Nàng rón rén bước vào phòng bếp,vừa đi vừa xoa chiếc bụng của mình, không ngừng đánh trống.Nhìn đĩa bào ngư ở trước mắt,bụng đánh trống to hơn nữa.Định vồ lấy ăn thì...ẦM!!!Đĩa bào ngư bay lên ta 1 người nam nhân,nàng ôm đầu chớp chớp đôi mặt long lanh,nhìn người trước mặt nàng mắng:
-BÀO NGƯ CỦA TA!!!
-Của ngươi...
-Đúng, của ta
""từ từ đã người này nhìn quen quen...Bát...bát vương gia sao?"
-Không có gì đầu vương gia
Nàng cười cầu hòa,chạy 1 lèo đi luôn thì bị hắn chộp lại. Cô van xin:
-Vương gia,nô tỳ không cố ý,xin thứ tội
-Nãy còn mạnh miệng mà,sao bây giờ lại vậy?
-Lúc nào ạ?
Đôi mắt to tròn ngây thơ vô (số) tội của nàng của nàng làm như chưa có chuyện gì xảy ra
Hắn nhìn vào mắt nàng mà sa mạc lời.
-Nhìn ngươi mờ ám quá
-con mắt nào cho ngài thấy ta làm việc mờ ám
-ngươi còn cãi
Nàng nghe xong mím môi không dám hó hé 1 lời.
-Cái có cái gì kìa
Nàng đánh lạc hướng hắn và...
-Á.NÔ TỲ CHẾT TIỆT ĐỪNG ĐỂ TA GẶP LẠI NGƯƠI
"ngài không gặp lại ta đâu hehe"