________________
Sắc trời xám xịt, mây đen giăng đầy.
Ngày mùa hè, nên mưa nhiều.
Ba bạn nhỏ dựa vào nhau, gục đầu xuống, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn..
Bọn họ gặp rắc rối rồi.
Bọn họ rơi vào bẫy, thỏ xám còn chạy mất.
Hạ Gia ngẩng đầu, khóe miệng mấp máy, mí mắt đỏ lên nói nhỏ: “Em xin lỗi.”
Cậu nhóc dừng ở trên mặt Đào Đào, khuôn mặt bé con toàn là đất bùn, búi tóc nhỏ cũng bị bung ra. Trong lúc rơi xuống đây quần áo cũng bị mài rách, nhìn qua như ăn mày. Lại nhìn Hứa Lãng, nhìn qua tốt hơn Đào Đào một chút nhưng cũng mặt xám mày tro.
Là cậu nhóc làm liên luỵ đến đồng bọn.
Bọn họ về sau chắc sẽ không chơi cùng cậu nữa.
Cậu nhóc càng thấy khổ sở hơn: “Đều tại em.”
Đào Đào cuối cùng cũng hoàn hồn, tay bé con có chút đau, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Không phải tại em đâu, em cũng không biết ở đây có bẫy mà. Nhưng mà chỗ này sao lại có bẫy nhỉ?”
Bé con nhìn về phía phía trước, gãi gãi đầu khó hiểu.
Bé con cũng hiểu được, nơi này là một cái bẫy.
Tuy không biết ai lại đặt bẫy ở đây, nhưng mà tuyệt đối đây là bẫy chứ không sai. Bé con nhìn mấy cọc gỗ nhọn hoắt phía trước, nuốt nước miếng.
May mắn, bọn họ bị trượt xuống, chứ nếu bị rơi thẳng xuống có khi mất mạng rồi.
Đáng sợ!
Quá đáng sợ!
Đào Đào chân thành nói: “Chúng ta không bị đâm trúng đã là may mắn rồi!”
Lúc này Hứa Lãng cũng mở miệng, cậu nhóc gật đầu thật mạnh, nói: “Đào Đào nói đúng đấy, Gia Gia đừng khổ sở nữa.”
Cậu nhóc híp mắt, nhìn cái này bẫy rập nói: “Trong thôn không cho đào bẫy ở trên núi, người này cũng quá vô ý thức rồi.”
Ba cậu nhóc là đại đội trưởng, cũng như trưởng thôn, nên cậu nhóc cũng có biết đến việc không thể đào bẫy trên núi.
Đào Đào gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy đúng vậy, trong thôn không cho đào bẫy. Người đào bẫy mấy đáng trách. Không liên quan đến Gia Gia.”
Bé con nghĩ mà sợ vỗ ngực, nói: “Thật đáng sợ quá.”
Hạ Gia nắm chặt tay bé con nói: “Đừng sợ, Gia Gia sẽ bảo vệ chị.”
Đào Đào hít hà một hơi: “Aaa!”
Gia Gia vội bỏ tay ra liền nhìn thấy tay Đào Đào bị chảy máu, cậu nhóc mím môi, nói nhỏ: “Là em không tốt, làm Đào Đào bị thương rồi.”
Cậu nhóc cẩn thận nâng tay Đào Đào lên, cúi đầu thổi nhẹ: “Phù..Phù..Phù..! Hết đau thật nhanh.”
Đào Đào co chan lại, ngây ngô nói: “Chị cảm ơn Gia Gia.”
Hạ Gia mím môi thật chặt, không nói gì, như nghĩ cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Hứa Lãng hỏi: “Anh Tiểu Lãng có bị thương không?”
Hứa Lãng giơ tay lên đầu, nói: “Anh là nam tử hán, không có bị thương.”
Đại khái là bởi vì Hứa Lãng không có bị thương, Hạ Gia thả lỏng một chút.
Hai cậu nhóc ngồi hai bên Đào Đào, Hạ Gia bắt đầu cởi áo ra.
Đào Đào: “…………………………”
Hứa Lãng: “…………………………”
Hai người đều khó hiểu nhìn Hạ Gia.
“Em làm gì thế?”
Hạ Gia ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn hai người bạn của mình, nghiêm túc nói: “Trời chắc sắp mưa rồi, chúng ta lại không mang theo áo mưa, áo của em có thể che mưa.”
Cậu nhóc nghĩ mình là đầu sỏ gây tội, nên chính mình phải cống hiến áo.
Đào Đào lắc đầu, ngăn cản cậu nhóc, bé con nhăn mặt nói: “Không cần cởi đâu! Chờ lát nữa anh họ sẽ nhờ được người lớn tới cứu chúng ta. Chúng ta sẽ không bị dính mưa đâu.”
Một nhóm sáu bạn nhỏ, ba người bị rơi xuống, mấy bạn nhỏ khác chạy về tìm người cứu.
Nghe Đào Đào nói Gia Gia vẫn không yên tâm, cậu nhóc cẩn thận nhìn lên trời nói: “Nhưng mà………”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Bé con mạnh mẽ nói: “Trời sẽ không mưa đâu! Em cũng không cần phải cởi áo, chúng ta cứ ngồi sát vào đây chờ là được, chúng ta đều là trẻ con, không được tự quyết định mà phải tin tưởng người lớn!”
Hứa Lãng gật đầu: “Đào Đào nói đúng đó.”
Trước sự kiên trì của hai bạn nhỏ, Hạ Gia lại cài lại cúc áo sơ mi của mình. Ba bạn nhỏ đều ôm chân ngồi co ro bên cạnh cọc gỗ. Gia Gia nhìn tới tay Đào Đào, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Tay còn chảy máu không?” Hạ Gia không nhịn được hỏi.
Đào Đào lắc đầu: “Không chảy máu nữa.”
Bé con nhìn về cánh tay bị thương của mình, rất muốn khóc, nhưng tiểu tiên nữ không thể mít ướt. Anh Tiểu Lãng và Gia Gia không khóc, bé cũng không thể khóc! Bé phải kiên cường!
Đào Đào hít sâu một hơi.
Hạ Gia và Hứa Lãng đều nhìn Đào Đào, thấy bé con hút khí, hai cậu nhóc đều trăm miệng một koiwf hỏi: “Đau lắm à?”
Hứa Đào Đào nhìn bộ dáng quan tâm mình của hai người này, cảm thấy mình không thể nói dối liền gật đầu. Bé con chu chu môi, nhợt nhạt cười một chút nói: “Hơi đau, nhưng mà không sao.”
Hứa Lãng ôm lấy Đào Đào, vỗ nhẹ người bé con nói: “Đào Đào đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Tuy Đào Đào thường kéo chân sau bọn họ, cũng chẳng thể tắm chung cùng bọn họ, nhưng Đào Đào là bạn tốt nhất của bọn họ.
“Rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta, Đào Đào kiên trì một chút nhé.”
Hứa Đào Đào gật đầu: “Vâng!”
Hạ Gia ảo não, cảm thấy mình quá vô dụng, cậu nhóc cúi đầu: “Em thổi cho Đào Đào nhé, thổi sẽ không đau………….”
Cậu nhóc đang muốn cầm tay Đào Đào, liền thấy một vật rơi xuống.
Một con thỏ xám từ trên trời rơi xuống, nhoáng một cái đã bị đâm vào cọc gỗ, chân thỏ vung vẩy mấy cái liền bỏ mình.
Dứt khoát liền mạch như thế, như gió lốc!
Ba bạn nhỏ: “Cái này???”
Biến cố xảy ra quá nhanh, ba bạn nhỏ trợn mắt há mồm khó tin nổi.
Đào Đào nói lắp: “Thỏ. thỏ con chết rồi?”
Chỉ một giây sau, bé con liền hưng phấn lên, vui vẻ khua tay múa chân: “Thỏ này, thỏ này, chúng ta bắt được thỏ rồi!”
Nhiều năm nay bọn nhỏ chưa từng bắt được con thỏ nào.
Nhưng mà, hiện tại bọn họ liền bắt được!!!
Đào Đào kích động nắm chặt tay Hứa Lãng: “Anh Tiểu Lãng, là con thỏ đó!”
Hứa Lãng cũng cao hứng gật đầu: “Ừ ừ ừ, là thỏ con.”
Cậu nhóc nhìn bốn phía nói: “Em chờ ở đây, để anh đi lấy cho!”
Hạ Gia chủ động đề nghị: “Để em đi cho!”
Cậu nhóc dụi dụi mắt nói: “Anh Tiểu Lãng cứ chăm sóc Đào Đào.”
Đang muốn đi, Đào Đào giữ chặt tay cậu lại, kiên định nói: “Không được đi.”
Bé con nhìn trái lại nhìn phải một chút, nói với hai bạn mình: “Đừng đi qua đó, chờ người lớn tới lấy là được.”
Bé nhăn mặt lại, hiểu chuyện nói: “Trẻ con không thể làm việc nguy hiểm.”
Anh chị đều dạy bé như vậy.
Trẻ con không thể làm việc quá sức mình. Những việc nguy hiểm như vậy bọn họ không thể tới gần.
Đào Đào nghĩ ngợi, càng nghiêm túc hơn: “Mọi người có anh chị lợi hại không?”
Hứa Lãng: “……….Không có. Anh chỉ có chị gái không lợi hại.”
Hạ Gia lắc đầu nói: “Em không có anh chị.”
Đào Đào đắc ý mỉm cười, chống eo nói: “Nếu hai người không có, thì phải nghe em.”
Hứa Lãng và Hạ Gia: “?????????????”
Đào Đào: “Anh trai em có lợi hại hay không?”
Hai cậu nhóc khâm phục từ đáy lòng trả lời: “Rất lợi hại.”
Hứa Đào Đào: “Vậy hai người phải nghe em.”
Một thoáng trầm mặc, hai cậu nhóc nhìn nhau một cái rồi gật đầu: “Được.”
Gió lớn hơn một chút, mùi máu tươi của con thỏ cũng bay tới, ba bạn nhỏ càng dựa sát nhau hơn, Đào Đào ngẩng đầu, mây đen tụ lại, giống như sắp mưa.
Bé con hỏi nhỏ: “Sao bọn họ còn chưa trở lại nhỉ?”
Hứa Lãng nắm lấy tay Đào Đào, dỗ dành bé: “Nhanh thôi, đường xuống núi khá xa. Bọn họ đi đường cũng cần chút thời gian.”
Hạ Gia cũng tiếp lời: “Trời mưa cũng không sao, em lấy áo che cho chị!”
Vừa nói vừa muốn cởi áo.
Đào Đào: “Chị không cần đâu!”
Bé con hít hít mũi: “Chị rất kiên cường.”
Bé con ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ vào một chỗ không xa nói: “Chúng ta dịch qua bên kia đi, bên kia nhiều lá cây có thể che mưa.”
Hứa Lãng quan sát một chút rồi gật đầu: “Đào Đào thông minh quá.”
Ba bạn nhỏ lập tức đổi vị trí, bọn họ trượt xuống từ bên kia nên phá hỏng bẫy, nhưng bên này nhìn qua thì vẫn còn tốt. Hứa Lãng muốn lấy chân dẫm thử lên giá gỗ, nhưng cái chân nhỏ này sao với được tới?
Cậu nhóc tìm một cành cây thật dài nói: “Để anh xem thử bên này có chắc chắn không, nếu không chắc chắn thì không thể ngồi đây, sẽ bị sập xuống.”
Đào Đào sáng mắt lên: “Anh Tiểu Lãng thông minh quá!”
Hứa Lãng kiêu ngạo cười, vỗ vỗ ngực đắc ý: “Đó là đương nhiên.”
Cậu nhóc lại dẫm chân lần nữa, an tâm nói: “Hình như rất chắc chắn……”
Bịch bịch bịch, cậu nhóc cũng không biết đã chọc phải cái gì, một tiếng rầm thật lớn, rất nhanh lại có một con thỏ rơi xuống, ngã trên đất……chết rồi.
Lần này thỏ không bị cọc đâm trúng, nhưng cũng bị ngã chết.
Ba bạn nhỏ hoảng sợ, rất nhanh liền nhìn nhau. Gió thổi tới, Đào Đào nuốt nước miếng, nhìn hai con thỏ: “Sao chúng lại tìm chết vậy?”
Vừa dứt lời, lại một con thỏ nữa ngã xuống.
Mấy con vật nhỏ này giống như trúng tà, thi nhau ngã xuống, ngã xuống liền chết, có mười tám con.
Đào Đào bịt miệng: “!!!!!!!!”
Hứa Lãng ngây dại.
Mà Hạ Gia đứng một bên mê man nhìn đám động vật nhỏ chịu chết này, trong lòng hơi hoảng. Ba bạn nhỏ lại lần nữa dựa sát vào nhau, ôm nhau thật chặt. Dù còn bé, bọn họ cũng biết việc này không bình thường!
Nếu gà rừng thỏ hoang dễ bắt như thế thì bọn họ ngày nào cũng được ăn thịt rồi.
Không bình thường.
Rất không bình thường.
Đào Đào nhỏ giọng nói: “Kì lạ quá.”
Hứa Lãng nghiêm túc hỏi: “Hay là có ma!”
Hạ Gia tuy rằng nhỏ nhất, mới có năm tuổi nhưng vẫn hiểu biết, cậu nhóc nói: “Không có ma đâu.”
Hứa Lãng không phụ hỏi lại: “Sao em biết là không có ma? Em chưa thấy không có nghĩa là không có.”
Cậu nhóc cũng chưa thấy bao giờ.
Nhưng trời tối, cậu nhóc thấy sợ.
Vừa nghe vậy, Hạ Gia liền ưỡn ngực nói: “Ba em nói rằng gà tơ bách độc bất xâm. Cho nên ma không dám tới.”
“Gà tơ là gì?” Đào Đào cảm thấy mình bị lạc hậu, gấp không chờ nổi hỏi lại.
“Chưa kết hôn thì là gà tơ.” Hạ Gia trả lời.
Hứa Lãng và Đào Đào bừng tỉnh đại ngộ, ừ một tiếng.
“Chúng ta đều là gà tơ!”
Hạ Gia gật đầu: “Đúng vậy, thế nên ba chúng ta không cần sợ!”
Hứa Lãng: “Anh không sợ, anh rất gan dạ.”
Thấy hai bạn nhỏ khác nhìn mình chằm chằm, cậu nhóc dũng cảm nói: “Anh dám đi nhà xí buổi tối đó.”
Hạ Gia và Đào Đào khiếp sợ, mắt trợn tròn, trăm miệng một lời nói: “Quả thật anh rất gan dạ.”
Hứa Lãng đắc ý gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Thực ra cậu nhóc cũng không dám.
Cậu nhóc đi cùng mẹ mình ra ngoài.
Nhưng cũng không tính là nói dối.
Đúng là cậu nhóc ra ngoài buổi tối mà.
Hứa Lãng mơ hồ mổ lát liền yên lặng cổ vũ chính mình. Năm nay cậu nhóc không dám, nhưng năm sau sẽ dám. Vì bên ngoài cũng không có ma, ma sợ gà tơ. Cậu nhóc là gà tơ cho nên không phải sợ!
Ba bạn nhỏ vì Hứa Lãng dám đi nhà xí buổi tối mà hoảng sợ.
Nghe được tiếng đất rung núi chuyển.
Đương nhiên là khoa trương rồi.
Bọn nhỏ làm sao biết được như vậy là sao đâu.
Có tiếng động lớn, ba bạn nhỏ yên lặng ôm nhau, run rẩy nhắm mắt lại.
Là động đất ư?
Hu Hu!
Chưa đợi bọn nhỏ phản ứng liền cảm giác được mùi bùn đất và máu xông tới.
Đào Đào hu hu một tiếng liền khóc: “Em sợ quá……hu hu, ba ơi mẹ ơi, anh ơi chị ơi, con sợ quá……. hu hu hu……..”
Hạ Gia cắn chặt môi, thấy vị máu, cũng chẳng dám mở mắt ra, nhưng vẫn không ngừng vỗ vỗ Đào Đào, thấp giọng nói: “Đào Đào đừng sợ, Đào Đào đừng sợ nhé.”
Đào Đào: “Chị sợ lắm, chị không kiên cường đầu, chị không muốn chết………..”
Khóc hu hu, âm thanh vang trời.
Một lúc sau, Hạ Gia cũng không nhịn được nữa: “Hu hu hu hu, em cùng không muốn chết………..”
Cậu nhóc ôm Đào Đào thật chặt nói: “Em là đứa trẻ hư, em là đứa trẻ xấu, em liên lụy Đào Đào với anh Tiểu Lãng, là em không tốt………..Nhưng em không muốn chết……..”
Em trai em gái đều khóc, Hứa Lãng mới sáu tuổi, cũng chỉ lớn hơn Đào Đào ba tháng, nhịn không được nữa, cũng khóc theo.
Ba đứa nhỏ, hết đứa này tới đứa kia khóc.
Không biết có phải ông trời cũng ghét ba đứa nhỏ này chưa đủ thảm hay không mà đúng lúc này liền bắt đầu mưa to, mưa như trút nước.
“Chúng ta thê thảm quá………”
Ba đứa nhỏ lại càng khóc thảm hơn.
[To be continued….]