nhất và là đối tác giá trị nhất năm 2008. Hơn nữa, nếu xét theo mức độ nào đó, cũng coi như cha mẹ mất hết, có xe có nhà, quả thật là con rể hoàn hảo nhất trong lòng mẹ vợ.”
*Kim Cương Vương Lão Ngũ (钻右王老五): thường dùng để chỉ những người đàn ông kiệt xuất còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
“Cho dù Lệ gia bọn họ muốn liên hôn thương nghiệp cũng chưa chắc có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn con.”
Nghĩ vậy, Mạnh Tề lập tức bình tĩnh lại. Hắn không cho rằng điều kiện cá nhân của Đào Mộ không xứng với Lệ Khiếu Hằng. Suy cho cùng, lợi nhuận của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng vẫn còn đang bày ra trên thị trường tài chính quốc tế, cho dù tập đoàn Phong Hành có nguồn vốn hùng hậu thì cũng chưa chắc có thể kiếm được hàng chục tỷ đô la M trong một năm. Huống chi, những dự án mà Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng hợp tác không chỉ dừng ở việc lợi nhuận về tiền tài. Do đó, cho dù chỉ đơn giản là vì lợi ích kinh doanh, Mạnh Tề cũng không nghĩ rằng người Lệ gia sẽ phản đối hai đứa nhỏ yêu nhau.
Mạnh Tề chỉ lo lắng không biết người Lệ gia có thật sự chấp nhận Đào Mộ hay không. Ngoài ra, hắn còn lo lắng không biết liệu Lệ gia có chấp nhận hai người cha nuôi là hắn và Lưu Diệu hay không. Đặc biệt là hắn. Dù sao những chuyện trước đây của Mạnh Tề… Quả thật có chút khó nói.
Mạnh Tề hơi lo lắng sốt ruột, nhưng lại ngại nhắc đến trước mặt Đào Mộ, chỉ có thể hỏi khéo: “Lệ Khiếu Hằng đề nghị con đến thăm Lệ gia, con nghĩ thế nào?”
“Con không muốn đi lắm.” Đào Mộ nhíu mày: “Chúng con yêu nhau chưa đến 3 tháng, nếu bây giờ đến thăm nhà gặp trưởng bối thì có nhanh quá hay không?”
Mạnh Tề hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra quả thật Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng yêu nhau chưa được bao lâu.
“Vậy thì đợi một thời gian nữa đi.” Mạnh Tề nhìn Đào Mộ, có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ thầm hạ quyết tâm, nếu Lệ gia không thể chấp nhận thân phận của hắn, sau này hắn sẽ ít lui tới với Đào Mộ một chút.
Đào Mộ không nhận ra sự do dự và lo lắng của Mạnh Tề. Bởi vì trong lòng Đào Mộ, cha Diệu và cha Tiểu Tề là người hoàn hảo nhất trên đời, không gì sánh nổi.
Mạnh Tề dạy Đào Mộ cách đối nhân xử thế, cảm giác an toàn và tình cảm gia đình mà Đào Mộ cần nhất cũng được Mạnh Tề và Lưu Diệu trao cho. Trong lòng Đào Mộ, người quan trọng nhất không thể dứt bỏ chính là Lưu Diệu, Mạnh Tề, Tống lão gia tử và viện trưởng Đào; bạn bè quan trọng nhất là Đại Mao, Tiểu Béo; anh em quan trọng nhất là Phùng Viễn.
Còn về Lệ Khiếu Hằng, vị trí hiện giờ của anh trong lòng cậu đang dần tiệm cận với anh em và bạn bè, nhưng nếu thật sự có một ngày phải đặt Lệ Khiếu Hằng và người nhà cậu lên bàn cân, sự lựa chọn của Đào Mộ quả thật không cần phải nhiều lời. Vì vậy cậu hoàn toàn không nghĩ tới những rối rắm của Mạnh Tề, chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi, thuận tiện thảo luận về việc tuyên truyền trước khi phát sóng 《 Huyết nhục trường thành 》 và vấn đề quay phim 《 Thời thượng phong vân 》.
Bởi vì là phim truyền hình hàng tuần nên không thể áp dụng cách quay được sử dụng phổ biến nhất trong nước. Đào Mộ định chuẩn bị vài địa điểm quay trước khi bắt đầu quay phim. Chẳng hạn như trụ sở trang web mà nam chính và đối tác cùng gây dựng sự nghiệp, cũng như trụ sở tạp chí thời trang, studio, các office building, phòng thu âm, sân khấu để người mẫu catwalk.
Bởi vì có quá nhiều bối cảnh cần thiết, hơn nữa hầu hết đều là địa điểm thương nghiệp, nên cần phải hẹn thời gian quay trước. Và vì thiết lập kịch bản, có vài cảnh cần được sử dụng nhiều lần, tính toán xong xuôi thì chỉ có tiền vận chuyển và bối cảnh đạo cụ là rắc rối.
“Đây là phần rắc rối của phim truyền hình hàng tuần, không thể quay liền mạch, nhiều bối cảnh được dựng đi dựng lại nhiều lần. Khi tình thế cấp bách, con sẽ tự bỏ tiền ra để xây thành phố phim ảnh.”
Đào Mộ cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với hình thức quay phim truyền hình hàng tuần. Ý tưởng trước đó cực kỳ hay, nhưng khi bắt tay vào việc chuẩn bị lại cảm thấy đủ thứ rắc rối: “Nếu thật sự không được nữa thì sắp xếp cho đội sản xuất của chúng ta đến Hàn để khảo sát một chút. Con thấy phim truyền hình hàng tuần có bọn họ rất ổn.”
Mạnh Tề mỉm cười: “Yên tâm đi, cha đã kêu nhân viên web bullet screen đến Hàn khảo sát. Khi cha đến Hương Thành để thảo luận về bản quyền phát sóng phim điện ảnh và phim truyền hình đã phát hiện ra điều này, thật ra phí mua phim truyền hình và phim điện ảnh rất cao. Trước kia chúng ta chỉ gom những bộ phim cũ đã tốn nhiều tiền vậy rồi, nếu muốn mua những bộ phim mới thì ít nhất cũng phải bỏ ra mấy ngàn vạn. Hơn nữa trang web của chúng ta là nền tảng mới, không thể cạnh tranh lại với các đài truyền hình truyền thống, rất nhiều nhà sản xuất cũng ngại liên hệ với chúng ta. Vì vậy cha muốn web bullet screen thành lập đội ngũ sản xuất riêng, như lần sản xuất 《 Thời thượng phong vân 》, sau này chúng ta cũng sản xuất phim truyền hình của riêng mình, nâng người mới nhà mình. Nếu làm tốt, chẳng những có thể thu hút phí của các nhà tài trợ, còn có thể bán phim truyền hình cho đài truyền hình.”
Quan trọng nhất là có vũ khí tuyên truyền sắc bén như web Phi Tấn và web bullet screen, bọn họ muốn nâng người mới gần như không mất chút phí nào.
Đào Mộ hơi kinh ngạc nhìn cha Tiểu Tề. Không ngờ Mạnh Tề lại tự học được ưu thế của việc tự sản xuất phim từ lâu. Không hổ là cha Tiểu Tề của cậu.
“Ý tưởng này thật sự rất tuyệt.” Đào Mộ giơ ngón cái về phía cha Tiểu Tề. Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến những minh tinh nghệ sĩ sẽ cực kỳ nổi tiếng trong 10 năm tới. Nếu có thể để web bullet screen ký hợp đồng với một nửa người trong số đó, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mạnh Tề thấy cậu con trai nhỏ nhà mình hưng phấn thì cũng mỉm cười theo. Tức khắc quên mất chuyện Lệ gia. Thôi vậy, cho dù sau này có xảy ra vấn đề gì thì cứ để sau rồi nói.
Ở bên kia, khi Lệ Khiếu Hằng trở lại office building của Tư Bản Khiếu Hằng ở Yến Kinh, anh không mấy bất ngờ khi thấy chủ tịch Lệ đang chờ trong văn phòng CEO.
Chủ tịch Lệ sắc mặt nghiêm túc, bắt chéo chân trên ghế sô pha bọc da, thấy con trai lớn đẩy cửa đi vào thì cực kỳ rụt rè gật đầu chào.
Lệ Khiếu Hằng nhẹ nhàng đóng cửa lại, bơ ba ba chủ tịch của mình, đi thẳng đến bàn làm việc rồi mở máy tính lên.
Chủ tịch Lệ không nhịn được, ho khan hai tiếng rồi hỏi: “Lúc con đi xem nhà với Đào tổng, nhà thiết kế không nói gì sao?”
Lệ Khiếu Hằng mặt vô cảm, bình tĩnh nói: “Có nói rồi. Đào tổng còn đặc biệt cảm ơn sự khẳng khái của ngài. Còn nói với con, không ngờ ngài lại hào phóng với đối tác của con như vậy. Em ấy vô cùng cảm động. Sau này chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ, tìm kiếm những dự án đầu tư và hướng đầu tư tốt hơn cho Tư Bản Khiếu Hằng.”
Chủ tịch Lệ khó nén thất vọng “Ò” một tiếng, nhịn không được hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Chỉ vậy thôi.” Lệ Khiếu Hằng gật đầu. Ngón tay thon dài gõ bàn phím bùm bùm.
Chủ tịch Lệ lén quan sát con trai lớn nhà mình, không rõ mối quan hệ giữa Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ rốt cuộc là đối tác nghiêm túc đứng đắn hay là có quan hệ thân mật tiến thêm một bước. Nếu là vế trước, ấy chẳng phải Lệ gia bọn họ tự mình đa tình hay sao?
Chủ tịch Lệ sờ cằm, tiếp tục tự cho là không ai nhìn ra rồi dò hỏi phản ứng của Đào Mộ: “Không phải trước đó cha kêu con mời Đào tổng tới nhà ăn bữa cơm sao? Đào tổng nói thế nào?”
“Đào tổng không đồng ý.” Lệ Khiếu Hằng tiếp tục mặt vô cảm nhìn chằm chằm máy tính, chăm chỉ làm việc.
Chỉ bằng một câu như vậy, chủ tịch Lệ lập tức ngửi thấy mùi gì đó.
Nếu hai người thật sự trong sáng sạch sẽ không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào, vậy vì sao Đào Mộ — một đối tác mà Lệ Khiếu Hằng coi trọng nhất lại không chịu đến nhà ăn bữa cơm? Trừ khi trong lòng Đào Mộ có quỷ —— À hong, là trong lòng có điều cố kỵ, cảm thấy thân phận của cậu không tiện tới cửa.
Mắt chủ tịch Lệ hơi lóe sáng, ông nhướng mày nhìn con trai lớn nhà mình, chậm rãi hỏi: “Con không nói với cậu ấy về chuyện gia đình chúng ta sao? Không tâm sự với cậu ấy về cha và mẹ con đều là những bậc phụ huynh cực kỳ thấu tình đạt lý, cực kỳ cởi mở sao?”
Bàn tay gõ phím của Lệ Khiếu Hằng hơi khựng lại, tiếng lách cách đột nhiên im bặt.
“Trong lòng em ấy có chút cố kỵ.” Lệ Khiếu Hằng mập mờ tiết lộ với cha mình.
Lệ Khiếu Hằng suy tư, không biết nên giải thích phản ứng của Đào Mộ với người nhà như thế nào.
Cơ mà chủ tịch Lệ nghe con trai nói xong lại gật đầu như lẽ đương nhiên, nói: “Cũng đúng.”
Lệ Khiếu Hằng lập tức nhìn sang, chủ tịch Lệ đón nhận ánh mắt sắc bén của con trai, thản nhiên nói: “Có xem chút tư liệu. Đào tổng vừa đón sinh nhật lần thứ 19 vào tháng 7 vừa qua xong, cậu nhóc này rất đẹp trai, còn trẻ tuổi, lại làm việc trong môi trường giới giải trí toàn tuấn nam mỹ nữ thế này. Con xem con đã 26, ngày nào cũng mặc tây trang giày da như ông cụ non, khi đi ra ngoài trông như 36, vừa không biết nói chuyện vừa không có tình thú, ngay cả việc kiếm tiền cũng phải dựa vào ánh mắt và phân tích của người ta.”
“Đào tổng chướng mắt con cũng là bình thường.”
“Cho nên, người ta không muốn tới cửa thăm hỏi, chắc là cảm thấy gặp phụ huynh sẽ tăng thêm áp lực.” Chủ tịch Lệ bày ra sắc mặt “Cha cực kỳ hiểu cậu ấy”, lắc đầu thổn thức: “Nếu yêu nhau được một hai năm, thấy con tẻ nhạt, muốn chia tay, mà lỡ chính thức gặp phụ huynh rồi thì không khỏi có chút xấu hổ.”
Lệ Khiếu Hằng nghe cha già nhà mình nói xong, cảm thấy từng câu từng lời như con dao nhỏ đâm phập phập vào lòng.
Qua cuộc nói chuyện, Lệ tổng thương tích đầy mình, không thể nào làm vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cha được nữa.
Chủ tịch Lệ sửa lại vạt áo như không có chuyện gì, đứng dậy, nói: “Không làm phiền con làm việc nữa. Con cứ nghiêm túc làm việc đi. Dù sao với tính tình này của con, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể xem công việc là vợ.”
“Hãy để mắt kỹ các dự án con và Đào tổng người ta cùng hợp tác đi, cho dù một hai năm sau người ta có vứt bỏ con, ít nhất con vẫn giữ lại được mấy cái dự án này, cũng coi như là một khoản phí chia tay khổng lồ.”
“Đào tổng đúng là người hào phóng.”
“Được mấy ai vừa trẻ tuổi đẹp trai vừa tài hoa tình thú, còn ra tay hào phóng, đi đến đâu cũng được chào đón như cậu ấy chứ. Năm nay người ta mới 19, có chơi bời thêm mười năm nữa thì cũng chỉ mới 29. Đàn ông 30 tuổi đứng vững, 29 đang ở thời kỳ đỉnh cao, người ta đương nhiên không gấp gáp.”
Chủ tịch Lệ cầm gậy chống lên, liếc xéo con trai lớn nhà mình một cái: “Mười năm nữa con bao nhiêu tuổi nhỉ, bốn bỏ lên năm, đã là đàn ông già 40 tuổi mất rồi!”
Chủ tịch Lệ chậc chậc hai tiếng, lắc đầu đầy ẩn ý, cầm cây gậy chống của mình, bước đi như bay.
Danh Sách Chương: