• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Vợ Anh Năm (Kai’sa Team)
 

 
Tuy nói là nghỉ, nhưng dịp tết cũng được xem như là thời gian bận rộn nhất trong năm.
 
Từ khi về nhà vào đêm hai mươi tám, Trịnh Thư Ý chưa từng được nghỉ ngơi, bị ba mẹ kéo đi tổng vệ sinh, mua sắm đồ tết, còn rút ra một ngày đi thăm họ hàng bị bệnh, cho đến tận đêm ba mươi tết mới chính thức nhàn rỗi.
 
Chạng vạng tối, ba bận rộn trong phòng bếp làm cơm tất niên, TV đặt trong phòng khách đang phát tiết mục cuối năm nhiệt huyết khí thế ngất trời.
 
Vương nữ sĩ ngồi trên ghế salon vừa cắn hạt dưa vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh Thư Ý đang loay hoay điện thoại di động.
 
“Mỗi ngày đều nhìn điện thoại, sớm tối như muốn chui vào trong cái điện thoại luôn ấy!”
 
Trịnh Thư Ý than một tiếng, “Con gửi lời chúc mừng năm mới cho lãnh đạo mà.”
 
“Vậy thì con rất tri kỷ đó.” Vương Mỹ Như như vô tình hay cố ý nói, “Vậy con có gửi lời chúc do Dụ Du không?”
 
“Gửi, con chúc anh ta năm mới đại cát, tiền tài như nước, công việc thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, mẹ thấy thế nào, có đủ thành ý chưa? Gõ từng chữ từng chữ.”

 
Vương Mỹ Như hiển nhiên biết cô lại qua loa, “Không bằng con hẹn cậu ấy ăn một bữa cơm, ở trước mặt chúc cậu ấy, mẹ cảm thấy càng có thành ý hơn.”
 
Trịnh Thư Ý đang muốn phản bác một chút, đột nhiên cô nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức đứng dậy đi về phía phòng mình.
 
“Con đang làm gì đó! Đến giờ ăn rồi!”
 
“Con biết!”
 
Một lát sau, Trịnh Thư Ý đi ra đúng lúc ăn cơm.
 
Hai vị trên bàn còn đang trò chuyện về Dụ Du.
 
“Công việc của thằng nhóc bận rộn, bận bịu đến hôm nay mới về đến nhà, người trẻ tuổi bây giờ làm việc thật vất vả.”
 
“Để người ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó dẫn con gái cùng đi ăn bữa cơm đoàn viên.”
 
“Con không đi.”
 
Trịnh Thư Ý bỗng nhiên xuất hiện trên bàn cơm, dương dương tự đắc bưng bát cơm, khóe miệng còn mang theo ý cười, “Hai người đừng tác hợp nữa, con và anh ta không có liên lạc, mà…”
 
Trịnh Thư Ý gạt gạt cơm trong chén, chậm rãi ung dung nói: “Đối với tình cảm của mình con có sắp xếp rồi.”
 
Vương Mỹ Như hừ một tiếng tràn đầy xem thường, “Khi nào về cũng nói như vậy, cũng không thấy con sắp xếp an bài được cái gì cả.”
 
Trịnh Thư Ý vùi đầu ăn cơm không nói lời nào, khóe miệng lại hơi hơi vểnh lên.
 
Một hồi lâu mới nói thầm: “Sau này mẹ nhìn thấy sẽ dọa mẹ đấy.”
 
Ngay từ đầu, ba mẹ cô không xem lời cô nói là chuyện đáng để, cho đến đêm thứ ba.
 
“Sao mà mỗi ngày đến giờ này là chuồn đi gọi điện thoại?”
 
Vương Mỹ Như túm lấy tay áo Trịnh Túc, “Có phải là có tình yêu hay không?”
 
Ba ngày này, mỗi đêm gia đình họ đều đi nhà thân thích chúc tết, nhưng mà mỗi khi đến sáu bảy giờ, Trịnh Thư Ý bắt đầu không yên lòng và nhìn chằm chằm điện thoại, chưa đến một lát sau đã cầm điện thoại đi ra ngoài, một hồi lâu mới trở về.
 
Trịnh Túc bưng ly trà, nhìn thoáng qua ban công, “Nhìn thử xem.”
 
Trên ban công lộ thiên, Trịnh Thư Ý đang dựa vào lan can, tóc bị gió thổi tán loạn, mũi chân lại vểnh lên.
 
“Ngày mai phải tham gia hôn lễ rồi.”
 
“Là đàn anh đại học của em.”
 
“Gọi là đàn anh ấy, làm sao, lúc anh đi học có ai gọi anh là đàn anh không?”
 
Phía sau cửa, ba mẹ Trịnh Thư Ý liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.
 
“Giọng điệu gọi điện thoại làm sao lại như vậy chứ.”
 
“Thì đó.”

 
--
 
Nhưng mà vừa cúp điện thoại, mặt mày Trịnh Thư Ý lại ủ rũ.
 
Nói đến hôn lễ ngày mai…
 
Trịnh Thư Ý nắm chặt một chiếc lá xanh rơi, bóp bóp trong tay.
 
Không thể nào không đi, đã muốn đi thì nhất định phải đẹp! Hơn! Tần! Nhạc! Chi!
 
Năng lực hành động của Trịnh Thư Ý ở phương diện này từ trước đến nay đều kinh người, sáng sớm hôm sau gội đầu tắm rửa make up, ngồi ở bàn trang điểm trọn vẹn hai giờ.
 
Lần thứ ba Vương Mỹ Như đẩy cửa ra, thấy cô còn đang loay hoay với mái tóc, nhịn không được nói: “Con là cô dâu à?”
 
Trịnh Thư Ý xoắn xoắn đuôi tóc, thấp giọng nói: “Mẹ không cần lo cho con.”
 
Hôn lễ hôm nay cô chỉ xuất hiện một mình, vậy thì phải xuất ra khí thế không thua kém hai người.
 
Dựa theo kinh nghiệm đi dự hôn lễ của Trịnh Thư Ý, chủ nhà bình thường sẽ chia bàn khách khứa theo quan hệ, cùng là bạn đại học tất nhiên sẽ được sắp xếp ngồi cùng bàn.
 
Nhưng Trần Việt Định hiển nhiên là đặc biệt cân nhắc cho Trịnh Thư Ý, sắp xếp cô vào bàn thân thích họ hàng của mình, còn nhờ chị em họ của mình chiêu đãi khách cho tốt.
 
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Trịnh Thư Ý vừa tới, một bàn bạn đại học kia có mấy người nhìn quen mắt đã nhìn thấy cô.
 
Mọi người không rõ tình huống, tự nhiên cảm thấy Trịnh Thư Ý muốn ngồi cùng bàn với họ, liền nhiệt tình chào hỏi, làm cho cô và Trần Việt Định không biết xử lý như thế nào cho tốt.
 
Mặc kệ như thế nào thì đây là hôn lễ của bạn học, Trịnh Thư Ý cũng không muốn gây thêm nhiều phiền phức, đành phải đi sang kia ngồi.
 
Một bàn này mặc dù đều là bạn học ở đại học Kinh tế tài chính, nhưng đại đa số cũng là quen biết sơ sơ, cũng không tính là quen Trịnh Thư Ý, sở dĩ nhiệt tình như vậy là do hiếu kỳ với tình hình gần đây của hoa khôi giảng đường năm nào.
 
Sau khi cô ngồi xuống, mọi người liền mồm năm miệng mười hàn huyên, một hồi hỏi công việc, một hồi lại quan tâm cuộc sống.
 
Vốn cho rằng chủ đề cứ trôi qua như vậy, đột nhiên có một nữ sinh nhớ tới chuyện cũ, nói ra: “Hả? Tôi nhớ bạn trai cô là học đệ cùng chuyên ngành nhỉ? Có quan hệ rất tốt với Trần Việt Định đấy, các người không đi cùng nhau sao?”
 
Cô ta nói như vậy, tất cả mọi người mới nhớ là có chuyện như thế.
 
“Chia tay rồi.” Trịnh Thư Ý lạnh nhạt nói, “Tôi không biết hôm nay anh ta có tới hay không, cũng không có liên quan gì tôi.”
 
Cô vừa dứt lời, nữ sinh bên cạnh Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua lối đi, động tác cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại: “Ách…”
 
Cả một bàn người, bao gồm cả Trịnh Thư Ý đều nhìn về hướng cửa vào.
 
Dưới cổng vòm hoa tươi chỗ cửa ra vào, cô dâu chú rể đang ở đó tiếp đón khách, Nhạc Tinh Châu mặc cả người quần áo trang trọng, cười nói chuyện với Trần Việt Định.
 
Mà Tần Nhạc Chi đang kéo cánh tay anh ta, bắt tay với Trần Việt Định, sau đó ánh mắt cô ta nhìn thoáng qua bên trong – chuẩn xác khóa chặt trên người Trịnh Thư Ý.
 
Hai người vừa xuất hiện, không cần người bên cạnh giải thích, cả bàn cũng hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra.
 
Bàn ăn vừa rồi trò chuyện khí thế ngất trời, trong nháy mắt nghẹn lại.
 
Nhưng người ở bàn này cũng không có quan hệ đặc biệt tốt với Trịnh Thư Ý và Nhạc Tinh Châu, không có ý thiên vị ai đúng ai sai, đều tự nhiên dời sang chủ đề khác.
 
Chỉ là đã biết được chuyện này, trong nháy mắt bầu không khí khó tránh khỏi trở nên cứng ngắc.
 
-
 
Lúc Nhạc Tinh Châu dẫn Tần Nhạc Chi tới mới thấy Trịnh Thư Ý cũng ở đây.
 
Anh ta còn cho là cô sẽ không tới.
 
Hoặc là nói, nếu cô có tới cũng sẽ tránh không chạm mặt anh ta.
 
 Thế mà…
 
Lúc sắc mặt anh ta đang vi diệu, Tất Nhược San thoải mái ngồi xuống, gật đầu chào hỏi với mọi người trên bàn.
 
Cô ta lại quay đầu nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý.
 
Mà Trịnh Thư Ý đang dựa vào ghế, mặt không đổi sắc nghịch điện thoại.
 
Các bạn học vốn muốn cùng trò chuyện với Nhạc Tinh Châu tình hình gần đây để tránh tình huống xấu hổ, bây giờ không có ai nói gì với anh ta nữa.
 
Cả bàn người đang tán gẫu, chỉ có ba người này giữ im lặng, phảng phất như họ ở một nơi khác, bầu không khí càng ngày càng trở nên kì quái.
 
Cũng may bọn họ tới cũng không sớm lắm, hôn lễ nhanh chóng chính thức bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều bị cô dâu chú rể trên sân khấu hấp dẫn, có lý do chính đáng làm dịu khung cảnh lúng túng.
 
Một chuỗi các nghi thức, người dẫn chương trình ra sức điều tiết không khí hiện trường, nhóm quý khách rộn rã vỗ tay, nhất thời không khí náo nhiệt vô cùng.
 
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của người dẫn chương trình, cô dâu đưa lưng về phía khách khứa, giơ cao bó hoa lên.
 
Nhóm nam nữ độc thân phía dưới đều đứng lên, xoa tay chuẩn bị cọ một chút hỉ khí.
 
Theo âm thanh ồn ào của hiện trường, cô dâu tung hoa thành một đường hình vòng cung, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, hoa vững vào rơi vào trong tay Trịnh Thư Ý.
 
Đột nhiên có một vật từ trên trời rơi xuống, Trịnh Thư Ý sửng sốt một chút, cô cầm lấy bó hoa, trong tiếng người huyên náo có chút không biết phải làm sao.
 
“Chúc mừng người may mắn!” Người dẫn chương trình vô cùng tận tụy với công việc, hai ba bước đi tới, hô về phía Trịnh Thư Ý: “Nào, đưa Microphone cho vị mỹ nữ kia.”
 
Trong tay bị nhét vào một cái Microphone, Trịnh Thư Ý mơ hồ đứng dậy, đối diện với ánh mắt tỏa đầy hào quang của mọi người, cô suýt không biết phải làm thế nào.
 
“Vị mỹ nữ kia có bạn trai chưa?”
 
Vốn là một vấn đề trong nghi thức, nhưng người bị hỏi lại là Trịnh Thư Ý.
 
Nhạc Tinh Châu nghĩ tới điều gì, lập tức ngước mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
 
Tần Nhạc Chi cũng như thế, nhưng suy nghĩ của cô ta khác với Nhạc Tinh Châu.
 
Gặp tình huống như vậy, một bàn bạn học lại ngửi thấy không khí kỳ diệu, nhất thời càng yên tĩnh hơn.
 
Trịnh Thư Ý nâng cằm, cười nói: “Tôi có bạn trai nha.” Dù cô mười năm chưa từng gặp sinh vật giống đực thì lúc này cũng sẽ nói mình có bạn trai.
 
Thế nhưng Nhạc Tinh Châu lại thay đổi sắc mặt.
 
Tần Nhạc Chi cũng giống vậy, cô ta hơi giật giật khóe miệng.
 
“Cú tung hoa này đúng là ý trời rồi, mỹ nữ và bạn trai nhất định sẽ tu thành chính quả.”
 
Người dẫn chương trình lại nói thêm rất nhiều điều tốt lành xong, Trịnh Thư Ý mới ôm hoa chậm rãi ngồi xuống.
 
Trong bữa tiệc lại bình lặng lại.
 
Trịnh Thư Ý nhìn hai người đối diện một cái, ở ngay trước mặt bọn họ, mỉm cười cầm điện thoại nâng bó hoa lên chụp một tấm ảnh.
 
Sau đó gửi cho Thời Yến.
 
Cô không nói gì, chỉ gửi một tấm ảnh như thế.
 
Rất nhanh, Thời Yến trả lời: Hôn lễ chơi vui không?
 
Trịnh Thư Ý ngoài cười nhưng trong không cười gõ chữ: Không dễ chơi.
 
Thời Yến: ?
 
Trịnh Thư Ý: Em gặp người đáng ghét, rất khó chịu, không vui.
 
Trịnh Thư Ý: Vò đầu.gif
 
Gửi xong tin nhắn này, cũng vừa lúc cô dâu chú rể đến mời rượu, Trịnh Thư Ý để điện thoại di động xuống, bưng ly đứng dậy.
 
Uống một ngụm nước trái cây vào bụng, các tân khách tùy ý.
 
Tần Nhạc Chi ngồi ở chỗ đối diện Trịnh Thư Ý, một lát lại bảo Nhạc Tinh Châu múc canh cho cô ta, một lát lại bảo lột tôm, giọng điều ỏn à ỏn ẻn, khiến cho cả bàn người đỉnh đầu cũng run lên.
 
Loại tình huống này, đàn ông cảm thấy không có gì, phụ nữ mẫn cảm lại có thể get được sự cố ý của Tần Nhạc Chi.
 
Đại khái là xuất phát từ tâm lý đồng tình, có người nhìn không nổi cô ta cố ý khoe ân ái, cố ý thoải mái hỏi Trịnh Thư Ý: “Ài, Thư Ý, khi nào cậu định kết hôn?”
 
Vừa nói xong, thần kinh nhạy cảm của Nhạc Tinh Châu bị hấp dẫn, động tác lột tôm trên tay ngừng lại, ánh mắt lấp lóe, chú ý đến câu trả lời của người đối diện.
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, không có phương pháp ứng đối tốt, chỉ có thể cười gượng nói: “Vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề này.”

 
“Hẳn là cũng nhanh thôi.” Cô gái kia còn nói: “Lần này bạn trai cậu không đi cùng cậu à? Là người nơi khác sao?”
 
Trịnh Thư Ý cụp mắt, nhẹ gật đầu.
 
Tinh thần Nhạc Tinh Châu hơi hoảng loạn, con tôm vốn nên bỏ vào trong chén của Tần Nhạc Chi, lại bị ném vào mâm đựng rác.
 
Tần Nhạc Chi lạnh lùng nhìn anh ta.
 
“Bạn trai cô làm nghề gì vậy? Cùng nghề với chúng ta sao?”
 
Trịnh Thư Ý “Ừ” một tiếng.
 
“Rất tốt nha, đồng hành có tiếng nói chung, bình thường trong công việc còn có thể giúp đỡ chút gì đó, ài, cũng là phóng viên hả?”
 
“Không phải.” Trịnh Thư Ý nói khẽ.
 
“À, vậy là trong giới tài chính? Rất tốt, đàn ông trong giới tài chính đều có trình độ cao, điều kiện tốt.”
 
Cô gái kia vốn có ý giúp Trịnh Thư Ý một trận này, cố ý nói như vậy.
 
Làm sao Tần Nhạc Chi lại không nghe ra ý tứ của cô ấy, cô ta kìm nén bực bội rất lâu, rốt cuộc đến đây cũng lạnh giọng mở miệng: “Đúng vậy nha, theo tôi biết, không phải chỉ có mỗi trình độ cao, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú.”
 
Vừa mới nói xong, mọi người đang giả vờ không ăn dưa đều đồng loạt nhìn về phía Tần Nhạc Chi.
 
Đây, đây là tình huống gì?
 
Cả Nhạc Tinh Châu cũng mơ hồ.
 
Tần Nhạc Chi khuấy khuấy cái thìa, không mặn không nhạt nói: “Tốt nghiệp đại học danh giá nước ngoài, là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty niêm yết, lương hàng năm cao đến dọa người, tính cách cũng tốt, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự, cơ hồ là không có khuyết điểm.”
 
Mỗi một câu nói của cô ta sắc mặt Trịnh Thư Ý liền trầm lại một chút.
 
Đến thời khắc này, Trịnh Thư Ý đã đoán được cô ta muốn nói cái gì.
 
Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy cô ta nhún vai, gằn từng chữ: “Chính là tuổi tác hơi lớn, cũng đã có gia đình rồi mà thôi.”
 
“…”
 
Yên lặng.
 
Trong bữa tiệc như chết lặng.
 
Vốn những người đang giúp đỡ Trịnh Thư Ý kia cũng không nói chuyện.
 
Dù sao loại chuyện này, bản tính của con người là có khuynh hướng tin vào mặt xấu, mà không phải dưới tình huống người khác đã nói chắc như đinh đóng cột lại đi tưởng tượng ra một cái ngược lại.
 
Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng chính là Nhạc Tinh Châu.
 
“Em nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
 
Tần Nhạc Chi cũng không phản bác, cười cười, “Anh xem như là em nói bậy đi.”
 
Mà Trịnh Thư Ý không có tức hổn hển như trong tưởng tượng của Tần Nhạc Chi, chỉ là giương mắt, không nghiêng không lệch đối đầu với ánh mắt của cô ta.
 
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung.”
 
Tần Nhạc Chi cười gật đầu, “Đạo lý này tôi hiểu hơn cô.”
 
“Thật sao?” Trịnh Thư Ý siết chặt nắm đấm, lại cười nói, “Mấy chuyện như phá hỏng quan hệ của người khác, chen chân vào chuyện tình cảm của người ta, quả thật cô hiểu hơn tôi, đến nay tôi vẫn chưa học được đấy.”
 
“…”
 
Lời này nói ra, làm gì còn ai không hiểu ra được mối quan hệ này.
 
Thì ra… Nhạc Tinh Châu là vì đi sai đường mà chia tay.
 
Bầu không khí trong bữa tiệc lại một lần nữa cứng ngắc làm cho người ta ngạt thở.
 
Mọi người xung quanh nhìn như đang yên lặng vùi đầu ăn cơm, thật ra xấu hổ đến nỗi ngón chân sắp đào ra một cái hố trên đất mà chui vào.
 
Trịnh Thư Ý còn nhìn chằm chằm Tần Nhạc Chi, ai cũng không nhượng bộ, chỉ là ánh mắt phân cao thấp dần trở thành giương cung bạt kiếm.
 
“Được rồi!” Nhạc Tinh Châu mở miệng cắt lời Tần Nhạc Chi: “Đừng nói nữa!”
 
Cũng vào lúc này, điện thoại di động của Trịnh Thư Ý để trên bàn vang lên.
 
Là Thời Yến gọi đến.
 
Tinh thần của Trịnh Thư Ý trong chớp nhoáng lóe lên, trong lòng không hiểu sao mạnh mẽ đập loạn, sau đó cô cứng đờ nghe máy.
 
Trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc của anh.
 
“Không vui cũng đừng nán lại.”
 
“Xuống đi, tôi ở dưới lầu.”
 
Tay Trịnh Thư Ý căng thẳng bất động, con ngươi lại bỗng nhiên co lại. 
 
Mấy giây ngắn ngủi, các loại cảm xúc giống như dây leo bò lên trong lòng, lít nha lít nhít đan thành một chiếc lưới.
 
Một lát sau, Trịnh Thư Ý bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa.
 
“Tôi có việc đi trước, mọi người ở lại tự nhiên.”
 
Có người muốn gọi cô lại, nhưng lại không biết nói gì, “Haiz! Cái này, cái này…”
 
“Trịnh Thư Ý khóc phải không?”
 
“Bạn học nhiều năm như vậy, làm loạn cái gì không biết?”
 
“Cùng đi ra xem một chút đi.”
 
-
 
Trịnh Thư Ý không biết vì sao không khống chế được tốc độ đi đường của mình, không nhịn được giẫm lên giày cao gót bước hai ba bước xuống bậc thang.
 
Cô đi rất gấp, lộ trình mấy phút ngắn ngủi mà mồ hôi cũng toát ra một lớp mỏng, lại càng chạy càng nhanh.
 
Cho đến khi đẩy cửa nhà hàng ra, cô nhìn thấy Thời Yến đang đứng ở bên cạnh đài phun nước.
 
Một thân một mình, lại làm cho Trịnh Thư Ý đột nhiên có cảm giác an tâm.
 
Chỉ có cảm giác “An tâm” như vậy, ngược lại giống như một khối đá nặng đặt trong lòng Trịnh Thư Ý.
 
Loại khối đá “An tâm” này còn chứa lấy nhiều tâm tình phức tạp lắm.
 
Trong một khoảnh khắc, Trịnh Thư Ý cảm thấy đau lòng.
 
Những suy nghĩ bộc phát trong lòng đã đi xa với những dự định ban đầu.
 
Vì sao hết lần này đến lần khác đều là anh.
 
Vì sao người vội vã chạy đến trong mưa gió là anh.
 
Cô đứng ở nơi đó, mặc dù không đi ra nhưng mặt mũi viết đầy hai chữ ủy khuất.
 
Thời Yến không biết nội tâm cô đang tiến hành giao chiến với nhau, anh nhướn đuôi mày, đi lên hai bước đưa tay với người trên bậc thang.
 
Trịnh Thư Ý nhìn cái tay kia, đầu ngón tay hơi phát run, chưa kịp suy nghĩ đã nắm thật chặt.
 
Sau đó cô cau mày, một cái tay khác cũng đưa lên.
 
Thời Yến nhìn cô một cái, không nói gì, mặc cho cô kéo mình, dẫn cô đi về phía xe.
 
Lái xe vội vàng xuống xe, mở cửa xe cho họ.
 
Lên xe, Trịnh Thư Ý vẫn không nói lời nào, vẫn một mực nắm thật chặt tay của anh.
 
Thời Yến dò xét cô từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Tham gia hôn lễ cũng bị người ta bắt nạt, uổng cho em lớn tuổi.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”

 
Cô ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn Thời Yến.
 
“Trừng tôi làm gì?” Thời Yến nghiêng nghiêng đầu, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, nói khẽ: “Là tôi bắt nạt em sao?”
 
Trịnh Thư Ý như muốn mở miệng, nhưng lời nói lại bị nuốt xuống nhiều lần, cuối cùng lại không nói gì.
 
Chỉ là lúc cô chậm rãi quay đầu, lại phát hiện cửa nhà hàng đứng không ít người.
 
Nhạc Tinh Châu, Tần Nhạc Chi, Trần Việt Định, còn có hai ba người ngồi cùng bàn.
 
Bọn họ đứng ở nơi đó, biểu cảm khác nhau, hiển nhiên là đã đứng đấy lâu rồi, đã nhìn thấy hết thảy các cảnh vừa rồi.
 
Thời Yến nhìn theo ánh mắt Trịnh Thư Ý, rơi vào mắt anh lại là Nhạc Tinh Châu.
 
Anh nhíu nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.
 
Mà Trịnh Thư Ý bên cạnh đã hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thẳng vào Tần Nhạc Chi.
 
Cô thở ra một hơi, thu hồi thần sắc ủy khuất vừa rồi, cô chế nhạo vươn tay, ngoắc ngoắc ngón tay với cô ta.
 
“Nhìn cái gì đấy? Thấy người lớn mà không tới chào hỏi à?”
 
Thời Yến nhẹ nhàng liếc Trịnh Thư Ý một chút.
 
Mà bên kia, Tần Nhạc Chi như rớt vào hầm băng, trong đầu kêu lên ong ong.
 
Sao lại thế…. Sao cô ta lại ở cùng tổng giám đốc Thời.
 
Ánh mắt Tần Nhạc Chi hoảng hốt, không dám nhìn đến Thời Yến.
 
Nhưng mà…
 
Ánh mắt cô ta lại rơi xuống hàng ghế phía trước, người trên ghế lái cũng kinh ngạc nhìn cô.
 
Người lớn?
 
Từ lúc nào mà Trịnh Thư Ý biết quan hệ của cô ta và lái xe?
 
Tần Nhạc Chi nhìn thoáng qua lái xe, lại nhìn thấy biểu cảm phách lối của Trịnh Thư Ý, rốt cuộc cũng chậm chạp hiểu ra.
 
Vốn là ở chỗ này đợi cô ta. Biết cô ta là cháu gái của người lái xe cho Thời Yến cho nên chờ lấy tư thế cao cao tại thượng nhục nhã cô ta.
 
Nhưng mà…
 
Tần Nhạc Chi nhìn thoáng qua Thời Yến, nhìn thấy ánh mắt mang theo cảm giác áp bách kia, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.
 
Dưới chân nặng như rót chì, nhưng cô ta vẫn từng bước từng bước đi qua.
 
Cô ta không dám không đi qua.
 
Đợi đến khi cô ta đi vài bước, Nhạc Tinh Châu mới hoàn hồn từ trạng thái chưa kịp phản ứng, lập tức đi theo.
 
Nhưng khoảng cách chỉ hơn mười mét, Tần Nhạc Chi đứng vững trước xe, biểu cảm trên mặt cô ta đã không nhịn được, nhưng vẫn không cách nào mở miệng được.
 
Cho đến khi người lái xe nhô đầu ra, một đầu đầy sương mù hỏi: “Nhạc Nhạc, sao cháu lại ở chỗ này?”
 
Mặt Tần Nhạc Chi vàng như màu đất: “Cậu, cháu tới tham gia hôn lễ…”
 
Trịnh Thư Ý đang bày ra vẻ mặt ngang ngược: ?
 
Tốc độ thay đổi biểu cảm kịch liệt trên mặt cô có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, vừa trố mắt, thật không bình tĩnh nổi, từng tấc từng tấc chuyển động cổ nhìn về phía lái xe, ý đồ dùng tất cả dung lượng đại não để làm rõ mối quan hệ này.
 
Nửa giây sau----
 
Trời má??????
 
Cô kêu ai là cậu trẻ???
 
Lái xe mới là cậu trẻ của cô???
 
Cùng lúc đó, Nhạc Tinh Châu vừa vặn đuổi tới, cũng nghe thấy tiếng “Cậu trẻ” kia của Tần Nhạc Chi.
 
Một cái chân khác của anh ta còn chưa thu lại lập tức cứng đờ.
 
Cậu trẻ??
 
Anh ta mê man nhìn Tần Nhạc Chi và lái xe, lại máy móc quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý, hồi tưởng lại lời cô nói ngày hôm đó.
 
Nửa ngày sau, Nhạc Tinh Châu một mặt đầy nghi vấn mở miệng: “Mợ trẻ?”
 
Đồng tử Trịnh Thư Ý chấn động, một hơi cũng không thở được, thiếu chút nữa ngạt thở tại chỗ.
 
“Ai là mợ trẻ của anh!!! CMN anh đừng có mà gọi bậy!!!!”
 
Chân cô giống như đạp vào một cái lò xo, cả người va mạnh vào thành xe, nắm lấy tay người kia như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.
 
Một giây sau.
 
Trịnh Thư Ý kinh ngạc quay đầu, đối diện với ánh mắt của Thời Yến, đầu óc cô giống như bị vật nặng đập một cái, “Ầm” thoáng chốc nổ tung.
 
Anh không phải cậu trẻ của cô ta sao?
 
Làm sao lại biến thành lái xe của anh??
 
Thời Yến nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Trịnh Thư Ý, rất không hiểu, anh giương mắt, “Những người này là ai?”
 
Trịnh Thư Ý ngay cả mắt cũng không chớp.
 
Em cũng muốn hỏi anh là ai?
 
Anh không phải cậu trẻ của cô ta à??
 
Vậy đến cùng mấy tháng nay cô đang làm gì vậy???
 
Lúc này trong đầu Trịnh Thư Ý, dấu chấm hỏi kéo bè kéo lũ tiến đến, Thời Yến nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người thần sắc khác nhau, cuối cùng rơi trên người Trịnh Thư Ý.
 
Trên mặt cô đã không còn chút máu.
 
Thời Yến cảm giác được tay cô lạnh buốt, hơi dùng chút lực nhéo nhéo muốn trấn an cô.
 
Nhưng Trịnh Thư Ý như chiếc lò xo đàn hồi rất tốt, cô rút tay lại.
 
Cô nhìn Thời Yến, hô hấp ngưng trệ.
 
Đùa à!

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK