• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’Sa Team)
 

 
Đoạn đường 500m bên ngoài sân vận động đi mất bảy, tám phút.
 
Qua khỏi ngã tư, dòng xe phân tán, đại lộ lập tức trở nên thông thoáng.
 
Lúc Thời Yến lái xe, anh thường quen ngả lưng thoải mái lên ghế, khớp xương đều đặn trên ngón tay thon dài không dùng sức cầm lái, nhưng cảm giác trong tay lại hoàn toàn nắm chắc.
 
Biểu hiện cụ thể là tốc độ xe bây giờ thật sự rất nhanh.
 
Trịnh Thư Ý nắm chặt dây an toàn, ngồi thẳng đơ, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, đầu không dám quay dù chỉ một chút.
 
Cho đến khi đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo bật sáng, Thời Yến mới đạp phanh, từ từ quay đầu lại.
 
Tuy anh không nói gì, Trịnh Thư Ý cũng không nhìn anh, nhưng có thể đoán được ánh mắt anh lúc này đang biểu đạt điều gì.
 
Trịnh Thư Ý nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh chớp mắt một cái, nói: “Để em nghĩ lại đã.”
 

 
“Ừm.”
 
Khuỷu tay Thời Yến chống trên vô lăng, cười như có như không mà nhìn cô: “Còn chưa bịa xong à?”
 
Trịnh Thư Ý: “Đừng có gấp, đến đi thi cũng có thời gian chín mươi phút trả lời câu hỏi mà.”
 
Thời Yến không nói gì thêm, sự chú ý của anh lại quay về trên đường.
 
Thấy chiếc xe chạy một mạch như điên, Trịnh Thư Ý đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
 
Giờ đang đi đâu thế này?
 
Cô liếc trộm Thời Yến một cái, thấy anh có vẻ lười để ý mình, cho nên không hỏi nhiều, ngậm miệng giữ im lặng.
 
Trong không gian yên tĩnh, Trịnh Thư Ý chậm rãi cúi người xuống, đưa tay xoa xoa mắt cá chân, không ngừng xuýt xoa.
 
“Đau quá, đau quá đi à.”
 
“Đừng làm ồn.”
 
“Òh…”
 
-
 
Dọc đường, hai người đều yên lặng không nói gì.
 
Chiếc xe dần rời khỏi khu vực náo nhiệt, chạy lên cây cầu cao qua sông, bốn phía là vành đai xanh bằng phẳng, rất ít nhà cửa.
 
Vì vậy, Trịnh Thư Ý thấy rõ ràng mấy chữ to “Bệnh viện Hòa Thuận Giang Thành”  được đèn neon chiếu sáng ở đằng xa.
 
Cô chớp mắt rồi quay đầu sang nhìn Thời Yến.
 
Dường như Thời Yến không cảm nhận được ánh mắt của cô, anh giảm tốc độ xe, lái một mạch vào bãi đậu.
 
Sau khi dừng xe, Thời Yến tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, đi vòng qua ghế phụ lái.
 
Anh mở cửa, tay chống ở phía trên, khom người nhìn Trịnh Thư Ý.
 
“Xuống xe.”
 
Suy đoán trong lòng được chứng minh, Thời Yến vẫn còn chút lương tâm đấy chứ.

 
Trịnh Thư Ý buồn cười nhưng phải làm ra vẻ đau đớn vậy nên cố gắng nín nhịn.
 
Cô chỉ đưa một chân chạm đất, thò nửa người trên ra, nhưng không xuống xe.
 
“Em đau chân, không đứng nổi.”
 
Thời Yến nhìn xuống.
 
Chỉ cần anh không nói gì, Trịnh Thư Ý sẽ xem như anh không cự tuyệt.
 
Không khí ban đêm vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, cây cối xanh tươi mới được tưới tắm, cả một vùng rộng lớn đều ngậm đầy hơi nước, cảm giác như một cơn mưa rào mới tạnh.
 
“Em cũng không đi được.”
 
Trịnh Thư Ý nói với giọng run run, khiến người ta càng cảm thấy lạnh hơn.
 
Thấy Thời Yến vẫn không nhúc nhích, Trịnh Thư Ý lại mở miệng: “Nếu không phải tại anh, em sẽ không bị trẹo chân đâu.”
 
Nói xong, cô dè dặt đưa hai tay về phía Thời Yến.
 
Ý là: cõng em.
 
Không biết anh có get* được ý cô không nữa.
 
(*) hiểu
 
Thời Yến có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
 
“Trịnh Thư Ý, diễn ít thôi.”
 
Mi tâm Trịnh Thư Ý nhíu lại, mắt như sắp bật khóc.
 
“Ai diễn?” Cô buồn tủi nhìn Thời Yến, “Tim anh làm bằng đá à?”
 
Thời Yến: “Không phải.”
 
Trịnh Thư Ý mím môi, “Vậy anh…”
 
Thời Yến: “Tôi không có tim.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
“Sao anh lại thù dai vậy chứ, anh thử đeo giày cao gót mà trẹo chân xem, hệt như bị cuộc đời bẻ chân ấy, đau chết đi được, à, anh không đeo giày cao gót, chắc không biết đâu…”
 
Thời Yến không muốn nghe cô lải nhải nữa, đột nhiên mở toang cửa xe, sau đó khom người, bế Trịnh Thư Ý từ trong xe ra.
 
Bỗng dưng bay lên không, đầu Trịnh Thư Ý lập tức trống rỗng, đưa tay lên ôm bả vai Thời Yến theo bản năng.
 
Đến khi Thời Yến bế cô đi về phía bệnh viện, cô mới dần hoàn hồn.
 
Cô vốn chỉ muốn Thời Yến cõng cô thôi.
 
Lúc này, cô tựa vào ngực anh, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên áo anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, chỉ cần cô ngẩng đầu, mặt sẽ có thể chạm vào cằm anh, thân mật vô cùng.
 
Cánh tay Trịnh Thư Ý vòng qua vai anh, sau đó lặng lẽ cong lại*.
 
(*) kiểu ôm cổ á mọi người :)) 
 
Sau khi từ từ cảm nhận được hơi thở của anh trong tầm tay, Trịnh Thư Ý dần vùi mặt vào trước ngực anh.
 
Tiếp đó, cô cười trộm.
 
-
 
Đèn điện trong bệnh viện sáng choang.
 
Bởi đây là bệnh viện tư cho nên bệnh nhân không nhiều, hầu như chỉ có nhân viên y tế đi lại ở khu vực công cộng.
 
Thời Yến bế một cô gái, sải bước đi vào, bước chân không nhanh không chậm, vô hình trung thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
 
Cảm giác có người đang nhìn mình, Trịnh Thư Ý lén liếc mắt, thấy hai y tá tựa trước khu tiếp tân, thò người ra, vừa cười tít mắt vừa quan sát bọn họ.
 
―― “Wow! Đẹp trai quá trời ơi!”
 
―― “Tôi cũng muốn được bế công chúa á á.”
 
―― “Bạn trai tôi chỉ biết khiêng thôi.”
 
―― “Tôi muốn xuyên hồn vào cô gái kia.”
 
Tuy Trịnh Thư Ý không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng đều là phụ nữ, cô có thể đoán lờ mờ.
 
Cô ngẩng đầu nhìn gò má Thời Yến, nụ cười ở trong mắt không giấu được.
 
“Bạn gái cũ của anh đã bao giờ khen anh rất đẹp trai khi nhìn từ góc này chưa?”
 
Thời Yến không có bất kỳ phản ứng gì đối với lời nịnh hót của cô.
 
Đến gần phòng cấp cứu, anh dừng trước cửa, cúi xuống nhìn Trịnh Thư Ý.
 
Anh vừa cúi đầu, hai người đối mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt một chỗ.
 
Không hiểu sao Trịnh Thư Ý cảm thấy nhịp thở của mình như đang rối loạn, lòng bàn tay của cô bắt đầu nóng lên.
 
Thời Yến nhếch mép, mặt không cảm xúc, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Bạn trai cũ của cô đã bao giờ nói cô rất nặng chưa?”
 
Khi Trịnh Thư Ý nói câu trên, giọng có chút nũng nịu, lại có chút ngượng ngùng.
 
Có vẻ Thời Yến đang nhại cô, nhưng lời từ miệng anh nói ra ngoại trừ mỉa mai thì chẳng có sắc thái nào khác.
 
“…”
 
Hô hấp của Trịnh Thư Ý hoàn toàn rối loạn.
 
Không thể điều chỉnh lại bình thường.
 
“Chưa từng!”
 
Nhưng tôi cảm thấy anh rất có tiềm năng trở thành bạn trai cũ đầu tiên của tôi nói như vậy đấy.
 
Trịnh Thư Ý thầm đáp câu này ở trong lòng.
 
-
 
“A a a! Đau! Đau quá đau quá!”
 
Trịnh Thư Ý ngồi trên giường, cứ hễ bác sĩ động vào mắt cá chân, cô liền kêu thảm thiết.
 
“Tôi có động mạnh đâu.”
 
Bác sĩ trực là một phụ nữ trung niên, thấy dáng vẻ của Trịnh Thư Ý thì có chút không đành lòng, “Đau đến vậy sao?”
 
Trịnh Thư Ý liếc Thời Yến một cái.
 
“Tôi sợ đau mà.”

 
Thời Yến đứng bên cạnh, vẫn không để ý những lời này của Trịnh Thư Ý.
 
Đột nhiên, điện thoại của anh reo lên.
 
Anh lấy điện thoại ra nhìn rồi rời khỏi phòng chẩn đoán.
 
Sau đó, bác sĩ làm kiểm tra tiếp, nhưng Trịnh Thư Ý không kêu thảm thiết như trước nữa.
 
“Thì ra là làm nũng hả.” Bác sĩ cười nói, “Tình hình của cô không nghiêm trọng lắm, tôi còn nói sao chỗ đó lại đau vậy được chứ.”
 
Trịnh Thư Ý buồn bực, chẳng nói câu nào.
 
Bác sĩ ngồi vào bàn làm việc, vừa gõ chữ vừa nói: “Khi về phải chườm đá trong vòng 48 giờ sau đó chườm nóng, nếu đau quá thì uống ít thuốc hoạt huyết tiêu ứ. Không được đấm bóp, cũng không được đi lại nhiều, đeo giày thoải mái, nhớ chưa?”
 
Trịnh Thư Ý gật đầu một cái.
 
Thật ra thì cô hết đau rồi.
 
Bác sĩ in đơn thuốc ra, sau khi giao cho cô thì nói: “Tôi cảm thấy bạn trai cô tuy đẹp trai nhưng mà lạnh lùng quá, đúng là tâm địa sắt đá.”
 
Trịnh Thư Ý khó chịu hừ một tiếng.
 
“Bác sĩ, chị không nên nói bậy, anh ấy không phải tâm địa sắt đá đâu.”
 
“Cô bé này còn bao che thật nhỉ.”
 
Ngoài cửa, hành lang yên tĩnh.
 
Thời Yến cúp điện thoại, vừa mới đẩy cửa ra, bên trong liền truyền tới giọng nói bực bội của Trịnh Thư Ý.
 
“Anh ấy căn bản không có tim!”
 
Thời Yến thu tay về, xoay người rời đi.
 
-
 
Trịnh Thư Ý ngồi trên giường, đung đưa hai chân.
 
“Người đi đâu rồi nhỉ? Sao vẫn chưa về?”
 
Cô nhìn quanh về hướng cửa, “Không phải là đi rồi chứ?”
 
Bác sĩ nói: “Đóng tiền đi.”
 
Vừa dứt lời, cửa lập tức bị đẩy ra.
 
Gần như là phản xạ có điều kiện, Trịnh Thư Ý bắt đầu diễn.
 
Lông mày nhíu lại, miệng mếu xệch, đang định rên rỉ thì phát hiện người đi vào không phải Thời Yến.
 
Một y tá đẩy xe lăn đi vào. 
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Dưới bóng đêm lành lạnh, đèn đường xếp hàng ngay ngắn.
 
Thời Yến đứng cạnh xe, ánh đèn kéo bóng của anh rất dài.
 
Lúc Trịnh Thư Ý được y tá đẩy tới bãi đậu xe, nhìn thấy cảnh này, cái đầu gục xuống từ từ ngẩng lên.
 
Từ khi concert bắt đầu, cô đã bị giày vò đến bây giờ, không bị thương thân thì cũng hao tổn tinh thần.
 
Lớp trang điểm trôi bớt, son môi cũng nhạt màu, dưới ánh đèn trắng lạnh, trông cô thật sự có mấy phần ốm yếu.
 
Chiếc xe lăn được đẩy đến trước mặt Thời Yến, y tá dặn dò mấy câu rồi thôi.
 
Trịnh Thư Ý nhìn Thời Yến, lần nữa đưa tay về phía anh.
 
“Em vẫn chưa đi được.”
 
Gió khuya thổi tán loạn qua bãi đậu xe trống vắng, hất mái tóc dài của Trịnh Thư Ý lên, tuy hơi lộn xộn nhưng lại khiến người ta thương xót.
 
Thời Yến nhìn cô, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
 
Anh nhìn Trịnh Thư Ý hồi lâu, định khom người ――
 
Đột nhiên, có một con mèo hoang nhảy ra từ bụi cỏ, tốc độ cực nhanh, cái bóng bị đèn đường phóng đại, kéo dài gấp mấy lần, nhào sang bên này như quái thú hung ác.
 
Theo đó là tiếng mèo hoang kêu thảm thiết, Trịnh Thư Ý còn chưa kịp nghĩ gì, cơ thể đã phản ứng trước. Cô nhảy lên nhanh như chớp, vừa thét chói tai vừa chạy một hai ba bốn bước, trốn ra sau lưng Thời Yến run lẩy bẩy.
 
Mấy giây sau.
 
Mèo hoang nhảy đi, xung quanh yên tĩnh đến dị thường.
 
Y tá ho khan một tiếng, lặng lẽ đẩy xe lăn đi, để lại bầu không khí lúng túng.
 
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý, sau đó, ánh mắt dần dời xuống chân cô.
 
Tuy không nói gì, nhưng Trịnh Thư Ý cảm thấy mình đã gặp trận Waterloo* trong sự nghiệp diễn xuất rồi.
 
(*) trận Waterloo: phần trước đó đã có chú thích, ý chỉ sự thất bại.
 
-
 
Khi trở lại nội thành thì trời đã sang ngày mới.
 
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Ý chủ động giữ yên lặng như vậy trước mặt Thời Yến, không nói câu nào.
 
Một hồi chuông bỗng phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
 
Trịnh Thư Ý lặng lẽ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Cô luôn không thích nghe người khác nói chuyện điện thoại.
 
Đến đèn xanh đèn đỏ, Thời Yến mới nghe máy.
 
Nhưng anh lại nhận điện thoại trên bảng điều khiển, một giọng nam truyền ra từ loa.
 
“Thời Yến, tôi nhớ cậu quen Bối Lâm đúng không?”
 
Mi tâm của Trịnh Thư Ý bỗng nhảy dựng.
 
Bối Lâm là nữ diễn viên tuyến một đang rất nổi tiếng, vừa trẻ vừa đẹp.
 
Nghe thấy tên cô ta ở đây, Trịnh Thư Ý đột nhiên có cảm giác không thoải mái.
 
Thời Yến “ừ” một tiếng.
 
“À, là thế này, một người bạn của tôi đang có bộ phim muốn tìm cô ấy đóng, nhưng lại gặp bế tắc về chuyện thù lao, tôi muốn hỏi cậu xem có thể dùng quan hệ hòa giải chút không.”
 
Trịnh Thư Ý lén nhìn Thời Yến.
 
Không ngờ, đúng lúc đó, Thời Yến cũng quay đầu nhìn cô.
 

Ánh mắt giao nhau, trái tim Trịnh Thư Ý chợt lỡ một nhịp, cô bắt đầu mừng thầm.
 
Bây giờ Thời Yến nhìn cô, chắc là biết cô để ý những mối quan hệ của anh với người phụ nữ khác nhỉ…
 
“Cô ta sao? Tôi cảm thấy diễn xuất của cô ta cũng thường thôi.”
 
Thời Yến thu ánh mắt về, bình tĩnh nói, “Còn không diễn tốt bằng người đang ngồi trên xe tôi.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cảm ơn anh đã khen.
 
Người ở đầu dây bên kia như hiểu ra gì đó.
 
“… Ừm, trễ lắm rồi, vậy không quấy rầy cậu nữa.”
 

 
Trịnh Thư Ý ngồi ở mép giường rất lâu.
 
Những cảnh tượng đã diễn ra hôm nay tua lại trong tâm trí cô như một bộ phim.
 
Tràn trề mong đợi đi xem hòa nhạc thì chờ phải Tần Thời Nguyệt.
 
Muốn ăn vạ Thời Yến thì làm mình trẹo chân thật.
 
Muốn bán thảm thì lại bị phá.
 
Cô thở dài, vùi đầu vào gối, chốc thì than thở, chốc thì đấm chăn, lăn lộn hồi lâu, cô đột nhiên bật dậy, thổi mấy sợi tóc mai rối tung trên mặt.
 
Trong từ điển của Trịnh Thư Ý không thể có mấy chữ “bỏ dở giữa chừng”.
 
Cô tìm điện thoại trong đống chăn lộn xộn, suy nghĩ một lát rồi gửi một tin nhắn cho Thời Yến: 
 
Suýt chút nữa thì quên, hôm nay em vẫn chưa trả tiền thuốc cho anh.
 
Em phải trả thế nào đây?
 
Gửi xong tin nhắn, Trịnh Thư Ý cũng không ôm hi vọng Thời Yến sẽ trả lời, vì vậy để điện thoại xuống mà đi tắm.
 
Hơn một tiếng sau, cô lại xem điện thoại, mười phút trước, Thời Yến trả lời:
 
Xem WeChat.
 
Trịnh Thư Ý nhìn mấy chữ này thêm lần nữa mà không tin nổi.
 
Mở WeChat, một thông báo add friend nhảy ra.
 
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Trịnh Thư Ý chính là hỏi anh:
 
Xin hỏi, đây là Thời Yến phải không?
 
Thời Yến:
 
Nếu không thì?
 
Lúc này, cảm giác vui sướng mới cuốn lấy Trịnh Thư Ý.
 
Cô đạp đạp chân trên giường, huơ chân múa tay một hồi mới xoay người ghé vào gối, từ từ gõ chữ: 
 
Tiền thuốc hôm nay là bao nhiêu thế? Em chuyển cho anh.
 
Thời Yến gửi hình một tờ hóa đơn.
 
Trịnh Thư Ý thấy vậy, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.
 
Cấp cứu ngoại trú (không hẹn trước): 2560 tệ.
 
Bệnh viện gì mà đắt thế!!!
 
Trịnh Thư Ý: …
 
Trịnh Thư Ý: Có thể thanh toán bảo hiểm không?
 
Trong nháy mắt cô gửi đi, cô bỗng lại hối hận, lập tức thu hồi tin nhắn, sau đó chuyển tiền sang.
 
Nằm thẳng, Trịnh Thư Ý cảm thấy thịt mình đang đau.
 
Mấy giây sau, điện thoại reo lên một tiếng.
 
Cô cầm lên xem, Thời Yến trả tiền về.
 
Nỗi đau da diết bỗng chốc tan biến, hóa thành niềm hạnh phúc thầm kín vỡ òa.
 
“Sao có thể không biết xấu hổ vậy được, dù sao thì chúng ta…”
 
Chữ còn chưa gõ xong, cô thấy Thời Yến lại gửi thêm một tin:
 
Coi như là tiền cát-xê hôm nay.
 
Trịnh Thư Ý mất mấy giây mới nhận ra anh có ý gì.
 
Nụ cười của cô lại đông cứng, đột nhiên không muốn giãy giụa nữa.
 
Trịnh Thư Ý: Trình độ Oscar như em chỉ đáng cát-xê hơn hai nghìn thôi à?
 
Trịnh Thư Ý vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm: “Đúng là hình tượng bủn xỉn không xóa đi được.”
 
Thời Yến: Cô còn muốn bao nhiêu?
 
Trịnh Thư Ý bắt chéo chân, chậm rãi trả lời:
 
Muốn anh đi ăn tối với em vào ngày mai ( //// )
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK