• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông & Cơm Nắm Nhỏ

_________

Vụ mùa thu hoạch của thôn họ Hứa năm nay khí thế ngất trời.

Cứ như mọi người đều có sức lực hơn so với những năm trước. Nhưng mà cũng là lẽ thường tình, những năm vừa rồi cũng đâu có thịt ăn.

Năm nay thì khác, mọi người đều có thịt ăn, ngay cả gia đình thuộc diện khó khăn cũng ăn uống đầy đủ hơn một chút. Con heo này được nuôi rất tốt, thịt mỡ đặc biệt nhiều, hầu như mọi nhà đều lọc được chút dầu mỡ. Tuy nói này thứ tốt không nên ăn hết, nhưng thời điểm thu hoạch vụ mùa là lúc mệt nhất, nếu không có chút dầu muối thì ai có thể chịu được?

Nếu không có thì thôi.

Nhưng là hiện tại không phải là không có, nên gần như nhà nào cũng chịu bỏ vốn. Thỉnh thoảng, mọi người đều mang một miệng dính đầy dầu mỡ ra đồng làm việc.

Lau miệng? Lau đi thì không được, lau rồi thì còn ai biết họ được ăn dầu mỡ chứ?

Lúc này không khoe ra thì còn để khi nào.

Tóm lại, vụ thu năm nay càng năng suất hơn năm rồi.

Mà vụ thu mỗi năm, trường học đều cho nghỉ. Lúc này, bọn trẻ con cũng phải ra đồng phụ làm những việc nhỏ, như Tuyết Lâm, Nhu Nhu hơn 10 tuổi có thể lấy được một nửa công điểm tối đa*. Còn mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, mang theo rổ nhỏ giúp bẻ bắp, bọn nhóc cũng có thể lấy 2 công điểm.

(Tối đa là 10 công điểm nên ‘một nửa công điểm tối đa’ là 5 công điểm đó nha mọi người)

Chỉ cần không phải bệnh tật thì đại đội đều sẽ không cho phép xin nghỉ.

Ngày thường, hơi lười biếng một chút cũng không sao cả, nhưng thời điểm gieo trồng vào mùa xuân hay vụ thu, đặc biệt là vụ thu thì dù là ai đều không thể ở ngay lúc này làm bậy. Cho nên Đào Đào cũng giống như bao người, bắt đầu làm việc. Lúc này đây, Hứa lão tam cực kỳ tức giận!

Anh không màng thể diện, đứng ở trong đất chỉ cây dâu mà mắng cây hòe gần một giờ đồng hồ.

Nhà người khác mặc kệ con cái, nhưng anh thì không!

Năm rồi đứa nhỏ nhà anh còn nhỏ nên còn có thể cho qua. Nhưng năm nay Đào Đào đi học, nên dù có xin cũng chẳng thể xin được. Nếu không phải nằm xuống khóc lóc, la lối đều vô dụng, thì anh đã sớm nằm xuống rồi.

Thật là, làm gì có chuyện bắt trẻ con làm việc.

Đã như vậy, Hứa lão tam lôi kéo hai lớn một nhỏ mở cuộc họp.

Ý nghĩa hội nghị là: Làm việc thì làm việc, nhưng nhất định phải lười biếng! Nhất định phải lười biếng! Cần thiết phải lười biếng! Con nít con nôi không lười mà dùng sức làm việc thì không cao được.

Hứa lão tam cũng chẳng lo lắng cho đứa con trai Tuyết Lâm này. Nói như thế nào đây? Không hổ là con trai anh, cũng chẳng phải đứa nhóc thật thà, cậu tuyệt đối không có khả năng sở hữu giá trị thể lực. Nhưng mà nhà anh ta còn có một Tiểu Nhu Nhu sức lực lớn và Tiểu Đào Đào đơn thuần thì không như thế.

Hứa lão tam: “Nhu Nhu, đừng ỷ con có sức lực lớn, không thể làm bậy đâu! Hiện tại nếu con ra sức làm việc nhiều thì tương lai vóc dáng sẽ không cao lên được, sau này sẽ thành một người lùn! Đến lúc đó em của con còn cao hơn con, con chỉ có thể ngồi một chỗ mà khóc thôi.”

Hứa lão tam: “Đào Đào, con khi còn nhỏ đã yếu ớt, lại còn là con gái, chúng ta đừng có liều mạng làm việc, khiến cho chính mình mệt chết thì sẽ phải uống thuốc, còn phải bị tiêm! Tóm lại là rất đau, sẽ tiêm vào mông con đó!”

Hứa Đào Đào yên lặng che mông, cô bé cảm thấy ba mình uy hiếp này quá đáng sợ.

Cô bé không muốn bị kim đâm.

Cũng may, làm việc thì lực lượng chính vẫn là người lớn, trẻ con làm ít một chút thì cũng không có ai ý kiến gì. Rốt cuộc, không phải chỉ có trẻ con nhà bọn họ như vậy, nhà người khác cũng giống thế.

Mất mười ngày để thu hoạch xong lúa mì.

Mà gặt xong là kết thúc sao?

Ngây thơ!

Tất nhiên không phải vậy.

Phơi nắng, tuốt hạt, đóng túi, những việc này cũng cần đến tám ngày, mười ngày. Vận khí tốt, cũng mất một tuần. Năm nay xem như vận khí tương đối tốt, thời tiết vẫn luôn khô ráo, cho nên phơi cũng tương đối nhanh, cả thể mất nửa tháng, tới giữa tháng 10 cũng đã thu hoạch xong xuôi.

Đại đội trưởng dẫn theo mấy thanh niên trai tráng trong thôn giao lương thực đến Công Xã. Hứa lão tam cũng ở trong đó, anh ta không có sức lực nhưng mỗi năm lúc đi giao lương thực, đại đội trưởng vẫn sẽ mang theo anh. Người này tuy rằng làm việc thì không được, nhưng miệng lưỡi trơn tru, chuyện ăn nói này, anh ta luôn là người nắm thế thượng phong. Tên này sáng sủa sạch sẽ, lại biết ăn nói, dù chẳng làm bên thu lương thực thu ít đi nhưng mà cũng rất có thể diện.

Hơn nữa, nhìn Hứa lão tam vuốt mông ngựa (nịnh nọt) người ta, sự khẩn trương của bọn họ sẽ vô thức biến mất. Lão nông dân vốn dĩ không có quá nhiều kiến thức, mỗi lần ra cửa, trong lòng áp lực cũng không nhỏ, yêu cầu của bọn họ cũng chỉ cần như vậy.

Cho nên dù đại đội trường không sắp xếp thì mọi người cũng sẽ đều đề cử Hứa lão tam đi cùng.

Nói ra thì  năm nay bọn họ rất thuận lợi! Người trong thôn họ bởi vì động tác nhanh nhẹn nên trước đó đã phơi tốt lúa, cũng nộp lương thực ngay đầu tiên. Chuyện này cũng chẳng kéo dài để làm gì. Dù sao sớm muộn gì cũng phải nộp, kéo dài cũng vô dụng.

Nộp sớm xong sớm, cũng chẳng mất nhiều thời gian.

Hứa lão tam: “Sao tôi thấy Công Xã hình như nhộn nhịp hơn nhiều nhỉ!”

Hình như có nhiều dân quân hơn..

Đại đội trưởng gật đầu: “Hình như vậy…”

Anh ta cũng đã nhìn ra, dọc đường đi bọn họ cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

Hứa lão tam cũng là người mồm mép, anh thấy biểu tình của đồng chí gác trạm lương thực liền biết người ta rõ nội tình nên lập tức tới bên cạnh, cười xán lạn như mặt trời lúc 9 giờ: “Đại ca, các anh là người thành phố kiến thức rộng rãi, anh có biết vì sao không? Chúng tôi đều từ nông thôn đến, tin tức không linh thông, một chút gì cũng không biết! Ngài có thể nói cho chúng tôi nghe không?”

Đồng chí gác trạm lương thực quét mắt liếc anh một cái, Hứa lão tam: “Đại đội chúng tôi, hàng xóm đánh con cái đều xem là náo nhiệt, thật là chưa thấy qua việc gì lớn.”

“Đừng nói mấy người từ nông thôn đến, chúng tôi là người ở Công Xã cũng chưa thấy qua chuyện như này đâu.” Đồng chí gác trạm mắt thấy Hứa lão tam hâm mộ nhìn mình, cảm thấy sống lưng đều thẳng hơn. Anh ta nói: “Biết thôn họ Vương không?”

Hứa lão tam lập tức gật đầu: “Đương nhiên là biết! Cũng đều cùng một Công Xã cả mà.”

“Bọn trẻ con thôn họ Vương lên núi nhặt củi, ở trên núi phát hiện một chuồng heo.”

Hứa lão tam trợn tròn mắt, đại đội trưởng ở bên cạnh nhấp nháy mắt: “Khụ khụ khụ khụ!!!”

Vẻ mặt Hứa lão tam khiếp sợ, nói: “Trời ơi, sao trong núi còn có chuồng heo? Là người nào to gan như vậy? Đây là điên rồi sao? Từ từ, chuồng heo á? Đó không phải có rất nhiều lợn sao? Đó chính là thịt nha!”

Đồng chí gác trạm: “Còn không phải sao? Tổng cộng có 40 con lợn.”

Anh ta liếc Hứa lão tam nói: “Tin tức chỗ các anh sao không linh thông vậy, tin này truyền khắp Công Xã rồi.”

Hứa lão tam thật sự hâm mộ: “Vậy chẳng phải Công Xã có thịt ăn sao?”

Nói đến chuyện này, đồng chí gác trạm đắc ý dào dạt ưỡn ngực, nói: “Đó là đương nhiên. Chỗ heo này đưa đến huyện, rồi từ huyện phân phối xuống dưới. Nhưng ở Công Xã bọn tôi cũng có thể giữ lại hai con.”

Nghĩ đến đây, anh ta nuốt nước miếng, cảm thấy thập phần hạnh phúc.

Nhưng Hứa lão tam lại yên lặng chê cười trong lòng, cảm thấy mấy người này quá ngu ngốc, rõ ràng là nhà mình phát hiện mà cuối cùng chỉ được chia có hai con!

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại càng thêm sùng bái: “Đại ca, các anh là người thành phố thật sự quá tốt, chúng tôi ở nông thôn nên cũng chẳng được chia thịt heo như vậy. Mỗi lần phân chia cuối năm đều không đủ ăn!”

Anh chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ đám người bên cạnh mình: “Anh xem, chúng tôi đều là một đám gầy trơ xương chẳng có tí dinh dưỡng nào.”

Có đôi khi phải biết trở nên yếu thế mới gãi đúng chỗ ngứa.

Thế nên vị đồng chí này như được mở máy hát, tiếp tục nói: “Như các anh đúng là chẳng tốt!”

Hứa lão tam gật đầu: “Đúng vậy, đúng là không tốt đẹp, nhưng dù có không được, tôi cũng không dám đi đường ngang ngõ tắt, như việc nuôi heo kia ấy, đi vào chỉ sợ cũng không ra được? Anh nói bọn họ sao có thể như vậy chứ!”

“Vị tiểu huynh đệ vẫn còn non quá, anh nói xem vì sao? Còn không phải vì tiền sao? Kiếm được tiền lại có thịt ăn. Thật là tác phong xa xỉ!” Đồng chí gác trạm ‘hừ’ một tiếng, nói: “Nhưng mà cũng chẳng bắt được người, hắn ta chạy rồi”

Hứa lão tam: “!!!”

Ánh mắt anh lóe lóe một chút, nói: “Chuyện lớn như vậy xảy ra ngày hôm qua sao?”

“Ặc! Gì mà ngày hôm qua chứ? Đợt lễ Quốc khánh ấy, cũng được nửa tháng rồi. Chuyện lớn như vậy mà không bị truyền tới.”

Hứa lão tam ‘à’ một tiếng thật dài, quay đầu nhìn thoáng qua đại đội trưởng, hai người nháy mắt với đối phương, bọn họ đều từ ánh mắt đối phương nhìn ra ý tứ của nhau. Hứa lão tam lại là hỏi vài câu, vừa vặn bên kia việc cũng xong, lấy được xác nhận rồi thì người trong thôn rốt cuộc cũng rời khỏi trạm gác.

Hứa lão tam: “Mấy người đưa tôi đi qua trạm thu mua phế liệu rồi về được không? Vợ tôi muốn muối dưa, trong nhà cũng không có bình rỗng nào, tôi qua bên kia nhìn xem có cái bình nào có thể sử dụng không.”

Quản lão tứ từ khi bị Hứa lão tam bắt bồi thường 1 đồng thì thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ chuyện này. Đây là một nỗi hận sâu sắc. Lúc này có cơ hội, liền muốn trả thù: “Anh muốn mua bình thì đi Cung Tiêu Xã mà mua! Ai lại mua ở cửa hàng phế liệu chứ!”

Hứa lão tam không chút khách khí đáp trả: “Anh cho là nhà tôi giống nhà anh có nhiều tiền  à, có chút tiền liền đi Cung Tiêu Xã mua sắm. Vốn dĩ định làm dưa muối mùa đông ăn, cái bình kia so với dưa muối còn đáng giá hơn, đầu óc tôi có vấn đề hay sao! Chính anh đầu óc không tốt, đừng tưởng rằng mọi người đều giống như anh.”

Quản lão tứ nhát gan, lại chẳng mồm mép như Hứa lão tam, tuy rằng luôn muốn hơn thua một chút với Hứa lão tam.

Nhưng mà đánh trận nào thua trận đó, càng thua lại càng đánh.

Giống như lúc này, anh ta nói không ra lời.

Hứa lão tam đắc ý liếc anh ta một cái, nói: “Đi thôi.”

Đại đội trưởng: “Tôi không đi theo chú đâu, tôi muốn qua Cung Tiêu Xã một chuyến mua cho vợ tôi một ít muối.”

Tuy rằng đại đội họ các Công Xã rất gần, nhưng cũng không phải thường xuyên lui tới, rốt cục thì trong đại đội cũng nhiều việc. Ai mà rảnh rỗi đi dạo Công Xã chứ? Nên có cơ hội thì không thiếu được muốn mua một ít kim chỉ về. Những người khác cũng vậy.

Một khi đã vậy, mọi người nhanh chóng định chỗ tụ hợp rồi nhanh chóng tách nhau ra.

Hứa lão tam: “Này Quản lão tứ, anh không cần mua gì đúng không? Đi đi đi, cùng tôi đi đến trạm thu mua phế liệu. Nhìn anh cũng khỏe mạnh đấy, vừa lúc còn có thể giúp tôi xách đồ.”

Quản lão tứ: “Biến đi!”

Anh ta liền trực tiếp chạy đuổi theo đại đội trưởng: “Ai thèm đi cùng với anh!”

Hứa lão tam: “Ơ cái người này, sao mà vô tình vậy chứ?”

Quản lão tứ: “…… Ọe!”

Bước chân anh ta lại càng nhanh hơn.

Đại khái là sợ bị Hứa lão tam bắt làm người khuân vác nên dù không có gì muốn mua nhưng vẫn đi theo đại đội trưởng.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Hứa lão tam tới trạm thu mua phế liệu.

Hứa lão tam: “Một đám không có lương tâm.”

Anh vừa nghĩ linh tinh vừa đi về hướng trạm thu mua phế liệu, trạm thu mua phế liệu cách trạm lương thực cũng không xa mấy, chính xác mà nói thì Công Xã cũng chỉ lớn như vậy, nên cũng chẳng có chỗ nào quá xa cả. Hứa lão tam đi bộ đến trạm thu mua phế liệu, chào hỏi người gác cổng rồi trực tiếp đi vào.

Thời buổi này, có gì là phế phẩm đâu.

Trạm thu mua phế liệu cũng chẳng phải thu được rất nhiều đồ vật, có rất nhiều đồ không đáng giá tiền. Có chút đồ gỗ, gia cụ linh tinh đáng giá một chút thì đều bị phá đến hoàn toàn không sử dụng được. Hứa lão tam chủ yếu xem vẫn là bình vại gì đó, nhưng đồ này cũng không nhiều lắm.

Anh tìm một vòng cũng không tìm được một cái, thấy hai ba cái bình nhưng thật sự cũng chẳng dùng được.

Anh lắc đầu, biết lần này cũng không thấy thứ gì tốt, nhưng nếu đã tới, anh cũng không về tay không. Anh lại đi chọn một ít giấy cũ tương đối mềm mại. Nhà xí nhà anh sắp hết giấy rồi.

Loại đồ vật này không đáng giá tiền nhất, người gác cổng nhìn một chút, nói: “2 xu.”

Hứa lão tam giao tiền, nói: “Bác ơi, khi nào có cái bình thì giữ lại cho cháu, lần sau cháu sẽ mang cho bác một ít dưa muối nhà cháu.”

Cụ ông đã ăn qua dưa muối nhà này, biết tiểu tử này chủ yếu là tìm bình, gật đầu nói: “Được.”

Ông dường như lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Tôi nhớ rõ nhà cậu là thôn Hứa gia phải không, có biết một người phụ nữ tên là Đại Hỉ không? Nghe nói người này làm tiệc rượu cực kỳ ngon.”

Hứa lão tam vỗ tay: “Ai da, bác ơi, ngài hỏi đúng người rồi đấy. Đó chính là vợ của tôi!”

Anh vui vẻ nói: “Ngài đã ăn dưa muối vợ tôi làm, còn đoán không được sao? Ngài khẳng định là biết, đang cố ý nói giỡn với tôi có phải hay không?”

Cụ ông: “……”

Không, tôi không biết.

Nhưng cụ ông vẫn mỉm cười: “Tất nhiên là tin tức chỗ tôi cũng linh thông.”

Hứa lão tam: “Bác ơi, nhà bác có người làm tiệc rượu à? Vợ tôi chính là người phù hợp nhất đấy! Ngài cứ yên tâm, nếu tìm chúng tôi, tuy không thể nói tiết kiệm, ngài là người thành phố thì sẽ hiểu được mà. Nếu muốn ăn ngon thì không thể tiết kiệm được. Nếu nói là không tốn kém thì chắc chắn là lừa bịp ngài rồi. Lại nói, phàm là làm tiệc rượu thì ai mà không muốn được giơ ngón tay cái lên khen một tiếng tốt chứ? Cá rồi thịt, cái nào mà không phải là thứ tốt? Nếu làm không ngon thì chnagwr phải là đau lòng muốn chết sao! Điểm này, vợ cháu là nhất! Tuyệt đối làm ngài ăn mãi không quên được.”

Cụ ông gật đầu: “Cậu cũng đúng là người thành thật.”

Hứa lão tam: “Đó là đương nhiên, vợ cháu nổi tiếng khắp nơi cũng là vì tay nghề tốt. Nhà bác đây là……”

Cụ ông kiêu ngạo: “Con trai tôi kết hôn.”

Hứa lão tam: “Chúc mừng chúc mừng!”

Cụ ông mỉm cười: “Nếu vậy, tôi cũng không cần tìm người khác……”

Hai người thương lượng vài câu, Hứa lão tam không nghĩ tới, tuy rằng không tìm được cái bình tốt, nhưng lại tìm được một công việc tốt.

Hứa lão tam nghênh ngang xách một bó sách hỏng đi về, tuy rằng lúc này mọi người tương đối nhạy cảm với thứ này, nhưng dám đi nghênh ngang như vậy, không cần nghĩ cũng biết khẳng định không vấn đề gì. Không cần đoán cũng biết kết cục của chúng nó đều là —— nhà xí.

Giấy vệ sinh vẫn rất quý, vì vậy thường xuyên có người đi trạm thu mua phế liệu để mua sách cũ hỏng làm giấy vệ sinh, chuyện này không phải hiếm lạ gì. 

Hứa lão tam tán gẫu chốc lát nên là người cuối cùng về tới.. 

Quản lão tứ chưa từ bỏ ý định: “Anh thật đúng là lơn thật đấy, mọi người đều phải chờ anh.” 

Hứa lão tam: “Thế thì sao? Tôi xin anh chờ tôi à? Không muốn chờ sao không đi trước?Tôi cũng đâu có muốn thấy anh! Còn ở đó mà cạnh khóe, thấy là đau cả mắt.”

Quản lão tứ: “!!!”

Hứa lão tam: “Lại nói năm rồi, chẳng phải là tôi chờ mấy người sao? Tôi chờ mấy người thì được, mấy người chờ tôi thì không được à? Từ đây về sau, tôi không đi cùng các người nữa. Đúng là chưa thấy ai ích kỷ như thế bao giờ.”

Quản lão tứ: “!!!”

Hứa lão tam: “Làm gì cũng chẳng xong, cái gì cũng muốn nhất là nói anh đúng không?”

Quản lão tứ bị ba đòn liên tiếp, run rẩy. Chính là anh ta ăn nói vụng về, hoàn toàn không nói lại Hứa lão tam! Rõ ràng, Hứa lão tam nói còn nhiều hơn anh ta, kết quả anh tạ lại phải mang trên mình danh xưng ‘cái gì cũng muốn nhất’. 

Đại đội trưởng: “Được rồi, nhanh về thôi.”

Đoàn người cùng nhau trở về, đại đội trưởng: “Không phải chú muốn mua bình sao?”

Hứa lão tam: “Không mua được, cũng chẳng dễ chiếm được tiện nghi đâu.”

Nói đến chiếm tiện nghi, đại đội trưởng không nhịn được liền nghĩ đến ‘lợn rừng’ kia, không cần nhiều lời, hôm nay nghe vị gác trạm lương thực kia nói, anh ta liền không chút nghi ngờ, thứ chạy qua thôn bọn họ ngày chiếu phim kia chắc chắn là heo nhà của chuồng heo kia.

Bọn họ và thôn họ Vương đều tựa vào một quả núi, nếu bọn, nếu nói mấy đứa trẻ thôn họ Vương phát hiện chuồng heo trên núi thì heo chạy quay chỗ họ cũng không có gì kì lạ. Nhưng đại đội trưởng cũng không lo lắng gì. Ngày đó chiếu điện ảnh, thôn họ bắt được lợn rừng xuống núi cũng đã lan truyền khắp nơi, kiểu gì bên Công Xã cũng nghe được chuyện này. Mà Công Xã biết nhưng không hỏi tới thì cũng đã nói lên rằng dù phía trên hiểu rõ sâu xa nhưng chẳng có chứng cứ gì.

Ăn cũng ăn hết rồi, sao mà chứng minh được là lợn nhà hay lợn rừng chứ?

“Đại đội trưởng, con heo trong đội chúng ta hôm đó…”

Đại đội trưởng: “Thịt lợn rừng ăn ngon đúng không? Đại đội chúng ta quả là may mắn.”

Đại đội trưởng đêm câu chuyện rẽ sang hướng này, ai còn không hiểu?

Cũng đúng, dù sao cũng ăn rồi, quan tâm nó từ đâu ra làm gì. Dù sao, bọn họ chắc chắn đây là lợn rừng. Chắc chắn là lợn rừng.

Đại đội bọn họ cách Công Xã không xa, gần trưa mọi người đã về đến thôn. Vừa đến cửa thôn liền nhìn thấy một đám người lớn trẻ nhỏ đang lội sông bắt đỉa. Đương nhiên, đám trẻ này không phải là nhóm Đào Đào. Mấy đứa nhóc kia còn đang đi học kìa.

“Lão ngũ cũng thật giỏi, một đống tuổi còn cùng đám trẻ con tranh nhau bắt đỉa, cũng không sợ mất mặt.”

“Kiếm tiền có gì mất mặt? Ai mà không muốn kiếm tiền, thỉnh thoảng không có việc gì tôi cũng tới kiếm một chút.”

“Con đỉa trong sông sắp bị bắt đến tuyệt chủng rồi.”

Mấy người nói qua nói lại vài câu, đại đội trưởng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhìn về phía Hứa lão tam, chậm rãi nói: “Trong thôn có chút công việc…”

Dừng một chút, nói: “Ngày mai mở họp thôn.”

Lời này như một tiếng sấm ngang tai, mọi người lập tức nhìn về phía đại đội trưởng, hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì? Việc gì cơ?”

“Là kiếm tiền ư? Ngài nói cho chúng tôi nghe trước một chút?”

Vừa nghe có chuyện tốt, ai mà không nóng nảy?

Đại đội trưởng: “Nói cho mọi người cũng không sao, là về việc nuôi dưỡng.”

“Nuôi dưỡng?” Mọi người đều ngây ngẩn, không biết ai nói một câu: “Không phải là không được tùy tiện nuôi dưỡng sao?”

Không phải ở trên núi nuôi heo liền gặp chuyện không may sao?

Đại đội trưởng: “Tất nhiên là hợp quy định, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa mọi người?”

Thấy mọi người đều quây quanh đại đội trưởng, Hứa lão tam: “Tôi về nhà ăn cơm trước đây.”

Anh nói xong một tiếng, liền xoay đi chạy lấy người. Dù sao, mọi chuyện anh đều đã biết, không quan tâm!

Hứa lão tam xách theo giấy nát về nhà, mới vừa đi đến đầu ngõ liền nhìn thấy bọn trẻ đeo cặp sách đi về, Đào Đào gọi: “Ba ơi!”

Hứa lão tam: “Ai da Đào Đào của ba.”

Anh nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Chị con đâu?”

Tiểu Đào Tử nói: “Giáo viên của chị bị bệnh, chị được nghỉ sớm một tiết, chị về nhà trước rồi ạ.”

Hứa lão tam: “…”

Việc học thật sự chẳng có quy củ gì hết.

Nhưng hiện tại, có thể đi học đã không tệ.

Anh nói: “Nhanh, chúng ta về nhà, ba đói bụng quá rồi.”

Đào Đào xoa xoa bụng nhỏ, nói: “Con cũng đói bụng.”

Mấy bạn nhỏ liền tản ra, Đào Đào nắm tay ba vào cửa, cô bé nói: “Ba, hôm nay ba đi Công Xã, có mua cái gì ngon không?”

Hứa lão tam lắc đầu: “Không có mua.”

Anh nhỏ giọng: “Hôm nay, ba đi cùng rất nhiều người trong thôn, mấy người đó, nếu ba mua thì sẽ bị cả thôn đều biết. Chờ lần tới ba đi một mình, sẽ trộm mua cho con.”

Đào Đào vui vẻ: “Ba thật khôn khéo.”

Hứa lão tam: “Đó là đương nhiên, ba là ba của con mà”

Thường Hỉ: “Về rồi à? Tôi nấu cháo ngô ngọt rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Ngô vừa mới bẻ, vốn dĩ đã vô cùng thơm ngọt. Thêm một chút đường nấu chung thành cháo ngô, quả thật khi ăn liền ngon muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Đào Đào: “Tuyệt quá!”

“Mình này, cụ ông ở trạm thu mua phế liệu muốn mời em làm tiệc rượu.”

Thường Hỉ: “Được!”

Những chuyện như vậy cũng là càng nhiều càng tốt, chị nói: “Anh đã nói với ông ấy muốn đổi cái gì chưa?”

Nhà họ rất cẩn thận, chưa bao giờ đòi tiền, vô cùng cẩn thận.

“Anh đã nói với ông ấy rồi, nhà ông ấy đồng ý đổi 20 quả trứng gà.”

Thường Hỉ nhướng mày: “Nhiều thế?”

Hứa lão tam: “Anh hứa làm cho nhà ông ấy thêm một bàn, với lại nhà ta tự mang cốt xương hầm.”

Thường Hỉ: “Khó trách.”

Hứa lão tam: “Không lỗ chứ?”

Thường Hỉ gật đầu: “Không lỗ.”

Hai vợ chồng nói chuyện, lại nói đến chuyện trong trấn, anh nói: “Con heo trong thôn chúng ta chắc chắn là chạy ra từ chuồng kia. Anh nghĩ, Đào Đào nhặt được túi đồng hồ kia cũng liên quan tới bọn họ…”

Nếu không, lấy đâu ra chuyện trùng hợp vậy.

Đúng lúc lại gặp chuyện này, đâu có khéo thế.

Nếu nói dân quân đuổi bắt bọn họ từ bên thôn họ Vương qua, những người đó chạy xuống núi qua thôn họ cũng hợp lý. Rốt cuộc, thôn bọn họ đang chiếu phim điện ảnh, đúng là lúc nhiều người lui tới nên có chút loạn, có người lạ cũng không quá đột ngột. Dù sao so với qua thôn khác cũng an toàn hơn một chút.

“Anh không dám hỏi chi tiết.”

Thường Hỉ gật đầu, chị liếc mắt nhìn Đào Đào vừa rửa tay về, nói: “Đừng nói nữa.”

Đào Đào thật sự đói bụng, còn chưa ngồi xuống bàn đã cầm chén nhỏ uống một ngụm, gật đầu: “Ăn ngon.”

Đào Đào nói lớn: “Mẹ ơi, hôm nay con đi học, trả lời đúng câu hỏi, cô giáo nói con là đứa trẻ thông minh đó.”

Thường Hỉ cao hứng: “Đào Đào được cô giáo khen ngợi nha, vậy thưởng cho Đào Đào một viên kẹo được không?”

Đào Đào ngẩng mặt lên, vui vẻ nói: “Dạ được ạ.”

Cô bé lại nói: “Nhưng hôm nay cô giáo phê bình Gia Gia.”

Thường Hỉ: “Hả?”

Tiểu Đào Tử: “Gia Gia vẽ rối tung trong vở viết.”

Thường Hỉ: “…”

Chị nói: “Gia Gia có buồn không?”

Đào Đào nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói: “Gia Gia không buồn, em ấy nói em ấy vẽ đẹp.”

Tuy rằng cô bé cảm thấy lấy vở viết chữ để vẽ tranh là không đúng, nhưng Đào Đào vẫn nói: “Con cũng cảm thấy Gia Gia vẽ rất đẹp.”

Thường Hỉ bật cười, tâm tư của trẻ con chị cũng chẳng hiểu nổi, chị nói: “Thế Gia Gia vẽ cái gì?”

Đào Đào nghiêm túc: “Là trường học, Gia Gia vẽ trường học của bọn con.”

Cô bé hâm mộ: “Chú Nhị Cẩu mua bút sáp cho Gia Gia, rất giống với của cô giáo, rất đẹp.”

Đào Đào hâm mộ cong cong lông mày, nói: “Anh Tiểu Lãng nói, bọn con cùng nhau lên núi bắt côn trùng tích cóp đem đi bán, như vậy bọn con liền có tiền. Chờ bọn con có tiền, cũng mua.”

Nghe vậy, Hứa lão tam liền không hài lòng, anh nói: “Sao còn có thể để con tự mua? Con cái nhà khác có, con gái của ba cũng phải có. Chờ ba mua cho con.”

Đào Đào nghiêm túc hỏi: “Ba ba, ba có tiền sao?”

Hứa lão tam: “…”

Đào Đào: “Ba ba không có tiền, cho nên Đào Đào muốn tự mình tích cóp tiền.”

Cô bé chắp tay trước ngực, sau đó chụm vào nhau giơ lên đầu, xòe thành một đóa hoa nhỏ, nói: “Con là tiểu tiên nữ vô cùng lợi hại, con có thể tự mình kiếm tiền!”

Hứa lão tam bừng lên hừng hực ý chí chiến đấu: “Đào Đào đừng nóng vội, ba nhất định tích cóp cho con một phần gia nghiệp.”

Hứa Đào Đào: “Ba, ba không thể bất công nha. Còn có anh và chị, ba phải tích cóp ba phần.”

Hứa lão tam: “Ba phần sao? Còn rất khó sao? Ba chính là……”

Dừng một chút, anh đem lời muốn nói nuốt xuống, nói: “Được, ba làm!”

Hứa Nhu Nhu: “Khoác lác.”

Hứa lão tam không thích nghe lời này, con gái lớn nhà anh thật là không xem trọng anh ta mà, đúng là không biết nhìn hàng mà.

Anh đang muốn hùng hổ vì chính mình biện minh vài câu, nhưng Hứa Tuyết Lâm đã mở miệng: “Nếu ba dụng tâm thì thật là có thể làm được. Sợ là ba đầu óc bị úng nước.”

Hứa lão tam: “… Lúc này, ba không thể phân biệt được là con đang khích lệ hay là nói kháy ba nữa.”

Tuyết Lâm cười cười, nói: “Ba nghe theo hướng tốt đi.”

Hứa lão tam: “… Cũng đúng đi, tóm lại ba không thể tự làm khó mình được. Đúng rồi, ý đại đội trưởng là ngày mai mở họp có ý muốn nói chuyện nuôi dế nhũi.” Tuy rằng anh thật sự tin tưởng năng lực của con trai, nhưng vẫn có chút thấp thỏm.

Anh hỏi: “Con cảm thấy chuyện này có xuôi không?”

Tuyết Lâm: “Đương nhiên là được.”

“Ba còn không phải sợ chuyện này không tốt đối với nhà chúng ta hay sao? Nhiều người nuôi như vậy, nếu không có người mua…”

“Không có người mua liền đổi sang nuôi rết, mặc kệ là cái gì, đều đừng nghĩ phức tạp quá. Lại nói, ba không phải nhân viên tiêu thụ sao? Đi ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ!” Tuyết Lâm không tiếp tục nói nữa, vừa lúc ăn xong cơm, cậu liền đi ra chỗ phơi dế nhũi.

Đào Đào yên lặng rụt rụt, đám côn trùng kia quả là ảnh hưởng hứng thú ăn cơm.

Thật là, may mà cô bé gan lớn đó.

“Mẹ, buổi chiều bọn con muốn lên núi chơi.”

Thường Hỉ: “Được nhưng nhất định phải cẩn thận, lần trước con rớt xuống hố đó. Không phải lần nào cũng đều gặp may đâu, không được nghịch ngợm có biết hay không?”

Đào Đào thực nghiêm túc gật đầu, nói: “Con biết, con biết rồi ạ.”

Cô bé nhỏ giọng: “Anh Tiểu Lãng nói anh ấy sẽ làm túi, bọn con muốn bẫy thỏ.”

Thường Hỉ: “Ai da, mấy đứa này được nha.”

Đào Đào: “Hì hì.”

Cô bé không nghe ra ý trêu chọc của mẹ mình, ngược lại là nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Lãng rất lợi hại, anh ấy nói muốn bẫy nhiều thỏ con, sau đó làm cho con một cái mũ lông thỏ, mùa đông đi học đội.”

“Chính nó còn không có, liền cho em?” Hứa Nhu Nhu gắp đồ ăn, thuận miệng hỏi một câu.

Nào biết Đào Đào phá lệ nghiêm túc gật đầu, cô bé nói: “Đúng rồi, Anh Tiểu Lãng cho em, anh ấy nói em là con gái. Con trai thì phải nhường con gái.”

Hứa Nhu Nhu nhướng mày: “Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời.”

Đào Đào yếu ớt nói: “Nhưng mà em không phải phụ nữ, em là bé gái mà, bé gái thì không cần gánh nửa bầu trời.”

Cô bé ăn một miệng cơm lớn, nói: “Chờ em lớn lên, lại gánh nửa bầu trời, bây giờ mẹ gánh trước.”

Thường Hỉ bật cười.

Chị nói: “Được rồi, mẹ gánh trước, con ra cửa nhớ đội mũ rơm vào.”

Đào Đào: “Dạ!”

Cô bé chạy thình thịch vào trong phòng, rất nhanh sau đó đã chạy vụt ra, trong tay cầm theo cái mũ rơm nhỏ đính hoa trên vành, hớn hở hỏi: “ Mẹ, cái mũ này ở đâu ra thế ạ?”

Thường Hỉ: “Đẹp không?”

Đào Đào dùng sức gật đầu, nói“Quá đẹp.”

Thường Hỉ: “Thím Vương con đan cho con đó, con đội khi ra ngoài chơi, qua mấy ngày hoa trên vành mũ khô đi, gỡ ra cũng rất đẹp.”

Đào Đào: “Thẩm thật khéo tay.”

Đào Đào vui sướng xoay quanh: “Hải Phong, Hải Lãng đều không có.”

Hứa Nhu Nhu: “… Hai người bọn họ là con trai mà.”

Con trai đội mũ rơm đính hoa, vậy mà nghe được sao?

Đào Đào nghiêm túc: “Con trai cũng có thể thích bông hoa nhỏ.”

Hứa Nhu Nhu: “Được rồi, em vui là được.”

Tiểu Đào Tử đội chiếc mũ hoa, miệng nhỏ còn nói không ngừng: “Chị còn nói có lệ em.”

Hứa Nhu Nhu: “Đào Đào nhà chúng ta đẹp nhất, đáng yêu nhất.”

Đào Đào vạch trần: “Càng có lệ hơn!”

Tiểu cô nương vung cái mũ rơm của mình lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Con đi đây!”

Thường Hỉ: “???”

Chị nói: “Không phải buổi chiều con mới lên núi sao? Lúc này mà đã muốn đi rồi? Đang giữa trưa đừng ra ngoài chạy lung tung.”

Đào Đào lắc đầu: “Bọn con không có chạy lung tung, bọn con có hẹn nhau, giữa trưa đến nhà Gia Gia, cùng nhau vẽ tranh.”

Cô bé đắc ý nói: “Gia Gia nói bọn con có thể mượn bút sáp dùng một chút.”

Gia Gia là người tốt nhất trên thế giới.

Bút sáp quý như vậy, Gia Gia cũng có thể cho bọn họ dùng!

Thường Hỉ: “Được, đi đi, đúng rồi, con mang một chén cháo ngô qua đi.”

Bút sáp cũng phải mua bằng tiền, tóm lại không thể đến tay không, Thường Hỉ cũng không nghĩ để cho con gái nhà mình đi chiếm tiện nghi nhà người khác. Đào Đào: “Dạ.”

Cô bé nói: “Gia Gia thích nhất cơm mẹ nấu.”

Đào Đào đội mũ rơm bưng theo chén nhỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra cửa, bé vừa đi đến bên đường, đã kêu: “Anh Tiểu Lãng, anh họ, Hải Phong, Hải Lãng.”

Tiểu cô nương gân cổ lên gọi, sau đó vào sân nhà lão Hạ, làu bàu: “Mấy cái người này, thật là quá chậm chạp.”

Gia Gia ngồi ở hành lang nhà mình, chỗ này đặt một cái bàn, cậu đang ngồi ở đó, nghiêm túc vẽ tranh. Nghe được tiếng Đào Đào, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Chị Đào Đào, chị xinh đẹp quá.” 

Đào Đào cười tủm tỉm: “Ừ, hôm nay chị đội mũ mới, đẹp không?”

Hạ Gia hâm mộ: “Đẹp lắm, em cũng thích!”

Đào Đào: “Cái này không phải mẹ chị làm, đây là mẹ Hải Phong, Hải Lãng làm.”

“Mẹ bọn họ thật khéo tay.”

Đào Đào gật đầu, hai đứa trẻ như ông cụ non.

“Chị Đào Đào, có phải chị đem đồ ăn ngon đến cho em không?” Mắt Hạ Gia dừng ở chén nhỏ trong tay Đào Đào.

Đào Đào: “Gia Gia, chị đem cho em cháo ngô ngọt này.”

Hạ Gia lập tức vui sướng, nói: “Quá tốt rồi, buổi trưa em không có ăn no.”

Đào Đào không nghĩ tới Hạ Gia lại không được ăn no, tò mò hỏi: “Sao em lại không ăn no?”

Hạ Gia: “Ông nội nấu cơm, em không thích ăn.”

Cậu nhóc húp một ngụm cháo lớn, khuôn mặt như chú chuột nhỏ: “Thật là ngon quá.”

Cậu nhóc rên một tiếng, động tác lại càng nhanh hơn.

Đào Đào: “Gia Gia ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”

Hạ Gia ăn xong rồi.

Cậu bé nhìn chén không, lại nhìn Đào Đào, đột nhiên kéo tay Hứa Đào Đào, nói: “Chị Đào Đào, về sau em qua nhà chị ăn cơm được không?”

Hạ Gia nghiêm túc: “Tiền tiêu vặt của em đều cho chị.”

Hứa Đào Đào: “… Nhưng mà, cái này chị không quyết định được nha?”

Cô bé gãi gãi đầu, khó nói.

Hạ Gia gục đầu nhỏ xuống dưới, cả người ỉu xìu, cậu nhóc ủy khuất mếu máo: “Ông nội của em nấu cơm không ngon bằng cơm mẹ nấu. Em mỗi ngày đều ăn không đủ no, phải ăn bánh quy. Nhưng bánh quy ăn nhiều ngán lắm…”

Hứa Đào Đào kinh ngạc, cô bé quả thực không thể tin được, còn có người sẽ ăn bánh quy đến no bụng.

Đào Đào nghiêm túc nói: “Em thật là xa xỉ, bánh quy ăn cũng rất ngon nha.”

Hạ Gia cũng nghiêm túc nói: “Nhưng em không thích ăn bánh quy, em chỉ muốn ăn cơm.”

Đào Đào thật phiền muộn, cô bé đau lòng cho bạn bè của mình, nhưng cũng biết được chuyện này không phải việc một đứa trẻ như cô bé có thể làm chủ. Đào Đào suy nghĩ thật lâu, nói: “Gia Gia, mỗi ngày, chị đều mang đến cho em một ít đồ ăn của chị được không?”

Hạ Gia ngẩng đầu, mắt to sáng lấp lánh nhìn cô bé.

Đào Đào: “Em cảm thấy được không?”

Cô bé thủ thỉ nói: “Chị là trẻ con, không thể làm chủ. Nhưng mà chị có thể trộm cho em.”

Cô bé nghiêm túc: “Đem của chị chia cho em một ít, như vậy Gia Gia sẽ không đói bụng nữa.”

Hạ Gia: “Như vậy chị Đào Đào sẽ ăn không đủ no.”

Đào Đào: “Không sao cả, em đem bánh quy nhỏ cho chị ăn nha.”

Cô bé nuốt nước miếng, nói: “Chị thật sự thích ăn bánh quy nhỏ!”

Cô bé không phải chiếm tiện nghi, cô bé là đang giúp người làm vui nha!

Hạ Gia dùng sức gật đầu: “Được!”

Cậu bé giơ tay ra: “Chúng ta thống nhất như vậy đi.”

Đào Đào: “Thống nhất!”

Hai người liền ngoéo tay một trăm năm không thay đổi, lại nhìn đến ông Hạ từ trong nhà đi ra, ông nhìn cái chén nhỏ trên bàn, hỏi: “Đào Đào tới rồi à, có phải con mang đồ ăn ngon cho Gia Gia hay không?”

Hứa Đào Đào: “Là cháo ngô ngọt, có cho đường ạ!”

Cô bé kiêu ngạo, cháo ngô nhà cô bé cùng với nhà người khác không giống nhau, nhà cô sẽ cho đường vào.

Ông Hạ: “Vậy để ông mang chén về nhà cho con.”

Đào Đào: “Chờ một chút nữa con tự đem về là được rồi.”

Ông Hạ vui tươi hớn hở: “Ông muốn tìm ba mẹ con có chuyện muốn nói.”

Đào Đào chớp mắt.

Ông Hạ: “Gần đây Gia Gia không thích ăn cơm, ông cùng ba mẹ con thương lượng một chút, có thể nấu cơm cho nhà ông được không.”

Hạ Gia: “!!!”

Đào Đào: “!!!”

Ông Hạ: “Các con ở nhà chơi, ông đi qua.”

Thân là ông nội, ông Hạ sao có thể không nhìn ra Hạ Gia không thích ăn cơm? Chỉ là ông nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt. Tóm lại cũng không thể về thị trấn đúng không? Vừa lúc hai ngày nay, mọi người đều thảo luận nhà ai vào mùa thu muốn làm tiệc rượu, nhà ai lại muốn mời vợ Hứa lão tam làm giúp.

Lúc này ông mới cái khó ló cái khôn, nghĩ tới một biện pháp.

Tình hình nhà bọn họ, tốn chút tiền không thành vấn đề, có thể ăn cơm ngon mới là chính vấn đề.

Hơn nữa, nhà bọn họ chỉ có hai người, thuận tiện nấu thêm một chút, hẳn là không khó.

Ông Hạ đi rồi, Gia Gia và Đào Đào nhìn nhau, hai người đều há hốc mồm kinh ngạc. Đào Đào: “Vậy sau này chị không cần trộm cơm cho em nữa.”

Cô bé có chút buồn rầu hỏi: “Vậy bánh quy nhỏ của em, còn có thể cho chị ăn không?”

Bánh quy của cô, bay mất rồi!

Hạ Gia nghiêm túc gật đầu, nói: “Có thể!”

Đào Đào lập tức nở nụ cười, khóe miệng cong cong.

“Chị thích Gia Gia nhất.”

“Vì sao em thích Gia Gia nhất?” Hứa Lãng chạy vào, cái trán còn lấm tấm mồ hôi, nói: “Em trước kia cũng nói thích anh nhất.”

Cậu cảm thấy, Đào Đào quá đào hoa.

Xem đi, đều bị cậu bắt được.

Hứa Đào Đào đúng tình hợp lý: “Em đều thích nha! Người lớn mới chỉ có thể thích một người, trẻ con có thể thích nhiều người.”

Hứa Lãng: “Hình như đúng vậy!”

Hạ Gia: “Em cũng thích anh Tiểu Lãng.”

Hứa Lãng: “Anh cũng thích Gia Gia!”

Ba người tay cầm tay, ý nghĩ giống nhau: “Em thích hai người nhất!”

Mậu Lâm đứng ngoài cửa khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Mình cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng lắm.”

Hải Phong, Hải Lãng: “Quan hệ của bọn trẻ 6 tuổi, quá hỗn loạn!”

Mậu Lâm gật đầu: “Chúng ta 7 tuổi, không như vậy.”

“Còn không phải sao!”

Vài người tự cảm khái: Vẫn là những đứa trẻ lớn chúng ta mới hiểu chuyện nha.

_______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK