____________
Sau buổi trưa thời tiết ấm áp.
Trong thôn, mọi người đều bận rộn làm ruộng, lúc này tuy có nhiều việc nhưng mà không phải việc nặng nhọc. Những người lười biếng ở trong thôn cũng sẽ không trộm lười lúc này. Dù nhẹ nhàng cũng là làm một ngày, mệt nhọc cũng tính là làm một ngày, thế nên dù muốn xin nghỉ cũng phải chờ đến lúc bận rộn.
Còn bây giờ, nếu không có việc lớn thì không thể xin nghỉ.
Thế nhưng vẫn có ngoại lệ, giống như Hứa lão tam hôm nay lại xin nghỉ.
Đúng thế, là lại xin..
Người đàn ông có thể làm đến mức ấy, phụ nữ trong thôn cũng phải bày tỏ rằng mình rất khinh thường. Còn lại đàn ông thì không cần phải nói. Đàn ông nhà nào mà thế thì sẽ bị người khác nói cho không ngẩng nổi đầu. Nhưng mà Hứa lão tam mặt dày, không thèm để ý chút nào. Anh ta mặc cái áo tơi rất dày, đầu trùm bao nilong, dẫn nhóm nhóc con rêu rao khắp nơi.
Vừa nhìn thấy người này có thể sẽ bị dọa sợ.
Nếu gặp người này buổi tối có khi lại nghĩ mình gặp ma.
Hứa lão tam trùm túi nilong, khoét bốn cái lỗ nhỏ lộ đôi mắt, mũi và miệng để thông khí. Khi đi ngang qua ruộng còn vẫy tay tự đắc: “ Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi!”
Đi sau anh ta là năm đứa trẻ con.
Đám trẻ con cầm theo gậy trúc, chân ngắn bước nhỏ, đi đều theo sau Hứa lão tam, giống y như đám gà con chạy theo gà mẹ, cũng học vẫy tay: “Các đồng chí vất vả rồi!”
Tuy rằng không phải lời nói bậy nhưng mà học ai không học lại học Hứa lão tam. Học cái lười của Hứa lão tam chắc?
“Hứa lão tam, anh lại làm trò gì đấy!” Không biết ai đang nói câu này.
Hứa lão tam lập tức cãi: “ Cài gì mà làm trò, tôi đang giúp bọn trẻ tìm thấy niềm vui thời thơ ấu đấy!”
“Sặc ~~~~~” hết người này đến người khác kêu lên.
Hứa lão tam nói: “ Hừ, mấy người đang ghen ghét tôi đpẹ trai!”
Một trận cười vang lên, nhóm cô dì chống eo nhìn anh ta: “Làm gì có ai bị điên. Ghen ghét anh ư, đẹp trai có thể mài ra cơm à? Dù có đẹp cũng không ăn được!”
Nhóm phụ nữ này nói cũng chẳng lựa lời.
Hứa lão tam thẩm nhủ: Đừng mất phong thái.
Anh tỏ vẻ ‘tôi không chấp vặt với mấy người’ rồi lại sải bước đi tiếp. Nhưng mà anh lại quên rằng mình đang trùm đầu bao nilong nên mọi người đâu thấy được biểu tình gì, chỉ nhìn thấy rằng anh đang chạy trối chết. Lúc này lại có một trận cười lớn.
Hứa lão tam “hừ” một tiếng thật lớn.
“Đàn ông phải mạnh mẽ, đàn ông phải mạnh mẽ!!!” Nhóm thanh niên trí thức lại thay đổi khẩu hiệu chi kịp thời đại.
Hứa lão tam loạng choạng, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Anh cảm thấy đám người kia rõ ràng là đang “nội hàm” mình.
Đừng hỏi anh “nội hàm” là gì, thực ra anh cũng không hiểu, anh học được từ con trai.
Trong tiếng cười của mọi người, anh đi nhanh hơn, thầm nói: “ Ve hè không biết băng tuyết!”*(Ý nói kém hiểu biết)
Hứa Đào Đào người nhỏ bé nên đi cuối cùng, đột nhiên quay đầu nói lớn: “Không được cười ba cháu! Ba cháu là người ba tốt nhấ trên đơi!”
Mọi người yên tĩnh trong nháy măt. Sau đó…..
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!” – Tiếng cười to không ngớt.
Hứa Đào Đào xị mặt.
Hứa lão tam cảm động xoa mặt con gái, bế con gái đi, nói: “ Con gái ba thật là ngoan.”
“Tiểu Đào Tử, cháu đừng để lời ba hoa của ba cháu lừa!”
“Đúng thế, đúng thế, nếu đi chơi cùng con là người ba tốt, thì mấy chú không làm việc nữa để làm người ba tốt.”
“Tẻ con đúng là quá ngây thơ.”
Mọi người mỗi người một câu nhưng đều không có ý xấu, chỉ đang nói đùa với bọn trẻ thôi.
Tiểu Đào Tử được ba ôm vẫn còn chống eo. Bé xoay xoay bím tóc, rất tức giận!
Mấy đứa trẻ hét lên: “Không được trêu chọc Tiểu Đào Tử”
“Chú Hứa là người tốt!”
Nhỏ như thế đã biết che chở bạn bè, mấy người lớn liền vui vẻ.
“Ai nha, Hứa lão tam, anh không lừa được người lớn nên đi lừa trẻ em sao?
Hứa lão tam lớn tiếng: “Trẻ em đơn thuần nhất nên mới có thể nhìn được tâm hồn đẹp đẽ không tì vế của tôi!”
Nói bậy!
Mọi người đều bị sự không biết xấu hổ của anh ta làm cho đứng hình!
Hứa lão tam thấy ai cũng đờ người liền đắc ý kiêu ngạo đi tiếp, theo bọn trẻ nó rằng đi lên núi….
Không biết bao lâu, nhóm cô dì chú bác trong ruộng đất hoàn hồn, không thể tin được nói: “Anh ta đang nói chuyện khùng điên gì vậy?”
Muốn cãi lại, nhưng người kia đã đi xa.
Hứa lão tam dẫn nhóm trẻ con đi một lúc đã lê tới núi. Đi được một quãng, Hứa lão tam nói với con gái: “ Tiểu Đào Tử này, con xuống đi bộ nhé? Ba không ôm được con nữa rồi..”
Hứa Đào Đào lập tức tụt xuống: “Để con tự đi.”
Mấy đứa bạn nhỏ của Hứa Đào Đào im lặng liếc ba Đào Đào một cái, đứa trẻ cầm đầu bọn nhóc liền hỏi thẳng: “Sao chú lại yếu ớt thế?”
Hứa lão tam lại chẳng ngượng chút nào, trả lời một cách đúng lý hợp tình: “Không phải là chú yếu ớt. Đàn ông cũng phải biết đối xử tốt với bản thân, Phải hiểu được tự yêu lấy bản thân mình!”
Mấy đứa con trai bĩu môi.
Nói dối!
Đàn ông phải mạnh mẽ cường tráng!
Chẳng qua, bọn trẻ này cũng tinh lắm!
Ba Đào Đào đưa bọn họ đi chọc tổ ong, bọn họ không thể vạch trần chú ấy!
Hứa lão tam hỏi nhỏ: “Còn xa nữa không?”
“Một chút nữa là tới thôi, ở ngay phía trước ạ.”
Cậu nhóc là con trai trưởng thôn, à không, là con trai đại đội trưởng, tên là Hứa Lãng. Dù đều 6 tuổi như Tiểu Đào Đào nhưng lại là đứa nhóc cầm đầu của đám trẻ này, là một đứa trẻ mạnh khỏe
Đứa nhóc này nói rất chính xác, đi một chút liền đến chỗ tổ ong.
Thằng bé chỉ vào tổ ong nói: “Nó kìa, nó ở chỗ đó đó chú!”
Hứa lão tam đứng quan sát cách đó một khoảng, nhìn đếm đám ong liền nói: “Được rồi,,mấy đứa trốn đi, để chú đi cắt!”
“Chú ơi, cháu không sợ!” Hứa Lãng ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực.
“Cháu cũng không sợ!”
“Cháu cũng không sợ!”
Mấy đứa trẻ sau lưng nhao nhao tiếp lời.
Hứa lão tam nói không nể tình: “Mấy đứa không sợ nhưng mà chú sợ! Nếu mấy đứa bị ong đốt, chú còn đường sống chắc? Mấy bà cô kia lại đem chú xé xác! Mấy đứa nói đúng không?”
Mấy đứa nhóc: “……”
“Ba, con rất ngoan ngoãn!”
Tiểu Đào Tử không mượn được áo mưa của chị gái nên thấy rằng mình nên tránh xa chiến trường là tốt nhất!
Nghe nói bị ong đốt còn đau hơn bị tiêm!
Tiểu Đào Tử từng bị tiêm nên rất không thích.
Nếu không có ba ở đây, thì bé cũng liều mạng vì mật ong quá thơm, quá ngọt ngào.
Nhưng ba cô bé ở đây nên cô bé lười biếng một chút!
“Tiểu Đào Tử đem mấy anh trốn xa một vào!”
Tiểu Đào Tử cầm cây gậy trúc chỉ chỉ, mềm giọng nói: “Anh Lãng, chúng ta trốn ở đâu vậy?”
Bé nhìn bốn phía, lông mày nhỏ nhíu lại, nhìn thật ưu sầu.
“Chúng ta cần tìm chỗ trốn thật kĩ.” Bé nói như người lớn: “Bị ong mật đốt sẽ đau lắm!”
Nói giống như cô bé bị ong đốt rồi vậy.
Hứa Lãng nhìn xung quanh, chỉ vào chỗ ngọn núi nhỏ phía sau nó: “Đi thôi, chúng ta nấp bên kia.”
Nhóc con chạy đầu tiên, Tiểu Đào Đào chân ngắn cô đuổi kịp, không để mình bị bỏ phía sau.
Mấy đứa nhỏ thi nhau trốn thật nhanh.
“Ba, chúng con trốn kĩ rồi!” Tiểu Đào Tử hô lên, nhưng giọng lại nhỏ nhỏ mềm mềm.
Hứa lão tam dặn thêm: “Lấy mấy cái lá cây che lên chân nữa nhé!”
Tiểu Đào Tử: “Vâng!”
Mấy đứa trẻ lại gấp gáp sửa soạn cho tốt, lúc này Hứa lão tam mới yên tâm. Anh tìm một cây gậy, đi tới gần tổ ong, lấy hết can đảm, duỗi tay gõ một cái thật mạnh, đám ong mật “ongggg” một tiếng rồi đều bay tán loạn ra ngoài.
Hứa lão tam liền sợ hãi: “Trời ơi!”
Anh chạy thật nhanh, do quá hoảng nên đầu óc không bình tĩnh nổi, lảo đảo một cái liền ngã chổng vó. Nhưng cũng nhờ cái ngã này mà trốn được bầy ong, bầy ong bay thẳng về phía trước, Hứa lão tam loạng choạng bò dậy, quay lại chỗ tổ ong, cầm cây gậy lên gõ hai cái nữa. Lúc này trong tổ không còn con ong mật nào.
Nhưng mà bọn chúng lại bay quanh Hứa lão tam, nếu anh không bọc kín người, thì bây giờ người đã đầy vết ong đốt.
Đám nhóc nín thở, đôi mắt trợn tròn.
Mấy con ong mật này thật hung dữ!
Hứa lão tam cậy mình chuẩn bị đầy đủ, lại tiếp tục gõ vào tổ ong. Cuối cùng, ầm một tiếng, tổ ong to đùng rơi xuống đất. Hứa lão tam thấy bầy ong mật lại đang bay về tổ, anh liền ôm tổ ong lớn chạy thật nhanh!
Vù vù vù!
Bầy ong mật hung dữ đuổi theo.
“Cái dám ong này đừng đuổi nữa! Đừng đuổi theo nữa! AAAAAA…. mẹ ơi!” Hứa lão tam lại vấp ngã một cái, anh lập tức bò dậy rồi tiếp tục chạy trốn: “AAAA….. Ong mật ăn thịt người!”
Tiếng kêu thật thảm thiết.
Tiểu Đào Đào che đôi mắt lại, sợ hãi không dám nhìn!
Hứa lão tam cũng không dám chạy về phía bọn nhỏ, chỉ dám vừa kêu vừa chạy vòng quanh mấy cái cây, không biết chạy được bao lâu, anh đã cảm thấy miệng đã bốc hỏa, ngất xỉu tới nơi. Anh chạy một mạch vào một bụi cỏ, bầy ong bay qua, cuối cùng anh cùng anh cũng thoát được bầy ong đang muốn giết mình.
Hứa lão tam hít một hơi thật sâu, tìm mấy cái lá to bọc tổ ong lại, dựa vào cây rồi thở hổn hển nói: “ Suýt nữa thì mất luôn cái mạng già này rồi!”
Anh đường đường lại một tú tài, bây giờ bị lưu lạc biến thành nông dân không cần nói nữa, lại còn phải mạo hiểm đi chọc tổ ong.
Đúng là khiến người ta nghe phải thương xót khóc ròng!
Anh thở dốc một lát rồi gọi: “Tiểu Đào Tử.”
“Ba ơi!” Tiểu Đào Tử muốn đứng lên chạy qua liền bị Hứa Lãng kéo lại: “Đừng qua đó, cẩn thận.”
Mấy bạn nhỏ chứng kiến sự hung hãn của bầy ong nên không đứa nào dám chạy ra. Bọn nhỏ đều không có “võ trang”, nếu bị ong đốt thì phải làm sao đây!
“Chú ba, chúng ta về thôi!” Đừng để bầy ong quay lại báo thù!
Hứa lão tam cười mắng: “Mấy cái đứa nhóc không có lương tâm này.”
Anh ho khan một tiếng “Còn nói nữa, chú liền giữ lại dùng một mình.”
“Không được!” Đám nhóc đồng thanh kêu.
Đám nhóc kia đi ra, Hứa lão tam hổn hển nói: “Đi thôi, chúng ta xuống núi thôi.”
Đang mùa hè, anh mặc áo tơi đâu có dễ chịu.
“Chú đúng là thối ruột vì mấy đứa, chỗ mật ong này phải có phần của chú đấy!”
Đám nhóc không có ý kiến gì.
Chọc tổ ong rất vất vả!
Tiểu Đào Tử nhìn ba nghiêm túc, đau lòng nói: “Ba ơi ba ngã có đau không? Đào Đào thổi cho ba!”
Bé con kéo tay ba, thổi thổi: “Hết đau nhé, hết đau nhé.”
Mỗi lần cô bé bị đau, mẹ cô bé đều làm như thế.
Hứa lão tam cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt: “ Con gái cưng của ba đúng là đáng yêu nhất trên đời! Ba không đau chút nào!!!” Anh chạy nhanh cầm tổ ong đưa cho cô bé như vật quý nói: “Xem này, ba đã lấy được rồi!”
Tiểu Đào Tử sáng mắt lên, đi đến trước mặt ba mình, gương mặt mũm mĩm lộ rõ vẻ hưng phấn: “Ba ơi ba giỏi quá, ba là người ba giỏi nhất trên đời!”
Hứa lão tam cười đắc ý, xoa mái tóc xù lên của con gái nói: “Tất nhiên rồi, không nhìn xem ba là ai! Mấy người đàn ông phụ nữ kia đều như con lừa, trong đầu toàn đá, không thể nhìn ra chỗ tốt của ba!”
Các bạn nhỏ đều: “……….”
Đồ con lừa à? Bọn nhóc đã học được rồi!
Tâm tư Tiểu Đào tử không ở chỗ này, cô bé chỉ chỉ ngón tay, chỉ nhớ tới: “Ăn mật ong thôi! Mật ong thơm thơm ngọt ngọt!”